Nói đến đây Văn Nhập Hải biểu lộ trở nên quái dị, giống như mang theo nét trào phúng.
Tần Mục giả bộ như không có nhìn thấy, nhẹ nhàng A... một câu, ngược lại chú ý tới tài liệu, qua cả buổi mới lên tiếng:
- Thời điểm mười lăm tháng tám, phúc lợi không có ghi chép sao?
Văn Nhập Hải không nói gì, Tần Mục hỏi như vậy nói rõ Tần Mục muốn nhúng tay vào chuyện phúc lợi, như vậy Văn Nhập Hải có chút bận tâm. Tuy Tần Mục này còn trẻ, nhưng mà cục hưu trí cũng có quy củ của cục hưu trí, với tư cách người đứng đầu, ở đâu đến phiên Tần Mục khoa tay múa chân. Hiện tại Tần Mục bảo Văn Nhập Hải đi thăm dò chuyện này, vậy khiến cho Văn Nhập Hải phi thường khó xử, nếu như được lựa chọn, Văn Nhập Hải đứng giữ Đỗ cục trưởng cùng Tần phó cục trưởng này thì hắn khẳng định chọn Đỗ cục trưởng. Người nào không biết Tần Mục đắc tội cao tầng mới bị đày tới đây, trên mặt mũi cười toe toét cho qua là được, nhưng thật muốn đứng thành hàng, Tần Mục còn không được xem trọng.
Ở đâu có người thì ở đó có đấu tranh, đây đã là chuyện không thay đổi khi con người tồn tại. Cho dù cục hưu trí quá nhàn tản đi chăng nữa, nếu đi vào nơi này rồi, chơi đùa đầu tư cảm tình, nhân phẩm bộc phát cũng có sức nặng với đồng cấp, xoay người đảo mắt thành rồng. Tần Mục tự nhiên có ý định của mình, những lời này hỏi cũng không có ý nghe Văn Nhập Hải trả lời.
- Sinh hoạt của cán bộ hưu trí vẫn cần chúng ta quan tâm.
Tần Mục vừa cười vừa nói, không có tỏ vẻ khác, nhìn qua đồng hồ và nói:
- Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta cũng nên đi qua.
Nói xong thì đứng lên, móc chìa khóa trong túi áo đưa cho Văn Nhập Hải, mang theo ngữ khí châm chọc nói ra:
- Hôm nay anh phụ trách lái xe giúp tôi, yêu cầu duy nhất là không được phép uống rượu.
Văn Nhập Hải không ngớt lời đáp ứng.
Hai người đi ra ngoài, vừa vặn trông thấy Đỗ Thành Bằng cưỡi chiếc xe không mới không cũ ra ngoài. Tần Mục bảo Văn Nhập Hải dừng xe, hắn xuống xe nhìn Đỗ Thành Bằng hô:
- Đỗ cục trưởng.
Đỗ Thành Bằng hơn năm mươi tuổi, cũng sắp về hưu, tiến vào cục hưu trí là dưỡng lão, hắn cũng không chạy đi tìm quan hệ. Mặc kệ đám phó cục trưởng náo, đemvăn phòng chướng khí mù mịt thì hắn không biết. Nhưng mà tới tuổi tác của hắn cũng chẳng muốn đi quản, cũng chẳng để ý tới. Lúc Tần Mục đến đi tới đây đưa tin thì hắn gặp qua Tần Mục một lần, sau đó thời gian vẫn không có xuất hiện.
Thấy Tần Mục chào hỏi, Đỗ Thành Bằng cũng khẽ cười nói:
- Tiểu Tần ah, về nhà?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cùng đi gặp mặt với mấy ngườibanj, đã lâu không gặp mặt, liên hệ cảm tình a.
Đỗ Thành Bằng gật đầu nói:
- Người trẻ tuổi, xã giao nhiều mới tốt, không giống chúng tôi, mỗi ngày đều trống hoa nuôi chim.
Tần Mục cười nói:
- Loại chuyện này chỉ có thể hung đúc tình cảm sâu đậm, chúng tôi là người trẻ tuổi mà, cũng không có cái gì, có thời gian học tập nghe Đỗ cục trưởng chỉ điểm.
Đỗ Thành Bằng cười lên ha hả, giọng cười cởi mở. Hắn vừa cười vừa nói:
- Người trẻ tuổi có nhiệt tình hừng hực cũng không phải xấu, chúng ta những người này mỗi ngày nhìn người trẻ tuổi các anh nhiệt tình mười phần cũng rất thấy đủ.
Nói xong vỗ vỗ vai Tần Mục lên xe đi.
Nhìn thấy Đỗ Thành Bằng rời đi, Tần Mục tươi cười biến mất, sau khi lên xe thì giọng nói rét lạnh, thấp giọng phân phó.
- Lái xe a.
Hai người ngồi trên xe cả buổi không có lời gì, Tần Mục không muốn nói, Văn Nhập Hải không thể nói. Đỗ Thành Bằng nói chuyện trong giọng nói rõ ràng mang theo một ít xem thấp Tần Mục, ai nghe cũng không thoải mái. Nhưng mà Đỗ Thành Bằng đang nắm trọng điểm trong cục hưu trí này, trong nội tâm có áp lực cũng rất bình thường. Tần Mục hiện tại bị lưu đày nên ở ẩn, nhưng mà hắn còn trẻ tuổi a, mà Đỗ Thành Bằng lại không có quan uy, cũng chính là nói trong cục hưu trí đi ra ngoài thì hắn phải cúi đầu khom lưng.
Loại địch ý nhàn nhạt này Tần Mục ngược lại không thèm để ý. Điều này nói rõ Đỗ Thành Bằng lực khống chế không đủ, nếu không cũng sẽ không biết ngữ khí tuyên cáo hắn đã già rồi. Tần Mục lại nghĩ tới tài liệu trên bàn, có thể thập phần chắc chắc phúc lợi trong cục hưu trí Đỗ Thành Bằng một tay che trời, ăn bên trong không ít chỗ tốt.
Ăn mảnh một mình vĩnh viễn không chiếm được tâm của người khác, lợi ích đồng đều dính vào nhau mới là quy tắc mặc định trong quan trường. Tần Mục ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi:
- Đỗ cục trưởng này lao tâm lao lực, không biết hắn có yêu thích gì?
Văn Nhập Hải chạy xe rất ổn, trả lời Tần Mục.
- Đỗ cục trưởng người này ưa thích hoa hoa thảo thảo.
Hoa hoa thảo thảo, từ ngữ này phi thường huyền diệu, thế nào là hoa hoa thảo thảo chứ? Văn Nhập Hải khẩu khí rất bình thản, mang theo ý tứ đặc biệt, nhưng mà Tần Mục vẫn nghe ra được.
Tần Mục từ trong tư liệu biết được Đỗ Thành Bằng lúc trước làm ở cục công thương, hơn nữa còn là hai năm trước. Hai năm trước bốn khu phát triển cùng đồng tiến, cục công thương có cương vị phi thường trọng yếu, lúc thời điểm đó nước quá sâu. Trách không được Đỗ Thành Bằng trong lời nói tuy nâng mình lên, nhưng trong đó mang theo oán khí. Tần Mục cảm giác mình giống như nhìn thấy điểm cái gì đó, chỉ là chờ khảo chứng.
- Tần cục trưởng, nghe nói con nhỏ của Đỗ cục trưởng sắp tốt nghiệp đại học, đang chuẩn bị tiến vào cục hưu trí chúng ta đấy.
Văn Nhập Hải lại bổ sung một câu.
Làm trong thể chế, dễ tiến vào như vậy sao? Hơn nữa sinh viên năm phi thường nổi tiến, đi một chút quan hệ và tốn chút tiền vẫn có thể tiến vào ngành không tệ, đến cục hưu trí thì nói không rõ rồi. Tin tức này rất trọng yếu, Đỗ Thành Bằng hai năm trước làm sai nên có người nắm cổ của hắn, nếu không hắn cũng không an bàn con mình vào đây.
Tần Mục cười nói:
- Tới cũng tốt, chúng ta nhiều ra người cùng tuổi.
Văn Nhập Hải nghe ra ý trong lời của Tần Mục, cũng khẽ cười nói:
- Đúng vậy a, cục hưu trí này là nơi khiến thanh niên già nhanh.
Tần Mục cười to không thôi, trong mắt nhìn ra vài thứ.
Kim Bình Quốc mấy ngày nay sốt ruột lửa nóng, đầu tư Phổ Thượng và lợi ích thực tế không thành vấn đề. Hắn lúc trước lựa chọn hợp tác với Tần Mục chính là phi thương coi được Phổ Thượng, cũng nhận được người trong thành phố nhắc nhở, Tần Mục người trẻ tuổi kia rất có tiền đồ. Hôm nay Tần Mục bị đưa đi cục hưu trí, tại Phổ Thượng này Kim Bình Quốc gác đại kế lại, trong lòng của hắn vô cùng không được tự nhiên. Hết lần này tới lần khác trong thành phố sang nhiệm kỳ mới của năm sau mới trả phí, đối với người như hắn có thể trốn thì trốn. Kim Bình Quốc đã rải diều hâu ra, con thỏ còn chưa có xuất hiện, hắn tự nhiên muốn tìm Tần Mục.
Hơn nữa xem Phổ Thượng hiện tại vẫn dựa theo mạch suy nghĩ của Tần Mục, không có cải biến gì, điều này nói rõ Tần Mục tại Phổ Thượng vẫn có lực ảnh hưởng. Một người trẻ tuổi mới tới Phổ Thượng hai ba tháng đã thành lập uy thế như vậy cũng làm cho Kim Bình Quốc rất thán phục.