Phương Thiên Nhu liếc nhìn Tần Mục, rõ ràng không hài lòng với cách làm trốn tránh này của Tần Mục. Cái này gọi là tránh nặng tìm nhẹ, không gọi là trốn tránh, Tần Mục tự nhủ trong lòng, sau đó cười híp mắt bưng trà đứng lên, đứng trước một bức tranh trong phòng, chân thành thưởng thức ý cảnh bên trong.
Vương Bách nhất thời cười khổ, vội vàng đốt một điếu thuốc che dấu. Trên tay Tần Mục vẫn cầm một lá bài tốt, thân phận của Phương Thiên Nhu quả thật phải xem xét. Bản thân Phương Thiên Nhu cũng rất muốn làm thực nghiệp, vừa mở miệng đã đi thẳng đến chỗ bén nhọn nhất của vấn đề, hơn nữa trực tiếp muốn Vương Bách biểu thị thái độ .
Con dao găm này đâm tới, đoán chừng khiến Vương Bách rất đau lòng. Khóe miệng Tần Mục thoáng hiện lên một nụ cười, trong lòng rất yên tâm về Phương Thiên Nhu. Có lượng khí này, cho dù Phương Thiên Nhu không phải con gái của Phương Chấn Bang, Tần Mục nhất định cũng phải sử dụng nàng, loại nghé con mới đẻ không sợ cọp này rất ít thấy trong quan trường.
Rốt cuộc là dám đánh dám nói, vẫn là thị quyền nói toạc móng heo, từ phát pháo đầu tiên của Phương Thiên Nhu, Tần Mục đã chắc chắc. Phương Thiên Nhu, sợ rằng bị ba nàng đè ép tới khó chịu, rất nóng lòng muốn dùng biểu hiện để chứng minh bản thân.
Quẳng đi vẻ khách sáo dối trá, Vương Bách cũng biểu thị thái độ, cuối cùng song phương đã đạt thành một số hiệp nghị, chỉ có điều hiệp nghị này có vững chắc hay không, còn phải nhìn phát triển sau này của Phổ Thượng. Nói trắng ra là, hiện tại Vương Bách ngồi ở đây cũng có chút mạo hiểm, ít nhất là phản bội ba khu đồng minh, nhưng trong chính trị không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, hiện tại thanh thế của Tần Mục đang lên, nếu Vương Bách muốn làm ra một chút thành tích trong nhiệm kỳ mới, không mượn dùng thủ đoạn của Phổ Thượng vẫn có chút khó khăn. Bao nhiêu chính tích sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến chức vị cao thấp, cho dù chính cục và phó cục chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng có người cả đời cũng không vượt qua được. Cho nên, tranh thủ sau khi Phượng Minh đảm nhiệm có được đánh giá tốt, Vương Bách cũng muốn tiến thêm một bước.
Lúc ba người chia tay, Vương Bách nắm chặt tay Tần Mục, cười nói:
- Thiếu niên anh tài, phát triển của Phổ Thượng hoàn toàn dựa vào thế hệ trẻ tuổi các anh.
Tần Mục nghe lời này có chút không thoải mái, Vương Bách có vẻ cậy già lên mặt. Nhưng hiệp nghị lần này đối với Phượng Minh mà nói cũng mạo hiểm không nhỏ, phát tiết một chút oán khí trên đầu lưỡi, Tần Mục cũng có thể nhịn được, cười nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng không có sóng trước dò đường, sóng sau dù có đẩy, cũng không đẩy đến.
Vừa thừa nhận chiến công của Phượng Minh, đồng thời Tần Mục cũng mơ hồ đặt mình ở vị trí sóng sau, cũng mang theo một chút phong mang không phục.
Tần Mục mời Phương Thiên Nhu lên xe, dặn dò Tây Môn Nhạn lái xe về nhà Phương Thiên Nhu. Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, Phương Thiên Nhu không ở cùng phụ thân, mà có nhà riêng của mình.
Buổi tối thứ hai, Tần Mục lập lại chiêu cũ, muốn mời phía bên Kỳ Lân khu. Thái độ của Kỳ Lân khu hiền hòa hơn Phượng Minh rất nhiều, điều này cũng làm cho Tần Mục suy đoán, sợ rằng hậu đài phía sau người nắm giữ Kỳ Lân cũng không phải nhân vật cứng cựa.
Về phần Hoàng Dương khu, Tần Mục có nói một câu ngụ ý khắc sâu:
- Trời muốn đổ mưa, gái muốn lấy chồng, theo hắn đi đi.
Những lời này, trực tiếp đặt Hoàng Dương khu ở ngoài vòng hợp tác của Phổ Thượng khu, con dao găm này là Hoàng Dương khu chọc ra, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nếu hiện tại Tần Mục và Hoàng Dương khu đạt thành thỏa hiệp, bên trên sẽ nhìn Phổ Thượng với ánh mắt như thế nào, Phương Chấn Bang và Hình Bảo Bình sẽ nhìn Tần Mục với ánh mắt như thế nào? Mặc dù Tần Mục rất ghen tị với một số hạng mục đầu tư nước ngoài của Hoàng Dương, nhưng sẽ không làm chuyện đốt cháy giai đoạn.
Ngày tháng , mười hai người mẫu Trung Quốc do công ty Vân Băng hỗ trợ chọn lựa đã đến Châu Quảng, gia nhập công ty đào tạo người mẫu mới vừa thành lập Tân Trù. Xế chiều hôm đó, nhà thiết kế nổi tiếng thế giới James tiên sinh cũng đã tới Châu Quảng, phát biểu trong cuộc họp ký giả sau đó, buổi biểu diễn thời trang lần này, chủ yếu là giới thiệu với thế giới phong cách thiết kế thời trang Trung Quốc, đồng thời biểu thị hợp tác với công ty người mẫu Tân Trù của Trung Quốc.
James phát biểu, Trung Quốc là một quốc gia vĩ đại và có nền văn hóa lâu đời. Hắn đã tìm tòi và nghiên cứu, trang phục của Trung Quốc từ thời kỳ chiến quốc đến cận đại đều vô cùng tuyệt đẹp, khiến hắn phải say mê. Lời nói này của hắn, khiến các đại nhân vật trong thành phố đều vô cùng hài lòng, James đã dùng tiếng nói của mình lấy lòng phía chính phủ Trung Quốc, trong nháy mắt James đã trở thành bạn bè quốc tế.
Nhưng khi buổi chiêu đãi ký giả gần kết thục, James biểu thị ra một chút tiếc nuối. Ca sĩ Tuyết Lê của Mĩ mà hắn thích nhất sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở quảng trường Đỏ Hồng Kông, nhưng sau khi hắn biết tin, vé vào cửa đã không còn nữa. Vì thế, hắn tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc, hơn nữa tỏ vẻ, có thể cùng đứng chung sân khấu với Tuyết Lê tiểu thư, dùng buổi biểu diễn thời trang làm tiết mục khai mạc cho buổi hòa nhạc của Tuyết Lê tiểu thư là một vinh hạnh rất lớn lao.
Tuyết Lê! Các lãnh đạo thành phố từ cảm giác vô cùng hài lòng trở nên lúng túng, cái tên này thời gian trước còn được nhắc đến, bởi vì cự tuyệt lời đề nghị của Tuyết Lê tới Châu Quảng cử hành liên hợp biểu diễn, cho nên các lãnh đạo đều có chút xấu hổ và giận dữ. Lời nói của anh bạn nước Pháp này, rất hiển nhiên đã được nhân sĩ cao thâm chỉ điểm, khi sắc mặt của các vị cao tầng đang có vẻ không nhịn được, hắn lại thay đổi, biểu thị dựa vào năng lực của Châu Quảng và quan tâm của lãnh đạo, Tuyết Lê tới Châu Quảng là chuyện trong tương lai gần, như vậy mới khiến sắc mặt của các vị lãnh đạo dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tần Mục vừa nhìn, nói khẽ với Vân Băng:
- Tên James này, thật đúng là có nét lãng mạn của người Pháp, nhưng biểu hiện yêu quý Tuyết Lê ở đây, cũng không biết lời nói của mình có vấn đề.
Vân Băng cách thời gian sinh đẻ chỉ còn một thời gian ngắn, nhưng hôm nay nàng nghe lời Tần Mục, mặc một bộ tây trang cổ tròn tương đối trung tính, nhìn qua vừa hòa nhã lại có vài phần hiên ngang, khiến Tần Mục vô cùng tán thưởng. Vân Băng hỏi Tần Mục tại sao lại kêu mình ăn mặc như vậy, Tần Mục cười nói cho nàng biết, tiết mục cuối cùng trong buổi chiêu đãi ký giả, nàng là người ký kết hiệp nghị ủy thác với James, đối với một người Pháp luôn xem lãng mạn và lịch thiệp là phong cách sống, nhất là nam nhân trong giới giải trí, hắn thật sự không thể nào yên tâm.
Nữ nhân nào không thích nam nhân mình yêu khích lệ! Tần Mục vừa nói như vậy, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt của Vân Băng bỗng ửng đỏ, ngoan ngoãn cởi bỏ bộ váy đầm màu trắng giống như lễ phục, thay vào bộ y phục hiện tại.
Rất hiển nhiên, khí chất ôn nhu cổ điển Trung Quốc và bộ tây trang nổi bật của Vân Băng lập tức thu hút ánh mắt của James, hắn liên tiếp khen ngợi mấy câu tiếng Pháp, cũng muốn thông qua phiên dịch mời Vân Băng buổi tối cùng đi ăn tối.