Thanh Quan

chương 99-100: ám hoa ​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi họp quyết định hướng đi tương lai của thôn Tây Sơn mở tại nhà Hồ lão tứ, Tần Mục làm ra kế hoạch tương đối lớn mật, dù thiếu nợ cũng muốn xây dựng nhà chiêu đãi. Một năm sau, vật triển lãm của công ty điêu khắc gỗ thôn Tây Sơn đi vào hội triển lãm cỡ lớn của Mỹ liền thành danh, khiến truyền thông cả nước chú ý, đi tới thôn Tây Sơn khảo sát, người du lịch nối liền không dứt, khi đó mọi người mới phát hiện loại tình huống này đã sớm được bí thư chi bộ Tần Mục sở liệu đến.

Nhà chiêu đãi xây dựng từ tảng đá được dây leo xanh biếc bao quanh, tràn đầy khí tức thiên nhiên, chẳng những có thể chiêu đãi khách đến từ bốn phương, thậm chí bởi vì mang theo cỗ khí tức nông gia đậm đà cùng đặc sắc tự nhiên mà được nhiều tạp chí báo chí khắp cả nước đưa tin, thôn Tây Sơn liền nhảy lên trở thành thôn trang du lịch thiên nhiên nổi tiếng trong cả nước.

Làm xong kế hoạch xây dựng trong thôn, hôm sau Tần Mục đi lên trấn trên, muốn tìm Quách Tự Tại thương lượng dùng danh nghĩa Hà Tử trấn đi lên huyện vay tài chính.

Ai ngờ Quách Tự Tại nghe xong ý tưởng của Tần Mục, sắc mặt có chút âm trầm thở dài nói:

- Tiểu Tần, việc này thật khó làm, thật khó làm đâu.

Tần Mục nghe khẩu khí của Quách Tự Tại lãnh đạm, trong lòng có chút buồn bực, mấy ngày nay hắn vội vàng chuyện phá núi trong thôn Tây Sơn, tình huống trong trấn có chút không hiểu rõ. Lẽ ra Tần Mục có kế hoạch mới có thể khiến cho Quách Tự Tại hứng thú, bình thường hẳn nên cao hứng phấn chấn kéo hắn đi tìm bí thư báo cáo mới phải.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mục liền trầm xuống. Bí thư La Vạn Hữu? Vài lần hội báo với Bạch Quang Lượng, hình như đều do hắn cùng Quách Tự Tại đi, La Vạn Hữu không tham dự bên trong. Quan hệ có chút vi diệu ah! Tần Mục chợt hiện ra ý niệm như vậy trong đầu, cho dù La Vạn Hữu cùng Quách Tự Tại đều là cán bộ thân cận với Bạch Quang Lượng, nhưng hai người cộng sự một chỗ, trong chính kiến ít nhiều sẽ sinh ra ma sát, huống chi La Vạn Hữu chủ quản đảng chính, trong công việc thường tiếp xúc nhiều với Quý Thu.

Chẳng lẽ La Vạn Hữu thay đổi cửa, một lần nữa lựa chọn đứng thành hàng?

Quách Tự Tại nhìn thấy Tần Mục cúi đầu không nói, khẽ lắc đầu rít thuốc lá, chậm rãi nói:

- Lòng người, lòng người thôi.

Xác định! Tần Mục nghe câu nói của Quách Tự Tại, liền hiểu được La Vạn Hữu đã chạy tới làm môn hạ của Quý Thu. Đây là một loại thủ đoạn duy trì, mặt trên khẳng định không hi vọng hai vị đứng đầu một trấn bắt tay chung sống hòa bình, làm sao phù hợp với đạo làm quan? Chỉ khi nào hai người nội đấu lẫn nhau, điều này mới có thể điều động tính tích cực, mới dốc hết sức làm việc tốt cho dân.

Trường hợp hài hòa của Hà Tử trấn đã không còn nữa rồi, Tần Mục thầm nghĩ, như vậy hắn phải tìm kiếm vị trí mới của mình trong cục diện bây giờ trong trấn, đây là việc mà hắn nên lập tức chú ý.

Cán bộ thôn đi vay tài chính phải được ban lãnh đạo trong trấn làm bảo đảm, chỉ riêng một mình Quách Tự Tại cũng vô ích, cho dù trở ngại bởi lý lịch của hắn, bên cục tài chính không tiện cự tuyệt, Quý bí thư cũng sẽ ra mặt ngăn cản lại, đây là chính trị.

Tần Mục cân nhắc trong chốc lát, nói thêm vài câu việc nhà với Quách Tự Tại, sau đó cáo từ rời đi. Con đường đi qua cục tài chính đã bị ngăn chặn, như vậy bên ngân hàng cũng không cần nhìn. Việc này không thể gấp, nhất định phải ổn định. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên không trung, mua thêm chút đồ vật hướng trong nhà của Lý Đại Đồng đi qua.

Hiện giờ Tây Sơn thôn phá triển chỉ cần dùng ánh mắt liền có thể thấy được, Lý Đại Đồng bồi dưỡng ba loại cây nông nghiệp đã được lão Lâm dẫn dắt, lấy hộ làm đơn vị trồng hơn mười mẫu, phải xem thu hoạch như thế nào. Một khi đạt tới mục đích mong muốn, thậm chí là nhiều hơn thu hoạch hiện giờ, sẽ có thể đem mở rộng trong toàn trấn. Mấy ngày nay Lý Đại Đồng hứng trí thật cao, ba ngày hai lần chạy về Tây Sơn thôn, không có việc gì lại cùng lão Lâm đứng ở đồng ruộng nghiên cứu tình huống.

Hôm nay Lý Đại Đồng không đi thôn Tây Sơn, ở lại trấn xử lý công việc.

Chờ sau khi hắn về đến nhà, phát hiện Tần Mục đang ở phòng khách nói chuyện với vợ mình, liền vui vẻ mời Tần Mục ở lại ăn cơm.

Tần Mục cũng không cự tuyệt, hắn đến nhà là vì muốn thương lượng công việc với Lý Đại Đồng. Hai người ngồi xếp bằng trên giường, Lý Đại Đồng cảm khái, nói Tần Mục còn trẻ tuổi nhưng ánh mắt lâu dài, cũng nói khẳng định ngày sau tiền đồ rộng lớn, ít nhất phải là cán bộ xứ cấp. Lời này của hắn rõ ràng là nâng lên Tần Mục, đây là muốn đem hắn đánh đồng cùng bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện. Tần Mục liên tục nói không dám, kính hắn chén rượu sau đó mới hỏi hắn cách nhìn về cây nông nghiệp của thôn Tây Sơn.

- Có thể làm, thật nhiều triển vọng!

Lý Đại Đồng vừa nghe nhắc tới ngành nghề của mình hai mắt liền sáng lên, sang sảng cười nói:

- Căn cứ theo dự tính của tôi cùng lão Lâm, tới thu hoạch vụ thu sản lượng tối thiểu bay lên bao nhiêu đây.

Nói xong hắn thần bí vươn ba ngón tay.

- Ba thành?

Tần Mục liền cao hứng, chuyện nông nghiệp hắn không hiểu lắm, nhưng có phương hướng đại khái, chuyện khác đều do lão Lâm quản lý. Lão Lâm là cao thủ trong đạo này, vô cùng lành nghề.

Lý Đại Đồng cười ha hả nói:

- Tôi đã liên hệ thành phố, sau khi thu hoạch vụ thu tiếp tục cây trồng cao sản, chuẩn bị gieo trồng cho toàn thôn các vị, thế nào?

Tần Mục nói chuyện nông nghiệp do lão Lâm chủ quản, nhưng tin tưởng chỉ cần có ngành nghiên cứu chứng minh, hắn có thể làm được. Lý Đại Đồng cao hứng, gọi vợ mang theo đồ ăn.

Hai người uống một lúc, Tần Mục thử thăm dò:

- Lý trưởng trấn, tôi nghe nói toàn bộ thôn gieo trồng cây nông nghiệp mới quốc gia có chính sách trợ cấp, không biết có thể trợ cấp bao nhiêu?

Lý Đại Đồng trừng mắt, cầm chén đặt lên bàn chỉ vào Tần Mục nói:

- Tiểu Tần, tôi đã biết cậu tới chỗ của tôi không có chuyện tốt gì. Nói đi, lại gặp phải chuyện gì khó khăn sao?

Tần Mục ngượng ngùng cười, hiện giờ hai người xem như là chiến hữu chung trận tuyến, liền đem quyết định của mình tinh tế kể lại cho Lý Đại Đồng nghe qua một lần.

- Cần bao nhiêu?

Lý Đại Đồng cau mày nói.

- Ít nhất phải mười lăm vạn.

Tần Mục nói xong lại cúi đầu uống rượu. Hắn làm vậy là muốn cấp cho Lý Đại Đồng thời gian hòa hoãn xung đột, trấn nghèo khó, mười lăm vạn ở niên đại là một con số không nhỏ.

Sắc mặt Lý Đại Đồng biến thành ủ dột, nhìn đồ ăn trên bàn ngẩn người. Qua hồi lâu hắn mới có chút tối nghĩa nói:

- Thành phố hẳn là có trợ cấp chừng mười lăm vạn, nhưng đây là chuyên dụng chuyên nghiệp, không thể lộn xộn.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Chuyện trái với chính sách chúng ta không thể làm. Nhưng số tài chính này mãi cho tới khi thu hoạch mới phóng ra trong tay thôn dân, nếu hiện tại xin xuống dưới thì…

Hắn không nói câu kế tiếp, đây là chuyện hiểu trong lòng không cần nói ra.

Lý Đại Đồng mâu thuẫn nhìn Tần Mục, nếu đáp ứng, như vậy hắn cùng Tần Mục triệt để buộc chung một chỗ, tuy việc này không tính là trái với quy định, nhưng nếu trước khi đến mùa thu hoạch chính Tần Mục còn không thu được khoản tiền như thế, một khi có người tra xét xuống thì hắn phải đi ăn cơm tù.

Tần Mục biết Lý Đại Đồng do dự, hắn cầm đũa chấm rượu vẽ lên bàn, vừa viết vừa giải thích cho Lý Đại Đồng. Lý Đại Đồng dần dần thay đổi sắc mặt, dựa theo chiêu số của Tần Mục không qua một năm, thu nhập tài chính của thôn Tây Sơn đạt tới hơn ba mươi vạn nguyên, đây còn chưa tính tới thu nhập của nhà nông.

- Mạo hiểm lần này tôi gánh vác cho cậu.

Cuối cùng Lý Đại Đồng làm quyết định, cắn răng nói. Hắn chỉ vào mũi Tần Mục mắng:

- Thằng nhóc, lẽ ra tôi nên hận cậu, nhưng bây giờ dù thế nào cũng không hận được.

Tần Mục nhếch miệng cười, lập tức nhận chân nói:

- Đây cũng là vì nhân dân…

Lý Đại Đồng gật đầu:

- Phải, vì nhân dân, chúng ta mạo hiểm một chút cũng không có gì, nhưng đến lúc đó cậu phải bổ sung cho tôi, bằng không…

Tần Mục gật đầu, có mười vạn trợ cấp của Lý Đại Đồng, hắn có thể đẩy nhanh kế hoạch vận chuyển, trong lòng hắn buông lỏng gánh nặng. Vừa hạ quyết định Lý Đại Đồng liền thực hiện, khoản tiền kia nhanh chóng giao vào trong tay Tần Mục.

Tần Mục nghe được mừng rỡ, hứa hẹn sau khi thôn Tây Sơn mượn khoản tiền này tới mùa thu hoạch chính dựa theo mười phân lợi trả lại Lý Đại Đồng, bốn tháng thì cần cấp Lý Đại Đồng bốn ngàn đồng, điều này khiến hắn cười tít mắt.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Đại Đồng dặn Tần Mục ngồi chờ một chút, hắn đi ra ngoài. Không bao lâu đã cầm về mười vạn dùng tờ báo bọc lấy. Tần Mục nhìn tờ báo còn dính chút bùn đất, phỏng chừng là Lý Đại Đồng giấu vào hầm ngầm của nhà mình.

Cảm tạ Lý Đại Đồng, Tần Mục vội vàng chạy về thôn Tây Sơn, không nghĩ tới không đi thông con đường cục tài chính, nhưng lại có thể ở chỗ Lý Đại Đồng mở một đóa ám hoa.

Trở lại thôn Tây Sơn, Tần Mục đi thẳng tới trong nhà Hồ lão tứ, tiền này chỉ đặt chỗ lão bí thư hắn mới an tâm. Không nghĩ tới đi tới trong nhà Hồ lão tứ, thế nhưng nhìn thấy một người ngoài ý liệu.

Ngô Cúc.

Nhìn thấy Tần Mục đi vào, Ngô Cúc đang trò chuyện với tứ thẩm, trong mắt chợt hiện lên vẻ hưng phấn.

Thấy Tần Mục ngây người nhìn nàng, Ngô Cúc lộ vẻ ngượng ngùng nói:

- Nhìn gì vậy? Anh đã nói nếu tôi sang tiệm anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng tôi.

Nàng vừa lên tiếng, tứ thẩm cũng nghe ra hương vị, tán thưởng:

- Ánh mắt tiểu Tần đúng là tốt. Tôi luôn nghĩ sao có nhiều cô gái tỏ ý như vậy cũng không chịu, nguyên lai đã có đối tượng rồi. Nhìn cô gái vừa xinh đẹp lại có tiền ủng hộ công tác của tiểu Tần, người vợ như vậy đi đâu mà tìm đây.

Tần Mục nghe ý tứ trong lời nói của tứ thẩm, liền vội vàng hỏi:

- Có tiền? Có tiền gì?

Ngô Cúc bật cười nói:

- Nếu tôi đã tới cậy nhờ anh, nhà hàng đương nhiên giao cho người khác quản lý.

Tứ thẩm chen miệng nói:

- Cúc nha đầu đưa cho lão tứ thúc của cậu sáu vạn đồng, nói cần ủng hộ thôn Tây Sơn.

Tần Mục vừa nghe lời này da mặt liền kéo xuống, vẻ mặt u ám không để ý Ngô Cúc, chào tứ thẩm một tiếng đi vào phòng.

- Ai? Tiểu Tần, nói thế nào lại biến sắc mặt đây?

Vẻ mặt tứ thẩm buồn bực.

Ngô Cúc nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng không yên, vốn nàng nghe được tin tức bên thôn Tây Sơn thiếu tiền xây dựng, vừa lúc nàng sang nhà hàng có được mấy vạn đồng liền đem qua, muốn nhờ vào hành động này lấy được trái tim của Tần Mục. Nhưng xem biểu hiện của hắn, rất có thể nàng đã biến khéo thành vụng.

Nàng nhìn theo bóng lưng thẳng thắn mà kiên định của Tần Mục, đột nhiên phát hiện từ đầu đến cuối nàng chưa từng nhìn thấu người thanh niên này.

- Lão Tứ thúc, tiền của Ngô Cúc cháu không thể nhận.

Tần Mục vừa vào nhà đã nói câu đầu tiên.

- Dựa vào cái gì? Cậu nói không cần là không cần, đây chẳng qua là tâm ý của con gái người ta, tôi chỉ mượn, không phải lấy không.

Hồ Lão Tứ trợn mắt lên, trực tiếp cự tuyệt Tần Mục.

Ngô Cúc ở bên ngoài dựng thẳng tai lên nghe, Hồ Lão Tứ nói lời này làm nội tâm của nàng an ổn không ít. Đều nói Tần Mục vẫn còn tôn kính lão bí thư chi bộ này, có Hồ Lão Tứ làm chỗ dựa, Tần Mục chắc không tới mức cự tuyệt đâu.

Tần Mục quay người đóng cửa phòng lại, nàng đi tới trước, chỉ nghe Tần Mục cùng Hồ Lão Tứ cải vả kịch liệt. Giọng nói lúc lớn lúc nhỏ, Ngô Cúc ở bên ngoài nghe không được bao nhiêu, đi về phía trước vài bước, lại dừng ở trước cửa nghiêng đầu lắng nghe. Qua trong chốc lát giọng nói an tĩnh lại, Ngô Cúc cảm thấy lo lắng, lạil bước một bước nhỏ, đem lỗ tai dán sát vào vách cửa.

- C-K-Í-T..T...T.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngô Cúc ai nha một tiếng sau đó ôm đầu của mình. Đột nhiên xuất hiện khí tức nam nhân làm Ngô Cúc luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên. Tần Mục đứng trước mặt nàng cười khổ, nhìn thấy Ngô Cúc vẻ mặt xấu hổ, hắn nhún nhún vai mở tay nói:

- Làm em lo lắng, anh đã bị thuyết phục.

Ngô Cúc nghe nói như thế liền bật cười, trong ánh mắt sóng mắt lưu chuyển, nàng giống như hoa đổ quyên, thẹn thùng gò má ừng hồng.

Tần Mục thở dài, nghiêm túc nói ra:

- Đây chính là thôn Tây Sơn mượn, cũng không phải lấy không của em, em nên thả tâm đi, sẽ dựa theo tiền lãi trả lại cho em.

Ngô Cúc lúc này có vui sướng trong lòng, cũng đâu có quản tiền lãi gì đó, đã cảm thấy muốn chạy trốn khỏi khí tức nam nhân kia, thỏa thích la lên, muốn cho toàn bộ thế giới biết tâm tình của nàng.

Nàng chậm rãi vươn tay, sỡ hãi giữ chặt bàn tay lớn của Tần Mục. Tuy tay của Tần Mục vừa thô vừa to, nhưng mà vô cùng ấm áp, cầm vào trong tay Ngô Cúc vô cùng an tâm. Làn da của nàng tiếp xúc với nhiệt độ tay của hắn, trái tim Ngô Cúc đập mạnh.

Tần Mục đi ra ngoài, Ngô Cúc nhanh chóng đuổi kịp, Tứ thẩm nhìn bóng lưng của hai người thì cười lên, đi vào trong phòng hô:

- Ai, lão đầu tử, ông xem tiểu Tần và nha đầu Ngô Cúc kìa, rất xứng đôi đấy.

Hồ Lão Tứ không có quan tâm phản ứng vụn vặt của bà, nhìn qua số tiền mười sáu vạn thì sững sờ, qua cả buổi mới rống một câu:

- Nhanh lên, chúng ta mau làm tiệc rượu, hôm nay chính là thời gian uống rượu đấy.

Các đại nương đại thẩm trong thôn Tây Sơn này hôm nay đại khai nhãn giới, cùng các nàng nhìn thấy thôn trưởng và một cô gái thiên kiều bá mị đi cùng nhau, lập tức tụ tập lại nghị luận với nhau, dùng ánh mắt hiểu ra nhìn chằm chằm vào Tần Mục.

Tần Mục cười khổ nói:

- Em đi chung với anh lần này, đoán chừng không còn ai tới tìm anh cầu thân đấy!

Ngô Cúc cười lên, kỳ thật cho dù có người tới cầu hôn Tần Mục, Tần Mục cũng không đáp ứng. Từ khi biết được sau lưng mình có gia tộc, là hắn biết vấn đề hôn nhân đã không phải do mình làm chủ. Cho dù hiện tại mình chưa có năng lực đủ lọt vào mắt người trong gia tộc, nhưng mà cũng biết gia tộc sẽ làm chủ chuyện hôn nhân của hắn. Đừng nói Chu Tiểu Mai, Ngô Cúc, cho dù llà Bạch Nhược Hàm con gái chủ tịch huyện cũng không đủ tư cách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio