Điện thoại di động năm không phổ biến như thế kỷ hai mươi mốt, trên dưới một trăm đồng có thể mua được một cái điện thoại không tệ, hiện tại điện thoại rất đắt, không cần phải nói cót thể ghi âm quay phim, chỉ cần có thể cầm đồ vật này ra thì nó có thể hơn cả ngàn. Tần Mục hiện tại tiền lương một tháng trên sáu trăm, nếu hắn bằng tiền lương đi mua điện thoại di động, còn không biết chờ tớ ngày tháng năm nào. Cho nên tuy Tần Mục không tham ô, nhưng mà loại chuyện này phi thường mẫn cảm, hắn cũng không phải nhìn thấy là bắt, nhưng hắn nói rõ sẽ ra tay với khu Hoàng Dương này, có thể bắt chứng cớ tới tay thì không bỏ qua.
Tần Mục phân phó xong, cũng cầm lấy điện thoại, gọi số , sau đó nói vào bên trong.
- Này, Lưu cục trưởng nha, tôi là tiểu Tần. Tại khu Hoàng Dương phát hiện có nhân viên chấp pháp lợi dụng chức quyền ẩu đả quan chức chánh phủ. Đúng, đúng, ngay ở giao lộ Hải Triều, đúng vậy, tốt, tôi chờ.
Tần Mục điện thoại này lập lờ nước đôi, hơn nữa cũng không có lớn tiếng như vậy, người bên ngoài nghe mơ hồ. Lưu Đại Hữu nhận được điện thoại của Tần Mục thì biết rõ Tần Mục muốn cho khu Hoàng Dương một chút không thoải mái, tự nhiên biết phải làm sao, lập tức điện thoại vào trong cục thành phố nói chuyện với thường vụ phó cục trưởng Hoàng Phẩm Hùng có cảm tình với hắn, mang chuyện xảy ra nói rõ một lần.
Giữ trật tự đô thị của khu Hoàng Dương tại Quảng Châu đều có đăng ký. Hoàng Phẩm Hùng nghe Lưu Đại Hữu báo cáo, nhất thời nổi giận, tức giận nói:
- Coi trời bằng vung, dưới ban ngày ban mặt bọn này làm công tạm thời nên cho rằng mình là ông trời sao? Còn dám đánh quan chức chính phủ, tôi phải tận diệt bọn chúng.
Hắn cũng không có thông tri cục trưởng, trực tiếp rút hơn mười tên cảnh sát, lái xe hơi đi ra ngoài. Cục trưởng nghe được dưới lầu có tiếng ồn ào, kéo rèm ra nhìn vài lần, thò tay lên sờ ót cả buổi, đột nhiên cười rộ lên.
Tần Mục tắt điện thoại, bàn tay vỗ lưng Tây Môn Nhạn, thấp giọng nói ra:
- Có thể lao ra hay không, bảo vệ tốt lão nhân kia?
Lão nhân bị đánh dựa lưng vào xích lô, thương thế trên mặt thấy rất rõ ràng.
Tây Môn Nhạn lúc này nói nhỏ:
- Anh muốn ông ta làm chứng sao? Đừng nghĩ, người ta còn muốn ở đây buôn bán đấy, nếu như làm chứng cho anh, người ta về sau sinh hoạt thế nào?
Tần Mục thở dài, Tây Môn Nhạn nói những lời này phi thường tàn nhẫn, xác thực, hắn có thể bảo hộ lão nhân này nhất thời, nhưng không thể bảo hộ hắn cả đời. Lại nói giai cấp là chuyện cổ kim đều có, chỉ cần nơi có người là có giai cấp, nếu như gặp chuyện gì hắn cũng ra tay, vậy Tần Mục hắn không phải là thượng nhân nuôi sống cả vạn người a.
- Móa, hôm nay xem các người liều lĩnh thế nào! Dám ra tay với chúng ta, nhìn ngươi đắc chí thế nào.
Giữ trật tự đô thị phun nước bọt mắng chửi, một người trong đó dặn dò tên bị đánh kia, chờ một lát có người đến thì phải kêu thảm một chút, giống như sắp chết là được. Loại bộ dáng hiển nhiên này khiến Tây Môn Nhạn trên mặt có chút bận tâm, Tần Mục khoan hậu vỗ vai của nàng, trầm ổn nói ra:
- Yên tâm, chúng ta không có chịu thiệt, cho dù cô đánh toàn bộ bọn họ tôi cũng ôm được.
Biểu lộ của Tây Môn Nhạn phi thường kỳ quái, nhỏ giọng hỏi:
- Anh nói thật?
Tần Mục gật gật đầu, dặn dò:
- Không cho phép dùng đao.
Cũng không biết vì tâm lý gì, Tây Môn Nhạn lại nhớ tới tràng cảnh nàng ở Cửu Giang lấy đao uy hiếp Tần Mục, sắc mặt đỏ lên, lại đi lên trước một bước đánh thẳng vòa mặt tên phun nước bọt kia.
- Tôi chỉ nói là nói...
Tần Mục lập tức im lặng.
Đề Na ở bên cạnh vui vẻ, động tác cũng nhanh chóng, cũng không biết nhấn bàn phím trên di động cái gì, lúc này hào hứng bừng bừng.
Tây Môn Nhạn thân thủ không tệ, nhưng cũng không phải toàn năng, tại ra sức đánh cả đám giữ trật tự đô thị thì nàng cũng bị đánh vài cái. Lúc này bên cạnh có người vây xem, thỉnh thoảng trong đám người có tiếng trầm trồ khen ngợi, mỗi một lần đều là Tây Môn Nhạn đánh vào đám người giữ trật tự đô thị kia thì khen không dứt.
Rốt cuộc Tây Môn Nhạn là nữ hài tử, qu một lúc không còn đủ sức nữa. Liên tục bị đánh nặng tay, nửa bên mặt sưng đỏ lên. Trong lòng Tần Mục âm thầm chửi bới Lưu Đại Hữu làm việc thật sự quá chậm, cho dù là có người ngăn cản, tối thiểu nhất cũng phải điện thoại uy hiếp khu Hoàng Dương này chứ?
Hắn lại không ngờ, Hoàng phó cục trưởng có chủ tâm làm lớn chuyện nỳ, đạt được mục đích, mà Lưu Đại Hữu cho rằng Tần Mục chuẩn bị dùng ám chiêu, hoàn toàn không có nhờ có cảnh đánh nhau như thế này.
Bên ngoài đám người có tiếng phanh gấp, mấy chiếc xe tải màu trắng có chữ "Phối hợp phòng ngự" xuyên qua đám người, lại có tiếng mắng chửi xua người tránh ra, lại có hai mươi tên giữ trật tự đô thị lao tới.
- Nhạn tử, lên xe!
Tần Mục nhìn thấy Tây Môn Nhạn ăn đòn không ít, trong nội tâm cũng có chút vô cùng lo lắng, nhưng vì kế hoạch tạm thời của mình nhưng cũng muốn Tây Môn Nhạn ít đau khổ đi. Hắn cũng không phải biết rõ Tây Môn Nhạn nghe câu này thì nội tâm ngọt ngò, về phần tại sao đó là nội tâm đàn bà của nàng biết mà thôi.
Hai ba mươi tên giữ trật tự đô thị dùng xe tải bao vây, Tần Mục kéo Tây Môn Nhạn lên xe thì đóng chặt cửa sau lại, kéo ra một khe hở nhỏ, trầm giọng nói ra:
- Tập thể dục đã qua, không mang chúng tôi tới địa bàn của các người sao?
Hắn nói ra lời này thì đám người kia lập tức khó hiểu, nhao nhao đưa mắt nhìn qua tên đầu lĩnh. Con mắt của đầu lĩnh đã xanh lại, là bị Tây Môn Nhạn đấm trúng, trên mặt khó chịu và thịt cứ giật giật. Hắn kéo một tên giữ trật tự đô thị trẻ tuổi, đạp hắn một cước nói ra:
- Đi, lái xe, kéo chúng tới văn phòng của chúng ta. Thật sự là phản rồi, trên đường cái dám đánh giữ trật tự đô thị? Con quỷ cái, đi vào xong không lột da của nó là không được mà.
Nói xong, trừng mắt mắng đám người tụ tập ở chung quanh, quát:
- Nhìn cái gì vậy, giữ trật tự đô thị chấp pháp, có cái gì đẹp mắt, nên làm gì thì làm đi.
Tên giữ trật tự đô thị kia cẩn thận lái xe tải, Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:
- An tâm lái xe, chúng ta không chạy.
Tên giữ trật tự đô thị than thở khởi động xe, nhỏ giọng nói ra:
- Các người đấy, nếu thật có năng lực thì nên kéo hậu trường của mình ra đi, nếu không thì ở đây đánh bọn họ vài cái, bọn họ sẽ trả các người gấp mười.
Tần Mục cũng phải nhìn qua tên giữ trật tự đô thị này vài lần, sau đó đưa ánh mắt nhìn qua Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn trên mặt sưng đỏ, khóe miệng còn có vết máu, khiến nội tâm Tần Mục chửi mình vài câu không từ thủ đoạn, vươn tay ra nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng như ngọc của Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn cục xúc bất an muốn né tránh Tần Mục, lại va chạm vào chỗ đau, chỉ tùy ý Tần Mục cầm tay của mình, trong nội tâm cảm giác ngọt ngào bao phủ.
Đề Na ngồi ở bên cạnh không ngớt châm chọc:
- Ai, Nhạn tỷ rốt cục vẫn thành công cầm tay Tần cục trưởng, em lúc nào mới có thể đạt được tâm của Tần cục trưởng đây?