Một phó cục trưởng, còn là bí thư đảng ủy Phổ Thượng, quả thực là chênh lệch như trời và đất, Tần Mục vừa đi vào lầu nhỏ, trước mặt nhìn thấy hia người trẻ tuổi đi qua, gặp thoáng qua hắn. Một người trong đó còn nhìn Tần Mục sau đó nhìn qua đồng bạn, nói:
- Nghe nói hai ngày này có phó cục mới, có thể chơi ra cái gì hay không?
- Chơi cái gì mà chơi, Tần Mục kia chính là kẻ châm lửa ở khu Phổ Thượng đắc tội với người ta, trực tiếp sung quân tới đây.
Một người khác nói ra.
- Ơ, Phổ Thượng, nơi tốt ah, anh cũng nên bảo người nhà hoạt động đi, chui vào trong đó.
- Đang tính, danh tiếng bên kia lên nhanh như vậy, ai không có việc gì đừng nên đi tìm phiền phức.
Hai người nói xong thì đi xa, sắc mặt Tần Mục bất động tìm được văn phòng cục trưởng, gõ cửa phòng cục trưởng Tổ Hải Xuyên.
Cùng lúc đó khi khai phát kinh tế cũng thu được chỉ thị tới từ kinh thành, trung ương quyết địng tháng tám năm Quảng Châu thành lập một khu thí nghiệm mua bán đăc thù, mang bốn khu phát triển khác nhau của Quảng Châu hợp nhất lại, thành lập "Hình thức hợp tác phát triển mới" "Phòng mô phỏng xử lý kinh tế thành phố ", mang các loại tài nguyên liên hợp lại để thí nghiệm. Đây là hạng mục rất lớn.
Tin tức này còn chưa kinh người, kinh người là trong phần chỉ thị này này có một phần khiến người ta nhớ tới. Chính là anh hùng trong lũ lụt Cửu Giang.
Mà người này chính là Tần Mục, sau tên của hắn còn chỉ định chức vụ: đệ nhất phó chủ nhiệm nghiên cứu.
Phương Chấn Bang cầm chỉ thị này xong thì có chút không cam lòng thở dài không thôi.
Trên chỉ thị này có hai chữ "Tuyệt mật", ai cũng biết rõ trừ những người trong thường vụ tỉnh ủy, những người khác không được phép xem phần chỉ thị này. Tuy đây chỉ là ngôn từ của quan chức, nhưng Phương Chấn Bang biết rõ cách nghĩ cho con gái nắm giữ Phổ Thượng đã triệt để thất bại, trung ương đưa ra phần chỉ thị này là tập trung bốn khu phát triển vào làm một, mà Tần Mục lại là phó chủ nhiệm của khu thí nghiệm.
Đệ nhất phó chủ nhiệm! Đây là cái gì thì ai cũng hiểu. Thủ pháp Phương Chấn Bang lợi dụng hái đào của Tần Mục mở ra cục diện, vốn cho rằng có thể tìm cơ hội đưa con gái lên cao, ai ngờ động tác trung ương hái quả còn độc hơn, trực tiếp kéo cả bốn khu đang phát triển vào làm một. Kế hoạch này đã định ra sau tháng tám sang năm sẽ làm, chuyện này rõ vấn đề có người hộ giá Tần Mục lên đài, bởi vì thí nghiệm này được trung ương chú ý.
Mà tao ngộ của Tần Mục cũng lọt vào trong lỗ tai ở kinh thành. Những đại lão ở kinh thành khẳng định cũng biết được chuyện ẩn bên trong. Nếu như Phương Chấn Bang không nghĩ biện pháp tu bổ thì chỉ sợ nhiệm kỳ sang năm hắn không phải mang theo chiến tích lên làm quan chức cấp tỉnh, mà là trực tiếp sung quân tới một ngành nhàn hạ trong tỉnh hoặc đi tới hội nghị hiệp thương dưỡng lão.
Tần Mục này bối cảnh sâu ah. Mặc dù Phương Chấn Bang trải qua gió to mưa lớn, nhưng mà thời điểm này vẫn căm tức. Hôm nay sau khi hắn tan tầm, thoái thác xã giao trực tiếp về nhà, hơn nữa điện thoại cho Phương Thiên Nhu, buổi tối hôm nay hắn tự làm đồ ăn cho con gái nếm thử tay nghề.
Đã nhiều năm không còn vợ bên cạnh. Từ khi Phương Chấn Bang lên làm bí thư thị ủy thì thời gian hai cha con ăn cơm cùng nhau quá ít, cộng thêm mẹ của Phương Thiên Nhu đi ra nước ngoài, trong cái nhà này quá vắng lặng. Phương Thiên Nhu nhận được điện thoại thì phi thường cao hứng, hỏi thăm Phương Chấn Bang có nên dẫn người tới hay không.
Phương Chấn Bang cân nhắc một chút, Phương Thiên Nhu mấy ngày nay vẫn nói tốt về Tần Mục, hy vọng Phương Chấn Bang không nên ném Tần Mục tới cái nơi chim không thèm ỉa kia, bằng năng lực của Tần Mục thì phóng tới nơi nào cũng làm ra thành tích. Phương Chấn Bang rất muốn nói cho con gái nghe Trung Quốc có nhiều người như thế, nếu như tìm người có năng lực rất đơn giản, khó tìm chính là nhìn người. Xác thực, Tần Mục đi vào Phổ Thượng thì khiến cả Phổ Thượng phong sinh thủy khởi, nhưng cũng khiến hắn chính là cái đinh trong mắt người ta, Phổ Thượng là cái bánh ngọt lớn như vạy nhưng không có lấy ra chia xẻ, bản thân mình trốn qua một bên ăn mảnh, ai trông thấy cũng không vui. Cho dù Phương Chấn Bang không ném Tần Mục ra, sau này Tần Mục bị làm khó dễ thì cũng phải đi tới nơi đó, Phương Chấn Bang phóng Tần Mục tới cục hưu trí còn xem như bảo hộ hắn.
Hiện tại Phương Thiên Nhu dẫn người tới, rất có thể là Tần Mục, Phương Chấn Bang cũng không có nói rõ, gật đầu đáp ứng, cũng nói cho Phương Thiên Nhu nghe, đây là gia yến, không cần nhiều quy củ như thế.
Phương Thiên Nhu nói như thế sau đó cúp điện thoại. Phương Chấn Bang cầm điện thoại suy nghĩ cả buổi, sửng sốt không nghĩ tới con gái nói như vậy.
Hắn làm mấy món tươi, lại đặt mao đài lâu năm lên bàn, yên lặng chờ Phương Thiên Nhu trở về.
Đáng tiếc vượt quá Phương Chấn Bang dự kiến, Phương Thiên Nhu mang theo người không phải Tần Mục, mà là một nữ nhân trẻ tuổi đầy đặn.
- Cha, đây là đại tài chủ Phổ Thượng đấy!
Phương Thiên Nhu cười giới thiệu:
- Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Hạ, hoa kiều Chu Tiểu Mai Chu chủ tịch.
Sau đó Phương Thiên Nhu lại giới thiệu với Chu Tiểu Mai:
- Đây là quan phụ mẫu của Quảng Châu chúng ta, đồng chí bí thư thị ủy Phương Chấn Bang.
Chu Tiểu Mai duỗi bàn tay trắng như ngọc ra, mỉm cười nói:
- Phương bí thư, ngài khỏe chứ, tôi hôm nay thuần túy mang thân phận bạn bè tới, tuyệt đối không phải đi lộ tuyến thân thuộc, gọi ngài một tiếng Phương bá bá được chứ?
Một câu này biểu hiện chỗ lợi hại của Chu Tiểu Mai. Từ lúc Tần Mục đổi đơn vị, nàng đã liên lạc với Tần Mục. Tần Mục cho rằng đây là thời điểm tốt nhất lấy đại sát khí ra, vẫn cần Chu Tiểu Mai ra mặt. Hai người thảo luận chi tiết, tỉ đại sát khí này không nên che dấu quá dài, sớm nên mang ra một chút.
Sắc mặt Phương Chấn Bang biến đổi một chút, lại tươi cười ấm áp, gật đầu nói nói:
- Tôi cũng không thể đi lộ tuyến thân thuộc a, bằng không con gái của tôi quân kỷ bất vị thân, ha ha.
Nói thì khôi hài, nhưng mà cũng chứng thực lời của Chu Tiểu Mai. Phương Chấn Bang cảm thấy tập đoàn Hoa Hạ nghe có chút quen tai, mời Chu Tiểu Mai vào trong phòng khách ngồi, sau đó bảo Phương Thiên Nhu và hắn vào bếp mang đồ ăn lên.
Phương Thiên Nhu đáp ứng, rót chén trà cho Chu Tiểu Mai, sau đó đi theo Phương Chấn Bang vào trong bếp, không đợi Phương Chấn Bang nói chuyện, Phương Thiên Nhu nói ra:
- Cha, cha đừng hỏi cái gì, dù sao công trình hạng nhất của chúng ta là Phổ Thượng, đoạt cũng không đoạt đi được.
Phương Chấn Bang trừng mắt, tức giận nói:
- Con đứa nhỏ này, con là thân phận gì, sao có thể dễ dàng mang theo người về nhà, cha hiện tại đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, một thương nhân đến nhà chúng ta, không chừng có người cầm tay đấy.
Phương Thiên Nhu bĩu môi nói ra:
- Cha, cha không biết cô ta thôi. Nghe con nói, suy nghĩ của cha không đủ khoáng đạt hay không đủ rộng lớn, ngay cả người nổi danh như vậy cũng không biết?