Từ từ uống trà, hai người bắt đầu nói chuyện ở thôn Tây Sơn. Hà Tinh cũng nói chuyện và tin đồn thú vị ở kinh thành cho Tần Mục nghe, đợi đến lúc Tần Mục uống xong ly trà thì ánh mắt nặng trĩu, Tần Mục giãy dụa nói phải đi về.
- Thôi bớt đi.
Hà Tinh bĩu môi:
- Nơi của em có phòng khác, ngươi anh nghỉ lại ở đây. Anh cũng không cần lo em quấy rối anh, em cảm thấy được, chuyện này phải hai bên tình nguyện mới được.
Những câu cuối cùng đúng là quá bưu hãn, Tần Mục nhất thời có chút im lặng. Những lời này nếu đặt ở mười năm sau hắn ngược lại tuyệt không kinh ngạc, nhưng hiện tại Hà Tinh không cần suy nghĩ nói ra cũng làm cho Tần Mục lau mắt mà nhìn.
- Đúng rồi, ngày hôm qua có bạn đồng hành ở Giang Bắc điện thoại cho em, nói Giang Bắc mở hội nghị cán bộ, hắn dò xét được chút tiếng gió, không biết anh có hứng thú nghe hay không.
Tần Mục khoát khoát tay nói ra:
- Không nên nói, em cứ xem như không biết.
Giang Bắc có động tác đó là chuyện sớm muộn, Tần Mục sớm có suy đoán, nhưng mà hiện tại nói ra không thích hợp. Hơn nữa tin tức này có thể bị đồng hành của Hà Tinh tìm được, rất nhanh Tần Mục cũng sẽ biết được, hắn thật sự không muốn cho Hà Tinh lẫn vào chuyện này, Hương Cảng, đang chờ nàng.
Tần Mục cự tuyệt Hà Tinh, lảo đảo đứng lên đi vào phòng tắm.
Tối nay Cao Phái lại ngủ không yên. Vừa mới qua lễ mừng năm mới, hắn trở lại thành phố Khai Phát còn chưa ngồi vững chỗ thì nhận được báo cáo từ phía dưới, một hạnh mục trong khu khai phát hắn phụ trách bộc phát tình huống khu khai phát và nông dân náo với nhau. Trong đó xảy ra sự kiện đổ máu nên đã vượt cấp rồi, có chút thương nhân khu khai phát vận dụng tài nguyên, đả thương nhiều nông dân, thực hành thủ đoạn cưỡng chế di dời.
- Hồ đồ, thuần túy là hồ đồ!
Cao Phái tức giận trong thư phòng, đứng ở trước mặt là phó chủ tịch chuyện quản cùng cục trưởng cục xây dựng, sắc mặt của bọn họ vô cùng không tốt, bọn họ báo cáo thì Cao Phái đã tức giận rồi.
- Cao bí thư, thương nhân khu khai phát làm vậy cũng là bị bất đắc dĩ. Những nông dân kia không biết nghe tin tức nhỏ từ đâu, nói chính quyền thị ủy sẽ hủy chỗ ở của bọn họ, muốn bọn họ tự dùng tiền mua nhà, cho nên cảm xúc rất kích động.
Cao Phái hừ một tiếng, nói ra:
- Loại tin tức này tuyệt đối là thối tha, lúc trước tôi đã từng nói qua, phải nói cho nông dân rõ ràng, chúng ta không có chiếm đất của bọn họ, chính quyền có phương án bồi thường, điểm này đã cường điệu trong hội nghị rồi.
Cục trưởng cục xây dựng giải thích:
- Những tương nhân khai phát và chúng tôi biết rõ, những nông dân bị dỡ nhà cũng đã ký hợp đồng, thế nhưng mà...
Cao Phái hừ lạnh nói:
- Nếu thật là như vậy, vậy là tốt rồi. Như vậy tìm những người kia chứng thực đi, nhìn xem bởi vì sao xung đột vượt cấp.
Đợi đến lúc hai người rời khỏi, Cao Phái tức giận bộc phát, ngồi trong phòng suy nghĩ. Người biết chuyện cũng biết hiện tại nắm phương châm cải cách, xuất hiện chuyện này báo trước cái gì. Việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, hết lần này tới lần khác lúc Cao Phái rời khỏi thành phố Khai Phát mấy ngày mới xảy ra, hơn nữa tin tức truyền ra không nhanh, thẳng đến khi hắn quay về Cửu Giang mới đạt được báo cáo.
Là ai ở sau lưng làm chuyện này, Cao Phái sẽ không thuần khiết cho rằng đây chỉ là tình huống đột phát, hắn trải qua không ít chuyện, phập phồng phập phồng tự nhiên hiểu hương vịt rong đó. Chiêu thức ấy ẩn ẩn mang theo sát khí thổi vào mặt, Cao Phái hiểu được vị trí của hắn bị người ta nhìn chằm chằm vào, hơn nữa còn nhìn rất nhanh.
Đây là tổng thể, có người đã hạ cờ. Cầm quân cờ trọng đại nhất của thành phố Khai Phát, phạm vi bàn cờ này chắc chắn không nhỏ. Cao Phái thở dài, nhìn xem bã vụn đầy đất, chậm rãi gật đầu, hắn cầm điện thoại lên.
Tần Mục tắm nước lạnh, nước lạnh làm cho đầu óc của hắn thanh tỉnh hơn nhiều.
Chờ hắn đi tắm thì Hà Tinh dựa vào ghế sa ngủ, khóe mắt của nàng có nước mắt treo trên lông mi thật dài, nàng khóc lúc Tần Mục đi tắm.
Tần Mục đi vài bước, ngồi xổm bên người Hà Tinh sau đó lau nước mắt của nàng. Hà Tinh thoáng động một chút, giống như đang ngủ mơ.
Thời điểm này nếu như phát sinh chuyện gì đó thì phi thường đơn giản, Tần Mục cũng không phủ nhận, trong lòng của hắn cũng có ôm ấp mộng tưởng viễn vông của nam nhân, vọng tưởng lấy ba vợ bốn nàng hầu, nhưng mà hắn hiện tại tuyệt đối không thể làm như vậy, đây là không tôn trọng Hà Tinh, cũng biết chuyện này là sai lầm sau khi say rượu.
Tay hắn ôn nhu quét qua mặt Hà Tinh, sau đó đứng lên đi vào trong phòng lấy ra một cái chăn, đắp cho Hà Tinh. Hà Tinh hình như cảm giác ấm áp, thân thể cuộn lại ngủ say như con mèo nhỏ.
Tần Mục đi, hắn không thể không đi, nhưng mà ra khỏi cao ốc và ngồi vào trong xe, hắn rút thuốc ra. Cửa sổ xe mở ra, Tần Mục cảm thụ gió thổi vào trong người, buồn vô cớ khởi động xe rời đi.
Lúc này Viên Khắc Chấn còn ngồi trong xe không nháy mắt, Tần Mục rời đi hắn cũng thấy, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Ngày hôm sau Tần Mục nhận được điện thoại của Hà Tinh, nói chuyện Tần Mục không ở lại, nói gần nói xa mang theo oán khí không nhỏ, làm cho Tần Mục vạn phần bất đắc dĩ. Hắn cùng Hà Tinh cảm tình không sai, nhưng mà thời cơ không phải do hai người lựa chọn.
Hà Tinh vài ngày sau đi Hương Cảng, trước khi đi không có liên hệ với Tần Mục. Sau khi từ trong miệng đồng sự của Hà Tinh mới biết được Hà Tinh đã rời đi rồi, đối với chuyện này Tần Mục có tiếc nuối, nhưng cũng có may mắn, chỉ hy vọng Hà Tinh từ nay về sau có thể đi ra khỏi bản thân, nếu hai người không có tình huống đặc biệt, chỉ sợ sẽ không còn xuất hiện.
Bộ tin tức mấy ngày nay cũng bất an, Vương Hiểu Nhạc cùng Triệu Vũ Hiên sau khi trở về cùng tiếp nhận chuyện sửa chữa thiết bị. Tần Mục không có tìm bọn họ nói chuyện, chỉ bảo bon họ mau chóng giải quyết vấn đề. Đồng thời, Viên Khắc Chấn cũng thông tri nói bán thiết bị, bảo bọn họ cho nhân viên kỹ thuật tới sửa.
Chờ đợi hai người là cái gì, bọn họ ai cũng không biết, nhưng mà hiện tại không cần lo vấn đề này, thứ đồ vật cao cấp này không phải nói thay người là xong được, cho nên chức vị của hai người không có động. Nhưng mà Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn ở trong đơn vị gặp nhau cũng không có tránh đi, mà là ánh mắt giao hội.
Vốn hai người có ý định chiến đấu, một đi, một ở lại, không chết thì ta vong. Nhưng mà bộ trưởng Bùi Hải Đào cùng phó bộ trưởng Hạ Chân thái độ phi thường khác lạ khiến cho người ta không sờ được cái gì. Viên Khắc Chấn bị Bùi Hải Đào vỗ bàn mắng, tỏ vẻ tùy thời sẽ triệt tiêu vị trí khoa trưởng của hắn, mà Tần Mục cũng được Hạ Chân ám chỉ, khoa trưởng khoa nghiên cứu Tần Mục cũng rất không ổn. Hết lần này tới lần khác hai người có đãi ngộ chẳng ai biết, đều nhìn thấy nghi hoặc và tức giận trong mắt đối phương.