Có được đánh giá này thì trong lòng Trương Tử Bình đã hiểu được xảy ra chuyện gì, bằng phách lực và thực lực của hắn thì không cách nào so sánh với Vạn Yến, lúc này có thể ngăn chặn Vạn Yến, dùng công ty mới thành lập đi vào mắt quan viên cấp bộ, Tần Mục mới là nhân vật xuất lực nhiều nhất.
Cho nên đối với Tần Mục điện thoại hẹn Trương Tử Bình gặp mặt, hắn phi thường thống khoái đáp ứng, hơn nữa hắn còn bóng gió, Vạn Yến hình như có phiền toái quấn thân, Tần Mục lần này gặp mặt rất có thể bàn chuyện Vạn Yến, cho nên Trương Tử Bình cúp điện thoại xong thì cân nhắc có nên thắt chặc quan hệ với Tần Mục thêm một chút ha không, tỷ như đạt được cổ phần danh nghĩa của Vạn Yến.
Làm người không nắm chắc, không biết trước hạn, mỗi lần chạm vào cái gọi là giới hạn thấp nhất thì phát hiện, thì ra cái giới hạn này còn kém xa tâm lý của hắn.
Hai người gặp mặt trong một quán trà nhỏ yên tĩnh, thuộc về cửa hiệu lâu đời được bảo tồn. Người thưởng thức trà ở nơi này đều là lão thành cả, hai người tới đây khiến cho phục vụ phi thường kinh ngạc.
Phòng trà yên tĩnh, Tần Mục lẳng lặng pha một bình trà. Trương Tử Bình ngồi đối diện hắn hút thuốc rất vui vẻ.
- Tần khoa trưởng, để anh pha tràn thật sự là ủy khuất.
Hai người tuy là hợp tác quan hệ, Trương Tử Bình lại kéo gần khoảng cách với Tần Mục hơn, nhưng mà há miệng lại mang theo ưu việt.
- Nghe nói Vạn Yến có chút phiền toái?
Tần Mục cười lên, chậm rãi rót nước trà ra, sau đó lại đổ vào bình nước, lúc này mới đặt ấm trà lên lửa nhỏ, nhẹ nhàng nói ra:
- Trương thiểu, hôm nay chúng ta uống trà không nói chuyện khác, như thế nào?
Trương Tử Bình nghe Tần Mục nói vậy thì hồ đồ, phiền toái của Vạn Yến mặc dù chỉ ở một tình, nhưng mà lần đầu tiên chính sách chống lại thương nhân, hiện tại đã khiến phạm vi cả nước chú ý. Hơn nữa Giang Bắc bên này ra tay có lý có cư, Trương Tử Bình nhận được tin tức thì từ nhân viên ở Giang Bắc biết rõ bên trong có chuyện lớn. Đồng ý phản đối chỉ là một câu, mặc dù không có truyền ra bên ngoài nhưng tranh luận chuyện này thì Vạn Yến đã lâm vào hạ phong. Hắn không tin Tần Mục không nóng nảy, cũng không tin Tần Mục lúc này chỉ mời hắn uống trà. Sản nghiệp long đầu chiếm cứ thị trưởng cả Trung Quốc và kiếm được không ít ngoại hối, Tần Mục cam lòng buông tha cho nó hay sao? Tần lão gia tử hiện tại rõ ràng không có nhúng tay vào trong đó, chuyện này có ý nghĩa đặc thù gì sao? Trương Tử Bình có chút hồ đồ, nhưng mà trên mặt không có nói ra, cười nói:
- Tốt, chỉ uống trà, không luận thời sự.
Tần Mục cười rộ lên, lại rót cho cho Trương Tử Bình, hắn cũng rót cho mình, nói:
- Một cử động trong tối nguyên tiêu đã thành danh, cả nước cũng biết có công ty internet Hoa Hạ, không biết Trương tiếu với tiến cảnh của công ty thế nào? Có biết tin tức bát quái gì không?
Trương Tử Bình không có nghĩ tới Tần Mục lại đưa ánh mắt nhìn vào công ty internet, trầm ngâm một chút, nói:
- Trong mắt của tôi cho dù công ty nào, mục tiêu chủ yếu là kiếm tiền, ai cũng không vì chút mặt mũi mà thiếp vàng trên mặt của mình, đây thuần túy là sĩ diện hảo.
- Như vậy, làm thế nào mới kiếm tiền được?
Tần Mục cười tủm tỉm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tử Bình:
- Kiếm tiền không phải nói, tôi rất quan tâm hầu bao của mình đấy.
Công ty còn chưa tìm được lợi nhuận, Tần Mục đã móc ra chừng một ngàn vạn, hắn là cổ đông chiếm % cổ phần, Tần Mục hỏi những lời này phi thường phù hợp. Tuy quốc gia quy định không cho viên chức kinh thương, nhưng công ty cổ phần của Tần Mục công là thông qua cổ phần khống chế công ty, cuối cùng nó vẫn nằm trong tay Quý Chí Cương, cho nên vị trí của hắn và Trương Tử Bình là bình khởi bình tọa. Tần Mục hỏi những lời này không có trách cứ Trương Tử Bình, thế nhưng mà Trương Tử Bình nghe ra hương vị không tầm thường trong đó.
- Không biết Tần khoa trưởng có cao kiến gì?
Con mắt Trương Tử Bình mở to ra, vừa cười vừa nói:
- Từ tiền lệ thành công ở ngoại quốc, đi theo hướng internet rất có tiến cảnh.
Những lời này nói ra không phải tự tin, dù sao vừa thành lập công ty, chủ yếu là kết quả do hai người thỏa hiệp, chỉ cần có thể duy trì đưa vào hoạt động là được rồi. Hôm nay hai người vì quyên tiền móc ra con số lớn, không bổ trở về là rất khó chịu.
Trương Tử Bình đã học được rồi, mạng lưới ngoại quốc có công năng chủ yếu là đưa tin, đây là kinh nghiệm thành công, cho nên hắn không cần nghĩ ngợi trả lời. Thế nhưng mà hắn nhìn thấy khóe miệng Tần Mục nhuếch lên, một loại thái độ khiến hắn không thích, trực tiếp hỏi Tần Mục.
Tần Mục cầm ấm trà lên, rót cho Trương Tử Bình một ly. Ly này phi thường nhỏ, một ngụm là uống cạn, chú ý phẩm trà chứ không phải giải khát. Sau đó, Tần Mục rót cho mình một ly, hắn đặt lên chớp mũi ngửi thật dài, nhẹ nhàng nói ra:
- Hương không tiêu tan, lượn lờ mê người, đây mới là trà ngon.
Con mắt Trương Tử Bình xiết chặt, cũng chậm rãi cầm chén trà lên. Tần Mục ngoài sáng nói hương trà, vụng trộm nói là trà nghệ, còn chân chính biểu đạt ý tứ thủ đoạn này nắm giữ trong tay Tần Mục, Trương Tử Bình có cái nhìn quá ngây thơ. Loại cảm giác này làm cho Trương Tử Bình có chút khó chịu nổi, cố nén khó chịu, hắn uống cạn chén trà.
Tần Mục lại rót cho hắn một ly, lúc này mới chậm rãi nói ra:
- Chuyện này chỉ là thành công ở ngoại quốc mà thôi, nhưng không thể phủ nhận Trung Quốc có tính đặc biệt của mình. Hiện tại trong phạm vi cả nước mạng lưới internet đang phát triển nhanh, mà tiệm internet bao trùm bao nhiêu? Trương thiếu điều tra có lẽ rõ hơn tôi nhiều. Muốn kiếm tiền nhờ đưa tin tức lên hay sao?
Trong lòng Trương Tử Bình sững sờ, bị Tần Mục nói trúng nội tâm, sắc mặt hơi trầm xuống, nâng chung trà lên uống cạn. Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Mạng lưới internet chính là hạng mục của công ty, nhưng phải có sản phẩm của mình, có thể khiến người ta tranh nhau mua. Cho nên ở chỗ này tôi muốn hỏi Trương thiếu, anh biết dễ kiếm tiền của người ta nhất là ở đâu không?
Trương Tử Bình thở gấp định chửi thề, hắn phi thường không thích Tần Mục dùng khẩu khí khống chế toàn cục này với hắn, loại khẩu khí này vốn thuộc về. Nhưng bây giờ sự thật bày ở trước mặt, Tần Mục biểu hiện chắc chắn có thể thu hồi tiền vốn đầu tư lúc trước. Mấy ngày hôm trước Trương Tử Bình xác thực được gia tộc khích lệ và có mấy quan chức mời, cũng có không thiếu nghe ngóng nghiệp vụ của công ty Hoa Hạ, nhưng đó chính là đòi tiền mà thôi, chuyện này khiến Trương Tử Bình có chút tiến thối lưỡng nan.
Ai không muốn kiếm tiền? Trương Tử Bình bắt chéo chân, một tay vuốt đùi một cái, nói ra:
- Muốn nói kiếm tiền chính thức, tôi cho rằng đi lộ tuyến cao tầng thì nhanh hơn, cũng phong phú hơn.
Chuyện này và lúc hắn thành lập Mộng Ngải Thiên Đường không mưu mà hợp, đây là kinh nghiệm cùng tầm mắt.
Tần Mục cười rộ lên, khoát khoát tay nói ra:
- Đó là Trương thiếu cho rằng người Trung Quốc đông như vậy thì có bao nhiêu là cao tầng?