Nhưng lãnh đạo của mấy đơn vị bị Hình Bảo Bình khiển trách đều biết rõ số phận của Hình Bảo Bình đã được quyết định. Lợi dụng thủ bút gậy ông đập lưng ông của Lenno làm hay tới cực điểm. Kể từ đó, hàng ngày Hình Bảo Bình đều xuất hiện ở buổi diễn thời trang, cũng trở thành ngọn đèn hướng dẫn, tất cả mọi người đều cảm thấy, đây là một loại thủ đoạn có qua có lại của Hình Bảo Bình, mục tiêu nhắm thẳng vào Tần Mục.
Cho nên tối nào Tần Mục cũng không ngừng từ cục Văn hóa đến cục Xây dựng, từ cục Xây dựng đến hai khu đang quy hoạch, lại từ hai khu đang quy hoạch đến một số đơn vị, mạng lưới quan hệ trung tầng nhanh chóng được trải đệm. Quả nhiên là người được thế trăm chuyện đều thuận, lúc này trong mắt mọi người Phổ Thượng đã không còn là ôn dịch không tránh kịp, mà trở thành bánh trái thơm ngon ai cũng thèm khát. Nhất là bí thư đảng ủy Tần Mục, còn trẻ tuổi đã lọt vào tầm mắt của người thượng tầng, tiền đồ phía sau vô lượng. Nếu rèn luyện thêm ở dưới mấy năm, sau đó lên trên phòng tôi luyện một phen, sau khi đi ra chỉ sợ sẽ trở thành trụ cột cấp nào đó của thành phố.
Nhưng bọn họ không biết, hành trình tôi luyện của Tần Mục sớm đã hoàn thành, hiện tại đã đến lúc Tần Mục xoá hết phong duệ, bày đại quyền cước.
Trong trận thịnh yến này, người nhớn nhác duy nhất chỉ có ban lãnh đạo của Hoàng Dương khu. Ngôn Thừa Binh đập bàn chửi bới, buồn bực trong lòng hiện rõ trên mặt. Cho dù hành động mờ ám sau lưng nhiều hơn, nhưng vì Phổ Thượng bày ra tư thái một mình thể hiện thái độ với quốc tế, những động tác trước đó của hắn đã biến thành tro bụi, khiến hắn phải chịu mấy trận khiển trách. Khi Ngôn Thừa Binh đang không có cách nào xoay chuyển tình thế, đặt hi vọng ở hậu đài thị ủy, bên đó lại truyền đến tin tức, dặn dò hắn bình tĩnh chớ nóng vội.
Tin tức này chắc chắn là đòn trí mạng, ở chỗ Ngôn Thừa Binh không nhìn thấy, động tác của Tần Mục cũng không nhỏ. Ít nhất thái độ của quân đội cũng cho thị ủy Châu Quảng một lá bài, Tần Mục rất có năng lực, cũng rất được quân đội coi trọng. Mặc dù quân chính phân biệt, nhưng trong một số chuyện quân khu Châu Quảng và thị ủy Châu Quảng vẫn bù đắp cho nhau, cộng thêm động tác của Tần Mục ở Phổ Thượng quả thật quá thu hút, cho nên ngay sau khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc, Tần Mục xem như chính thức bước vào võ đài chính trị Châu Quảng, Phổ Thượng đã được hắn nắm chặt trong tay.
Khi Ngôn Thừa Binh đang hết sức buồn bực, Phổ Thượng lại truyền đến tín hiệu hữu hảo. Trải qua thẩm vấn, cục trưởng Công an Lưu Đại Hữu phát hiện ra hai tội phạm truy nã trong mấy nhân viên bị giam giữ, phát ra một văn kiện hành động liên quan đến "Duy trì trị an bốn khu". Lúc văn kiện này bày ra trên bàn Ngôn Thừa Binh, hắn tựa hồ không dám tin vào mắt mình.
- Đòn này của Tần Mục đúng là cao cường.
Ngôn Thừa Binh nhìn tờ giấy suy tư hồi lâu, rốt cục phun ra một câu như vậy. Hắn sở dĩ tức giận, tất nhiên vì những cố gắng trước đó đều tan thành bong bóng, nhưng nhiều hơn là vì không thể dựa vào xuân phong của Phổ Thượng. Lần này Phổ Thượng thể hiện bản lĩnh, đến nay Ngôn Thừa Binh cũng không nghĩ ra rút cuộc Tần Mục đã dùng phương pháp gì mời Phương Tù rời đi. Hiện tại Phổ Thượng lại truyền tới tín hiệu "Có công cùng kiếm", người làm chính trị, nhất định phải biết co biết duỗi.
Hắn ký tên mình lên bản kế hoạch hành động, sau đó giao cho thư ký, để hắn chuyển tới cục công an, đồng thời cũng dặn dò nhất định phải dùng thái độ nghiêm cẩn nhất đối đãi với hành động lần này.
Sau đó, Ngôn Thừa Binh thở dài, xem ra dụng binh với Phổ Thượng phải tạm dừng một thời gian, lúc này khí thế của Tần Mục vô cùng sôi trào, trong thời gian ngắn áp đảo bất cứ kẻ nào. Hắn suy tính rất lâu, lúc này mới cầm điện thoại lên, sau khi bên kia bắt máy liền cười nói:
- Tần bí thư, tôi là Ngôn Thừa Binh, chúc mừng Phổ Thượng đã tổ chức buổi biểu diễn thành công. Tối này có thời gian ra ngoài truyền thụ kinh nghiệm không?
Ngày tháng , buổi biểu diễn thời trang kết thúc hoàn mỹ.
Trận thịnh yến thị giác này mang đến cho Châu Quảng không ít danh tiếng, các ký giả giải trí đến từ các nơi trên thế giới vô cùng phấn chấn, Phổ Thượng thậm chí là Châu Quảng đang dùng một thái độ đặc biệt để thể hiện bản thân với toàn thế giới.
Trong buổi lễ chúc mừng kết thúc tối hôm đó, người chủ trì buổi thịnh yến này James tiết lộ một thông tin, sở dĩ Phổ Thượng vẫn là một mảnh đất hoang, chính là muốn thành lập một đại trụ sở thâu tóm toàn bộ thực phẩm nổi danh thế giới. Vào lúc cuối cùng, tên người Pháp đặt tay lên miệng, dùng giọng nói hài hước:
- Người bình thường tôi không nói cho hắn.
Cái này đương nhiên là thủ bút của Tần Mục. Thành thị phải có văn hóa thành thị thuộc về mình, Phổ Thượng cũng có thể có đặc điểm của mình. Mặc dù phát triển công nghiệp rất quan trọng, nhưng bởi vì nguyên nhân như vậy đưa đến phá vỡ hoàn cảnh rất xấu. Ngay từ lúc ở Tây Sơn thôn, lý niệm hoàn cảnh của Tần Mục đã vô cùng mạnh. Hiện giờ hắn làm đến vị trí này, cũng không tiếc mang đến cho chính đàn Trung Quốc một luồng gió mát. Bản thân hắn làm đúng hay không đúng, mấy chục năm sau vẫn chưa có kết luận, nhưng hắn vẫn làm.
Vấn đề thể diện là vấn đề rất quan trọng ở đại quốc. Mặc dù chuyện này có kích thích thần kinh của một số người nào đó, nhưng Phương Chấn Bang lại vỗ án định luận, Phổ Thượng không đi con đường công nghiệp nặng. Cứ như vậy, trong thành phố lại bắt đầu khẩn cấp động viên, từ Phổ Thượng chỉnh thể bố cục, bảo lưu lại một số ngôi nhà lâu đời, đặc biệt vẽ ra trụ sở mỹ thực tương lai. Kế hoạch này của Phổ Thượng, hoàn toàn do Phương Thiên Nhu chủ đạo, một số người muốn lên tiếng cố kỵ quan hệ giữa Phương Chấn Bang và Phương Thiên Nhu, cũng chỉ biết ấm ức ngậm miệng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày tháng năm mà nhân dân cả nước mong đợi đã đến. Lá cờ thập tự đại diện cho nước Anh cuối cùng cũng rơi xuống, khi lá hồng kỳ năm sao và lá cờ tử kinh hoa được kéo lên, lịch sử khuất nhục gần trăm năm của dân tộc Trung Hoa đã lật sang trang mới.
Tần Mục xem toàn bộ hành trình qua ti vi, cảm xúc trong lòng sôi trào mãnh liệt, đến khuya vẫn không thể ngủ. Hắn đặc biệt gọi điện thoại cho Hà Tinh tỏ vẻ chúc mừng, tâm tình hưng phấn của Hà Tinh cũng có thể thấy được.
- Đại ký giả, cô đừng chỉ quan tâm đến tin tức bên kia truyền tới, cũng phải nhớ tuyên truyền tin tức của Phổ Thượng khu Châu Quảng chúng tôi, nếu thăng quan, tôi sẽ mời cô một bữa tiệc lớn.
Tần Mục khẽ cười nói.
- Bữa tiệc lớn có là gì, ai mà thèm bữa tiệc lớn của anh.
Tiếng cười như chuông bạc của Hà Tinh truyền đến:
- Từ kinh thành đến Châu Quảng, bước chân của anh rất rộng đấy.
Tần Mục sờ sờ lỗ mũi, bất đắc dĩ nói:
- Người trong nhà không muốn cho tôi làm con ngoan, chỉ có thể cách bọn họ càng xa càng tốt.