- Tôi cảm thấy, cô ta là một nhân tài, nếu quả thật có thể đến Trung Quốc chúng ta, như vậy vốn kiến thức sẵn có của cô ta, rất cần thiết cho chúng ta xây dựng mạng lưới điện tử tin tức của quốc gia. Hiện tại tôi giao cô ta ra, cũng không phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhưng có câu nói này của ngài, nếu tôi không nói ra, sợ rằng vị gia tử trong nhà kia thật sự sẽ đánh đòn.
Những lời này mang ẩn ý sâu xa, sau lưng Tần Mục thoáng chảy mồ hôi. Thật ra nói chuyện với lãnh đạo, cần phải thuận theo tính tình, nếu lãnh đạo thích người phía dưới a dua xu nịnh, vậy nói chuyện sẽ phải mang theo mấy phần nịnh hót, nếu lãnh đạo thích thuộc hạ nói thật, vậy thì phải biểu hiện tư thái bất khuất. Mặc dù Tần Mục chưa gặp phải mấy vị lãnh đạo thích nghe nói thật, nhưng Phương Tù quả thật là một trong số đó. Đặc điểm nổi bật của quân nhân chính là không thích vòng vo đùa bỡn, đơn giản mới là phong cách bọn họ thích nhất, đặc biệt là những nhân vật thế hệ trước. Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Tần Mục lại nhớ tới đại hội toàn quốc lần nào đó, hậu bối của một vị lãnh đạo đã trực tiếp khai pháo trong đại hội, lá gan và quả quyết của Tần Mục còn kém rất nhiều so với người đó.
- Tiểu tử nói chuyện thẳng thẳn lắm.
Phương Tù gật đầu, trong mắt có thêm vài phần thưởng thức, nói:
- Chỗ Phổ Thượng này, tôi tặng cho cậu, bằng không truyền tới kinh thành đi, có một hậu bối của thủ trưởng tặng một món quà lớn như vậy cho tôi, tôi còn ngoan cố ở đây, không phải là bị mấy người cười chết.
Những lời này vừa nói, chính là cho Tần Mục cơ hội, đây là Phương Tù tính toán rời khỏi Phổ Thượng.
Tần Mục đương nhiên sẽ không đạp mũi trên mặt, Phương Tù đã làm ra chuyện có qua có lại như vậy, Tần Mục đương nhiên phải vội vàng ôm lấy. Hắn khẽ cười nói:
- Vậy phải cám ơn lão thủ trưởng ban thưởng hậu hĩnh rồi. Nhưng tôi bảo đảm, Phổ Thượng khu của chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành khu công nghiệp nặng.
Hắn suy nghĩ một lát, nói tiếp:
- Tôi có thể đặt một nhà máy đặc biệt ở đây, nói trước với ngài nói một tiếng, có phải phá hư hoàn cảnh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, nhà máy này tuyệt đối là thứ Trung Quốc trước mắt còn chưa có.
Phương Tù nhướng mày, kinh ngạc nhìn Tần Mục. Với tuổi tác của hắn, không khó để nghe ra ý tứ giấu diếm sau những lời này của Tần Mục, rõ ràng muốn nói cho dù hắn có phá hư hoàn cảnh của Phổ Thượng, cũng sẽ không để cho Phương Tù tìm ra tật bệnh gì, thậm chí những người khác cũng sẽ không chỉ trích Tần Mục đã chọn con đường này.
Hôm nay Tần Mục đánh ra lá bài tẩy này vô cùng không vui, vốn hắn đã chuẩn bị giao Christina cho Tần lão gia tử, trực tiếp tiến vào ngành tin tức công nghệ cao của kinh thành, nhưng bây giờ, Tần Mục coi như cầu một lá bùa hộ mệnh ở Phổ Thượng, chỉ cần không phải chuyện quá khó nói, Phương Tù sẽ luôn chừa cho hắn một chút thể diện. Hiện tại chôn phục bút này xuống, Phương Tù khẳng định sẽ nóng lòng kéo nắp lên, xem bên trong rốt cuộc là món gì, Tần Mục xem như ngồi yên ở Phổ Thượng rồi.
Cho dù sau chuyện này Phương Tù không để ý đến hắn nữa, Tần Mục cũng thông qua Christina kiếm được một bát đầy. Có tầng quan hệ của Phương Tù và Phương Chấn Bang, sau này người khác muốn làm gì Tần Mục, đầu tiên sẽ phải thử nghĩ xem rút cuộc tại sao Phương Tù rời khỏi Phổ Thượng. Cho nên, từ nay trở đi, trên người Tần Mục sợ rằng sẽ dán lên ký hiệu của bí thư thị ủy, hay là khắc trên trán, người khác vừa nhìn mặt đã có thể biết.
Bên ngoài truyền tới tiếng kêu ong ong, ánh sáng rực rỡ đã hiện lên bên ngoài biệt thự. Tần Mục cười khổ lắc đầu, bút tích của lão thủ trưởng này thật sự quá lớn, trực tiếp điều phi cơ quân sự tới đây.
Chuyện còn lại cũng không cần Tần Mục quan tâm, lão thủ trưởng trực tiếp kéo đám người kia đến thư phòng của mình, bắt đầu bàn bạc hành động. Tần Mục đương nhiên không có tư cách tham gia loại hội nghị này, giao số điện thoại của Quý Chí Cương cho Phương Tù, lúc này cho dù hắn muốn quản cũng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể ngồi trong phòng khách uống trà.
Vào lúc hai ba giờ sáng khi Tần Mục bắt đầu gật gù, thì bị tiếng máy bay gầm rú đánh thức, lúc này hắn mới phát hiện một quân nhân trẻ tuổi chịu trách nhiệm dẫn đường đang đứng trước mặt. Trong tay hắn cầm một chùm chìa khóa, thấy Tần Mục tỉnh lại, mặt không chút thay đổi nói:
- Lão thủ trưởng nói, sau này căn biệt thự này giao cho chính quyền Phổ Thượng các vị.
Tần Mục ngạc nhiên, mơ màng nhận lấy chùm chìa khóa, không khỏi hỏi một câu:
- Vậy lão thủ trưởng ở đâu?
Quân nhân trẻ tuổi lần đầu mỉm cười, không trả lời vấn đề của Tần Mục, nhanh chóng rời khỏi biệt thự, lên một chiếc xe con màu đen, trực tiếp lái đi.
Tần Mục nhìn chùm chìa khóa cười khổ không dứt, miếng bánh này mặc dù rất thơm, nhưng cũng vô cùng bỏng lưỡi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tần Mục, bắt đầu từ sáu giờ sáng, điện thoại của hắn vang lên không ngừng. Từ bí thư thị ủy đến lãnh đạo các cục trong thành phố, tựa hồ đều muốn gọi cháy điện thoại của hắn. Hết cuộc này đến cuộc khác, căn bản không có ý tứ để hắn dừng lại, cho nên Tần Mục dặn dò Tây Môn Nhạn lái xe mang cục sạc điện thoại đến, vừa nạp điện vừa nghe điện thoại.
Tây Môn Nhạn nhìn hai mắt Tần Mục có chút phát xanh, sắc mặt nhợt nhạt, liền rót ly cà phê, bưng đến trước mặt hắn.
- Hôm nay.....
Tần Mục tranh thủ uống vài ngụm, phát ra tiếng ai thán:
- Thật là không có cách nào.
Đúng vậy, hôm nay Tần Mục thật sự bận đến nỗi hai chân cũng đứng không vững. Bắt đầu từ Phương Chấn Bang cho đến phó cục trưởng xây dựng thành phố, một hơi nói đầy lỗ tai Tần Mục, tất cả đều không để ý đại cục, náo loạn phê bình. Nhưng Phương Chấn Bang không phát ra những lời nghiêm phạt Tần Mục, cũng như những người khác, cũng không mắng hắn thương tích đầy mình, mà là bí mật mang theo hơi hướng tán dương, dùng thái độ khiển trách muốn biểu thị với Phương bí thư, Tần Mục làm như vậy là khiến người ta rất oán giận.
Bị đánh mắng một ngày, Tần Mục càng rắn chắc, giống như cột điện đứng trước mặt lãnh đạo, vẻ mặt hối hận thống khổ. Đợi đến khi lãnh đạo giáo huấn xong, hắn liền ỉu xìu đi ra, tiếp tục nghênh đón lời mắng chửi của vị lãnh đạo tiếp theo. Bất kể nói thế nào, cái tên Tần Mục đã được các lãnh đạo quen thuộc, trong khoảng thời gian rất dài này, biệt danh của hắn đã là "Kẻ lỗ mãng họ Tần".
Trải qua một ngày một đêm không ngủ, buổi tối Tần Mục trở lại chỗ Vân Băng, cơm không kịp ăn, đã lăn ra ngủ trên ghế sa .
Tần Mục vốn cho rằng, mình xuất ra lá bài tẩy này, bất luận như thế nào người khác cũng phải cẩn thận né tránh, cho dù có mâu thuẫn lớn hơn, cũng không nên xuất hiện lúc này gây chuyện. Nhưng có thể khi Phương Tù rời đi, thật sự quá yên tĩnh, cũng có thể là động tác của đối phương quá nhanh, căn bản không nghe thấy tin tức Phương Tù rời khỏi biệt thự, dù sao Tần Mục sau một ngày bận rộn, lại bị Ban Kỷ Luật Thanh tra gọi đến văn phòng.