Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Phổ Thượng đoạn thời gian trước vượt qua nhiều của ải khó như vậy, Bối khoa trưởng kể công nhất vĩ, vốn đã sớm muốn gặp anh. Ai, mới công tác chưa bao lâu đã bận rộn như vậy, nên kéo tới bây giờ, rộng lòng tha thứ rộng lòng tha thứ.
Bối Hải Trữ cũng cười nói:
- Tần cục trưởng tuổi trẻ tài cao, là ngôi sao mới trên chính đàn thành phố, tôi cũng không dám kể công a.
Hai người cười ha ha, lại thân thiết bắt tay nhau, giống như là lão hữu xa cách đá lâu. Trong lòng Tần Mục cũng hiểu, Bối khoa trưởng này chỉ sợ ngồi ở vị trí khoa trưởng một thời gian ngắn, trong nội tâm chuẩn bị động động. Đồng thời hắn cũng không có bối cảnh gì mạnh mẽ, cho nên thừa dịp cục diện chính trị ở Quảng Châu khó bề phân biệt thì nghĩ phải đi ra hoạt động một chút. Nếu không hắn cũng sẽ không nghe Tần Mục mời khách thì lập tức đáp ứng, phải biết rằng Tần Mục hiện tại là nhân vật đang ở ẩn đấy.
Ba người ngồi vào chỗ của mình thì có phục vụ viên bắt đầu mang thức ăn lên. Đây là khúc dạo đầu, Lục Viễn xe chỉ luồn kim, bắt đầu tự thuật chuyện quê quán, khiến Bối khoa trưởng thổn thức không thôi, Tần Mục cũng nói vài lời về hoàn cảnh công tác ác liệt, thì ra ba người đều đi ra từ nơi nghèo khó.
Kể từ đó rượu này uống cũng bớt đi câu thúc, mặc dù mọi người trong nội tâm có ý định riêng của mình, nhưng tình thế bắt đầu cũng phi thường tốt.
Mọi người nói chuyện trên bàn rượu xử lý làm việc, đây là kinh nghiệm trước giờ. Tần Mục đợi đến lúc uống xong một chai Ngũ Lương Dịch thì bưng chén rượu lên mời chín chén với Bối Hải Trữ. Bối Hải Trữ nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chối từ nói:
- Tần cục trưởng rộng lượng, chín chén rượu này chắc khiến tôi nằm lại đây đấy.
Tần Mục cười nói:
- Tục ngữ nói, cửu bất mãn tắc thì doanh, đây là truyền thừa của tổ tông. Chín chén rượu này anh không uống là không được.
Hắn ý cười đầy mặt, cũng nên nói chuyện công việc rồi.
Lục Viễn nghe được Tần Mục lời này, cũng khui hai chai rượi ra. So sánh thì chức vụ của Bối Hải Trữ cấp bậc kém Tần Mục không ít, nhưng mà thực quyền lại mạnh hơn cục hưu trí. Tần Mục đã nói ra lời này, tay hắn cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một cốc, mỉm cười nói:
- Ah? Tôi cần phải nghe một chút, tại sao không thể không uống?
Trong lời nói ý nghãi rõ ràng, không mang theo chút hào khí khẩn trương nào, ngược lại càng bình thản hơn.
Tần Mục thở dài, giơ chén rượu lên cao, cũng không có buông, giọng điệu sâu lắng nói ra:
- Ba chén rượu đầu là tôi muốn cám ơn Bối khoa trưởng. Vài ngày trước chuyện Phổ Thượng khó khăn như vậy, nhiều bên nghe báo nguy, chỉ có Bối khoa trưởng trượng nghĩa thò tay giúp Phổ Thượng vượt qua, cho nên ba chén rượu này anh nhất định phải uống, giúp Phổ Thượng chuyện lớn như vậy mà không uống được ba chén rượu, chúng tôi còn không hỗ thẹn day dứt sao?
Bối Hải Trữ nghe được có chút cao hứng, đều nói khu Phổ Thượng Tần Mục là lăng đầu thanh, nhưng mà bây giờ nghe tiếng biết người. Hắn duỗi ngón trỏ chỉ vào Tần Mục hai cái, cười khổ nói:
- Tần cục trưởng ah Tần cục trưởng, anh khen tôi làm tôi thật bối rối.
- Lòng cảm kích, không cách nào nói nên lời, chỉ có thể dùng ba chén rượu tận tâm ý.
Tần Mục đắng chát nói ra.
Bối Hải Trữ nhìn ra Tần Mục bị dời khỏi Phổ Thượng, hiện tại lại có phiền toái quấn thân, nhưng mà Bối Hải Trữ nghe được tin tức có người muốn bảo vệ Tần Mục, hơn nữa còn có quan hệ lớn, nếu không hắn sẽ không xúc động đáp ứng đi tới đây hôm nay. Hắn cảm thấy Tần Mục cái này nói rất cảm tình, muốn nhanh chóng lôi kéo quan hệ, bài cảm tình vẫn cần, cho nên hắn cũng bưng chén rượu lên nói ra:
- Đều vì kiến thiết cả, Tần cục trưởng ánh mắt rộng lớn, tôi chỉ tăng thêm viên gạch mà thôi, vẫn có thể a.
Trong nội tâm Tần Mục cười thầm, Bối Hải Trữ này chỉ bằng vào những lời này khiến Tần Mục nhìn ra, Bối Hải Trữ không phải là người có hậu đài gì đó, nếu không cũng không nói mềm như vậy. Nếu lúc trước vẫn còn mang giọng lãnh đạo thì hiện tại xem ra xác thực có chút vẽ hổ thành chó. Hắn tự nhiên sẽ không vạch trần, giơ chén rượu lên uống ba chén với Bối Hải Trữ.
Đợi đến lúc Lục Viễn uống xong, Tần Mục chỉ vào cái ghế bên ngoài và nói với Lục Viễn:
- Đại Lục ah, rượu này anh nên uống cùng. Anh và Bối khoa trưởng là đồng hương, cái gì gọi là đồng hương, cùng một chỗ đi ra bên ngoài phải giúp nhau.
Sau đó Tần Mục nhìn qua Bối Hải Trữ, cười nói ra:
- Bối khoa trưởng ah, đại Lục tuy theo tôi thời gian không dài, nhưng làm người thật thà lại hiểu chuyện, nhưng có đôi khi hơi lỗ mãng một chút. Nếu như có chỗ nào chưa làm tốt, anh nhất định phải giáo dục a.
Bối Hải Trữ từ trong những lời này nghe ra Tần Mục là kẻ nhớ tình cũ, hơn nữa một khi tiến vào vòng tròn của Tần Mục thì sẽ được hắn trợ giúp. Đồng thời trong lòng Bối Hải Trữ vẫn nghi vấn, Tần Mục nói sang chuyện của Lục Viễncó phải là biết bí mật của Lục Viễn? Thần sắc của hắn bất động, đợi đến lúc Tần Mục nói xong cũng cười ha hả nói ra:
- Anh ta là lăng thah đầu, nhiều khi làm việc bướng bỉnh, ngày đó còn chọc tôi giận điên lên.
Lục Viễn thừa cơ nói xin lỗi, ba người lại uống thêm ba chén rượu.
Sau khi nói chuyện đùa giỡn uống ba chén cuối cùng, Tần Mục vẫn không nói gì, Bối Hải Trữ lại nói trước:
- Tần cục trưởng, ba chén cuối cùng này tôi không dễ dàng uống a, phải lộ chân tướng, chuyện công tác không nói, không nói ah.
Tần Mục ngưng lại nửa giây, thần sắc của hắn cố ý lộ ra, Bối Hải Trữ cũng hiểu Tần Mục xác thực muốn có người nói công tác, liền mang theo ánh mắt nghiền ngẫm nhìn qua Lục Viễn. Mà Lục Viễn vẻ mặt mờ mịt, nói ra:
- Ba chén sau tôi cũng không thể tham dự, tôi đi tìm chút bia.
Tần Mục cười mắng:
- Đại Lục anh đang uống rượu lại đi tìm bia. Hôm nay chỉ luận giao tình, không bàn công tác.
Nói xong hắn cười nói:
- Ba chén rượu này không phải bàn công tác, chỉ toàn tâm toàn ý uống rượu gặp mặt với anh thôi.
Bối Hải Trữ thiếu chút nữa cười ra tiếng, cái cớ vụng về như vậy cũng nói được? Nhưng mà hắn bất động thanh sắc, lại uống với Tần Mục ba chén.
Tới bây giờ mọi người chưa nói cái gì, giống như cái gì cũng nói rồi, sau khi cơm nước no nê thì Tần Mục lại cho Lục Viễn lái xe đưa Bối Hải Trữ về nhà, cũng dặn dò Lục Viễn tặng quà cho Bối Hải Trữ mang lên.
Tất cả đã an bài xong, Tần Mục cũng ngồi xe về nhà.
Đợi đến lúc Bối Hải Trữ về nhà, vợ hắn trông thấy hắn xách cái túi, liền nghi hoặc hỏi:
- Tại sao hôm nay thu lễ? Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, về sau đừng thu những thứ này, nếu có người trông thấy không chừng sẽ có tai họa, đưa thẻ mua sắm không phải tốt hơn sao?
Bối Hải Trữ nói chuyện mang theo mùi rượu, mang dép lê vào lảo đảo ngồi vào ghế sa , đắc ý cười nhỏ. Vợ hắn rót chén nước, lại đặt mạnh trước mặt hắn, tức giận nói ra:
- Ơ, đường làm quan rộng mở, ngay cả lời của tôi, ông cũng không nghe sao?