- Không phải Hồng Kông.
Tần Mục đưa ra phán đoán, Hồng Kông mới vừa trở về với đại lục, khí thế đang mạnh, bất luận là từ phía chính phủ, hay là từ dân chúng, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn thị trường đô la Hồng Kông phát sinh rung chuyển. Tất cả ánh mắt của thế giới hiện đang đặt ở đây, đầu óc của Soros không bột nhão như vậy. Cho dù đi con đường Hồng Kông, cũng chỉ xượt qua mà thôi, kiếm chút tiền rượu thịt là được rồi.
Nghe Tần Mục phân tích, Chu Tiểu Mai lập tức hướng ánh mắt đến Indonesia. So sánh với Malaysia, thể chế kinh tế của Indonesia sơ hở nhiều hơn, hơn nữa kinh tế Thailand và Nhật Bản đang đóng băng cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Indonesia, phần lớn nhà đầu tư nước ngoài rút vốn, bản thân Indonesia lại không có nội tình phía sau, vì vậy là mục tiêu đầu tiên của quỹ đầu cơ.
Nói xong việc công, chuyện còn lại dĩ nhiên là chuyện riêng. Tần Mục dặn dò Tây Môn Nhạn tìm một chỗ nghỉ ngơi dừng chân, nội dung còn lại đương nhiên không thể để Tây Môn Nhạn nghe thấy.
Xe rất nhanh tìm được khu nghỉ ngơi, Tần Mục bước xuống xe, đến bên cạnh cái ao chứa đầy hoa sen châm một điếu thuốc. Chu Tiểu Mai hỏi thăm Tần Mục, tại sao Vân Băng lại đến Australia, Tần Mục quả thật không biết trả lời thế nào.
Sau khi Tần Mục quyết định rời khỏi Châu Quảng, Vân Băng cũng dứt khoát nói muốn tới Australia, nguyên nhân cụ thể Tần Mục không rõ lắm, giải thích của Vân Băng với hắn chính là Australia có cảnh tượng tuyệt đẹp, nàng muốn nhân lúc còn đi lại được, đến tham quan một lần. Tần Mục biết Vân Băng tuyệt đối không có tâm tư như vậy, hắn cẩn thận dặn dò, nhất định không nên tiếp nhận chuyện của Doãn Chiếu Cơ, bằng không sẽ lâm vào cục diện vô cùng khó xử.
Vân Băng trầm tĩnh mỉm cười, vẻ mặt bình thản, lại dẫn Tần Mục đến quán cà phê khi hai người mới quen. Đợi đến khi Tần Mục tỉnh táo lại, Vân Băng đã lên máy bay, đối với chủ ý Tần Mục nói ra, từ đầu đến cuối nàng đều không có câu trả lời trực tiếp, điều này cũng làm cho Tần Mục cảm thấy lo lắng.
Hôm nay nghe Chu Tiểu Mai hỏi, Tần Mục nói giỡn:
- Các em giỏi lắm, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người anh. Xem sau này anh đặc biệt chuẩn bị máy camera, quay phim lại giờ của mình mới được.
Chu Tiểu Mai nghe lời này, nhất thời u oán, giọng nói giống như hồi âm trong cốc, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, ánh mắt của bọn em đều đặt trên người anh, nhưng ánh mắt của anh thì đặt ở đâu?
Đây là Chu Tiểu Mai đang oán trách, ban đầu nàng đi Mĩ, chính là nghe theo đề nghị của Ông Văn Hoa, xây dựng sào huyệt ân ái không ai quản được bên Mĩ. Ai ngờ Tần Mục mấy lần đi Mĩ, lúc nào cũng vội vàng, căn bản không có không gian cho hai người ở với nhau. Cho dù có một hai lần gặp mặt, cũng đều là vừa gặp đã chia tay. Chu Tiểu Mai nghe Tần Mục chỉ có cười khổ, không khỏi phẫn uất oán giận nói:
- Đúng vậy, nhớ kỹ xem, hiện tại đã có mấy người đặt tên cho con rồi. Hàn Tuyết Lăng, Cầu Tiểu Thiền, Vân Băng!
Những lời này tựa hồ như hét lên, khiến Tần Mục ngây người sửng sốt. Hàn Tuyết Lăng và Vân Băng hắn biết, nhưng hắn hoàn toàn không biết tin tức của Cầu Tiểu Thiền. Chuyện của hai người là do Tần gia muốn con đàn cháu đống, nhưng Tần Mục vốn là người đào hoa, thật đúng là muốn trả cũng trả không được.
- Tiểu Mai tỷ.
Tần Mục chỉ gọi một câu như vậy, rồi không nói ra lời. Chu Tiểu Mai quyết tâm đi theo Tần Mục, ý tứ này Tần Mục không phải không biết, nếu không với vị trí Tổng giám đốc chấp hành đại tập đoàn tài chính Khóa Quốc hiện tại của nàng, không biết có bao nhiêu người muốn quỳ rạp xuống dưới quần của nàng mà không thể được. Hơn nữa Chu Tiểu Mai do phu nhân của Ông Văn Hoa bổ nhiệm, nhân phẩm, thái độ làm việc rất hợp ý của Ông Văn Hoa, cửa ải này Tần Mục thật sự chạy không thoát. Hắn tự biết việc của mình, thấy Chu Tiểu Mai biểu hiện như thế, suy nghĩ một lát nói:
- Một thời gian nữa, sợ rằng phải đi Mĩ ở mấy ngày.
Hắn không thể nói rõ.
Chu Tiểu Mai nhất thời trầm mặc, một lát sau liền cúp điện thoại. Tần Mục cười khổ không dứt, nhìn điện thoại ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cầu Tiểu Thiền cũng có em bé rồi, hắn mới gặp mặt Cầu Tiểu Thiền vào dịp mừng năm mới, chẳng lẽ. . . Nếu thật sự như vậy, sợ rằng nàng còn sinh sớm hơn Vân Băng.
Do dự hồi lâu, Tần Mục thở dài, bỏ điện thoại vào trong túi áo, quay người bước lên xe. Tin tức mới nhận được khiến tâm tình của Tần Mục vừa hưng phấn vừa ủ dột, vô cùng mâu thuẫn. Tây Môn Nhạn thấy Tần Mục lên xe không nói gì, bất giác nói:
- Tần bí thư, lần này trở lại chốn cũ, tâm tình thật đúng là không giống trước kia.
Tần Mục gật đầu nói:
- Lần này chỉ sợ không phải dễ dàng trôi qua như vậy.
Hành trình của hắn, Tây Môn Nhạn biết rất rõ, nàng vừa làm tài xế lại vừa là hộ vệ của Tần Mục, đây là kiên trì của Vân Băng.
Tây Môn Nhạn ừ một tiếng, đột nhiên nở nụ cười, Tần Mục không giải thích được ý nghĩa, hỏi thăm nàng vì sao bật cười.
- Tôi đang suy nghĩ, Tần đại nhân lại đến Cửu Giang, không biết lại có chuyện gì xảy ra.
Tây Môn Nhạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút trên đường cao tốc.
Trên bầu trời nổ vang tiếng sấm, sắc trời càng ngày càng âm trầm.
Khi lại bước lên địa giới Giang Bắc, tâm tình của Tần Mục rất khó hiểu. Dương gia trải qua một phen đọ sức thời gian trước, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng lần này năm thành phố liên hiệp, gửi lời mời Tần Mục, bên trong lại không có thân ảnh của Dương gia, chuyện này đúng là có gì đó mờ ám. Nhưng càng như vậy, Tần Mục càng không lo lắng, hắn biết lần này tới đây có chút khua chiêng gióng trống, mang theo danh hiệu truyền thụ kinh nghiệm, Dương gia nhiều lắm là vứt dung mạo cho mình nhìn. Ở trong quan trường, nếu ngay cả chút chuyện này cũng không chịu được, còn làm quan làm gì? Hiện tại chuyện khiến hắn lo lắng lại là ở Phổ Thượng bên kia, ba tháng cũng đủ tạo thành đại chấn động rồi.
Tần Mục đến đây, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các bộ phận liên quan cấp thành phố, sau một ngày nghỉ ngơi, lại bắt đầu cái gọi là "Hội nghị truyền thụ kinh nghiệm". Trong hội nghị, Tần Mục phát biểu phương hướng phát triển Phổ Thượng, nhấn mạnh sự ủng hộ to lớn của thị ủy thành phố Châu Quảng dành cho mình. Hội nghị giao lưu như vậy, vốn cũng không phải là nơi một bí thư đảng ủy khu như hắn lên tiéng, nhưng hắn lại bị đẩy đến trước sân khấu.
Sau khi hai thành phố báo cáo, Tần Mục mới mơ hồ cảm thấy, loại hội nghị này chí ít phải là phó thị trưởng mới có thể làm, kêu mình tới gánh chịu, thật sự có chút thái quá. Trong hội nghị hắn vô cùng cẩn thận, phàm việc gì cũng lôi chính quyền thị ủy thành phố Châu Quảng ra đeo phía trước, không để mình lưu lại bất kỳ nhược điểm nào.
Thành phố thứ ba, chính là thành phố Cửu Giang. Thời gian đã qua mười hai ngày, đến hạ tuần tháng . Mấy ngày qua mưa vẫn triền miên, cho dù không có mưa, khí trời vẫn ảm đảm. Trong thời gian này Tần Mục được nhiệt tình chiêu đãi, cho nên khi tới thành phố Cửu Giang, Tần Mục đợi xe lên đường cao tốc, liền cười hỏi:
- Mấy ngày qua có cảm tưởng gì?