- Hiện tại cô ấy rất thê thảm, phải bồi thường khoản tiền gốc bất động sản ở Nhật Bản, trốn ở một chỗ không dám thò đầu ra, sợ bị tên tướng quân kia bắt trở về. Nghe nói, cô ấy đã mang cả tiền mua quan tài của tên đó bồi thường sạch.
Tần Mục cau mày nói:
- Người đàn bà như vậy mà em còn tin tưởng. Từ khi anh bắt đầu biết cô ta, hình như mỗi lần anh đều chiếm thượng phong, nhưng đến cuối cùng, luôn bị cô ta cầm đi chút gì. Cô gái đó, nhìn như khôn khéo, nhưng thật ra là người tham món lợi nhỏ, giao thiệp với cô ta vẫn phải cẩn thận một chút.
Vân Băng ồ một tiếng, cúi đầu không nói thêm gì nữa, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, giống như đang suy nghĩ cái gì. Tần Mục thấy mình đã thuyết phục được Vân Băng, liền mỉm cười vỗ vai nàng, tặng thêm một câu:
- Huống chi, chúng ta không phải chúa cứu thế, lửa giận phía bên Triều Tiên, không phải nói bình ổn là có thể bình ổn được, nếu Doãn Chiếu Cơ thật sự bồi thường hết...
Hắn không tiếp tục nói hết, với trí thông minh của Vân Băng không cần nghĩ cũng biết, ý tứ của Tần Mục là, cho dù muốn giúp cũng không giúp được, không phải là vấn đề ích lợi, mà là vấn đề năng lượng.
Vân Băng rầu rĩ không vui đi đến phòng ngủ nghỉ ngơi, Tần Mục ngồi trên ghế sa càng nghĩ càng thấy không đúng, liền gọi điện cho Lưu Đan. Trong điện thoại, Lưu Đan nói cho Tần Mục, giá nhà của Nhật Bản đã hạ thấp xuống mức làm người ta khó có thể chịu được. Cho dù như vậy, người mua nhà vẫn rất ít, phần lớn công ty kiến trúc thi nhau phá sản, chỉ có số ít công ty lớn đang cố gắng chống đỡ.
- Phần lớn tài chính nước ngoài đã rút lui, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến kinh tế Nhật Bản chìm trong suy thoái lần này.
Lưu Đan tiếp tục phân tích:
- Mấy ngày qua, kinh tế bên Thái lan có chút rung chuyển, theo các tổ chức kinh tế phân tích, trong vòng năm đến mười ngày nữa, Thái Lan nhất định sẽ chịu thế tiến công kinh tế cường đại.
Tần Mục khẽ giật mình, nhớ tới vẻ dương dương tự đắc của Doãn Chiếu Cơ mấy hôm trước và giá nhà Nhật Bản giảm thấp hiện tại, xem ra nếu Doãn Chiếu Cơ không rút lui, thật sự sẽ phải bồi thường rất thê thảm. Nhưng Doãn Chiếu Cơ thật sự là loại nữ nhân liều mạng kiếm tiền sao? Trong ấn tượng của Tần Mục, nữ nhân này vẫn tương đối có tâm cơ, không phải là loại bất chấp tất cả, hơn nữa mình đã năm lần bảy lượt nhắc nhở nàng, dù nàng có ngốc, cũng nên biết lực lượng sau lưng mình còn những gì, nếu không làm sao lúc này lại cầu trợ Vân Băng? Nàng không phải không biết quan hệ giữa mình và Vân Băng.
Đặt nghi vấn này sang một bên, Tần Mục dặn dò Lưu Đan phải tập trung chú ý vào tất cả quốc gia đang phát triển ở châu Á. Trong những quốc gia này, có một số chính sách kích thích kinh tế vừa có lợi có hại, vô cùng dễ dàng bị những tên cáo già kinh tế quốc tế đầu cơ trục lợi. Mục tiêu của tập đoàn tài chính Hoa Hạ , chính là mượn luồng gió này ở châu Á vơ vét một khoản. Đối với vấn đề này, đám người Lưu Đan đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đối với chỉ thị của Tần Mục có phương án thi hành triệt để nhất.
- Nhưng. . .
Tần Mục mấp máy miệng, trầm giọng nói:
- Một khi đối phương chọn lựa thủ đoạn với Hoa Hạ, tập đoàn tài chính Hoa Hạ chúng ta phải đem hết toàn lực, ngắm bắn đối phương.
Vấn đề này cũng là vấn đề Tần Mục luôn nhấn mạnh, Lưu Đan không thể kềm chế nghi ngờ của mình, rốt cục hỏi:
- Nếu không giữ được thì sao? Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải nhìn tập đoàn tài chính Hoa Hạ suy sụp? Anh có biết, trong cuộc khủng hoảng kinh tế này của Nhật Bản, có rất nhiều xí nghiệp có quan hệ với chính phủ Nhật Bản, chính là trợ giúp cứu thành phố mà phá sản .
- Phá sản cũng phải nhất trí với bên Hoa Hạ.
Giọng nói của Tần Mục vô cùng kiên định, lấy một ví dụ đơn giản:
- Hoa Hạ là tập đoàn tài chính của chúng ta, giống như Hoa Hạ là hậu viện, tập đoàn tài chính là phòng ngủ, làm gì có đạo lý công kích lẫn nhau, chỉ có bao dung.
Đây là lần đầu Tần Mục lộ ra dã tâm lớn nhất của bản thân, chỉ có điều nói ra vô cùng mịt mờ, cũng không biết Lưu Đan có thể hiểu hay không.
Lưu Đan trầm mặc một hồi, sự kiên định của Tần Mục làm cho nàng mê mẩn, nam nhân có khí phách như vậy, mới là người Lưu Đan thích dựa vào nhất. Cuối cùng nàng cũng nhận thức được ý tứ của Tần Mục, kinh ngạc nói:
- Anh, chí hướng của anh ghê gớm thật.
Tần Mục cười ha ha, lại dặn dò:
- Nghe vậy là được rồi, sau đó thì quên đi.
Lưu Đan nở nụ cười, nói:
- Làm xong chuyện này, tôi sẽ trở về nước, cả ngày ở nơi này, tôi cảm thấy thật sự không thoải mái. Ánh mắt của đám viên chức Nhật Bản thật sự rất kỳ quặc.
Nghe Lưu Đan nói như vậy, Tần Mục cũng ừ nói:
- Được, vậy cô đến Châu Quảng đi, tôi sẽ giữ một miếng đất ở Phổ Thượng cho cô, chỉ cần điều khiển từ xa tập đoàn tài chính ở Nhật Bản là được.
Lưu Đan nghe vậy, cảm thấy đây là Tần Mục cho nàng một thân phận nhất định, trong lòng vô cùng cao hứng, tiếp tục hỏi:
- Nếu đối phương công kích đảo T và Hồng Kông Macao thì sao, vậy chúng ta nên làm như thế nào?
Tần Mục cười ha ha nói:
- Chúng ta không quản phía bên đảo T, Hồng Kông sắp sửa trở về, quốc gia sẽ không nhìn kinh tế của nó sụp đổ, cho nên nhất định phải tiến hành đối công với cả nước. Chúng ta chỉ tham dự, chứ không phải chủ đạo, chỉ cần có thể kiếm được tiền, đi với ai cũng được.
Lưu Đan tỏ vẻ mình đã hiểu ý, chuẩn bị gác máy.
- Chờ một chút.
Tần Mục gọi Lưu Đan, trầm mặc hồi lâu mới nói ra bốn chữ:
- Tôi nhớ cô lắm.
Lưu Đan rất hiển nhiên bị lời nói của Tần Mục làm cho mê muội, ngây người hồi lâu, cả người mới nóng hổi nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng nhớ anh.
Dứt lời, nàng vội vàng cúp điện thoại, đặt tay trước ngực, thở hổn hển.
Tần Mục cầm điện thoại cười khổ không dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau. Hắn quay đầu lại, nhìn phương hướng phòng ngủ, không khỏi thở dài. Vân Băng và Doãn Chiếu Cơ, hắn lắc lắc đầu, đặt suy nghĩ này qua một bên.
Sáng hôm sau, Tần Mục nhận được điện thoại của Hình Bảo Bình, kêu hắn lập tức đến tòa thị chính một chuyến. Trong giọng nói của Hình Bảo Bình mang theo vẻ lo âu, nhanh chóng bị Tần Mục nhạy cảm nhận ra.
Ngày hôm qua mọi việc đều rất tốt, hôm nay làm sao lại như vậy? Mang theo nghi ngờ, Tần Mục lái xe đến tòa thị chính, gõ cửa phòng Hình Bảo Bình.
Bên trong gian phòng sương khói lượn lờ, trong tay mọi người đều đang kẹp một điếu thuốc. Tần Mục đoán chừng vấn đề xảy ra không nhỏ, nhẹ giọng kêu một tiếng Hình thị trưởng, sau đó đứng sang một bên. Hình Bảo Bình chỉ ghế sa bên cạnh, kêu Tần Mục ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Tốt lắm, mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta triển khai cuộc họp.
Tần Mục nhìn ra chung quanh, mấy người đang ngồi bao gồm cục trưởng và phó cục trưởng cục Văn hóa, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm văn phòng quy hoạch thành phố, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm văn phòng di dời, còn có cục trưởng và hai phó cục trưởng cục xây dựng, ngoài ra còn có Trương Thúy và Phương Thiên Nhu.