Thanh Quan

chương 1080: sau khi phát tiết rơi vào tình huống khó xử (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đầu của hắn không khỏi hiện lên bộ dáng hoạt bát sang sảng của Trương Á, lại đem ra sao sánh với vợ của mình, quả thật khác biệt trên trời dưới đất. Hắn nỗ lực đem cảm giác hít thở không thông xua tan một ít, đợi cậu em vợ nói xong mới miễn cưỡng dằn nén, giải thích:

- Tôi có chuyện đứng đắn cần làm, chị cậu tuyệt không biết thông cảm.

Hắn đang đè nén lửa giận không ném điện thoại, nhẫn nại tính tình giải thích. Ai ngờ cậu em vợ phát ra tiếng cười lạnh, dùng khẩu khí vô cùng trào phúng nói:

- Tôi nói anh rể, bây giờ là kinh tế thị trường, hiểu không? Kinh tế thị trường chính là làm gì cũng phải có lợi ích! Anh nói, chị của tôi đi theo anh, chẳng những kiếm không được tiền còn phải bù vào, từ khi tôi lớn tới bây giờ chưa từng nghe nói qua kiểu đó. Hôm nay trong lòng tôi còn tốt, gọi anh tiếng anh rể, ở chỗ chúng tôi anh chỉ là một tên ăn mày!

Một tên ăn mày, từ này kích thích Văn Nhập Hải cực lớn. Hắn ở quê nghèo xuất thân, tự nhiên kém hơn điều kiện cuộc sống trong thành phố lớn, nhưng đây không phải lý do tùy tiện vũ nhục người! Hắn lạnh băng trả lời:

- Nên nói đã nói, nên chế nhạo đã chế nhạo, cậu nói cho chị cậu biết, nếu hôm nay cô ấy không trở lại, cả đời đừng về nữa!

Hung hăng ném điện thoại, Văn Nhập Hải cảm giác trái tim mình nổ tung. Hắn nhẫn nại đã quá đủ rồi, vì sao gia đình kia không biết thông cảm người khác như vậy? Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, trong nhà không chút cảm giác gia đình, hắn mặc lại áo đi ra khỏi nhà.

Hắn đi chưa được bao lâu, cậu em vợ đã dẫn người chạy tới. Nhìn thấy nhà không bóng người, bĩu môi nói:

- Chỉ có chút kỹ năng còn dám phát giận đâu. Chị, chị yên tâm, không nên tiếp tục sống chung với hắn, chỗ của em còn có đại lão bản đã ly hôn đang tìm kiếm mỹ nhân như chị đó thôi.

Người vợ tên Tiểu Anh mang theo vẻ mặt có chút phiền muộn nói:

- Dù nói thế nào hắn cũng không dễ dàng.

- Người sống không dễ dàng thật nhiều, đây không phải lấy cớ.

Cậu em vợ cầm điếu Ngọc Khê, dương dương tự đắc nói:

- Chị nhìn em hút loại thuốc lá này đi, Văn Nhập Hải dám hút thứ này? Tiền lương ăn cơm còn không đủ lấy đâu mà hút thuốc! Chị, chị đừng chết tâm nhãn như vậy, nếu chị tìm anh rể có tiền, có phải còn giúp đỡ được em mình đi theo húp chút nước phải không?

Tiểu Anh cười hắc hắc, nói:

- Hiện tại em xem như người giàu có, còn muốn đi theo chị ăn canh? Thật sự là xui xẻo tám đời, đi theo hắn hơn ba năm, chỉ kiếm được vạn đồng tiền!

Cậu em vợ nhân cơ hội khuyên nhủ:

- Vậy còn sống chung với hắn làm gì chứ, thật không ý nghĩa. Chị, chị nghe em, ngày mai ly hôn với hắn.

Không nói bên nhà vợ làm sao thương lượng, Văn Nhập Hải đang chậm chạp đi bộ trên đường lớn Châu Nghiễm, trong lòng như có tảng đá đè ép. Trong hốt hoảng, hắn lại ngồi xe quay về cục cán bộ, phát hiện ánh đèn trong văn phòng chưa tắt, thoáng trầm ngâm, gọi bảo vệ mở cổng sau đó đi vào lầu. Hắn cảm thấy được hôm nay mình tới đường cùng, muốn đến đơn vị xem một chút, mặc cho cơ hội lướt qua trước mắt mình.

Không phục, thật sự không phục! Văn Nhập Hải tự tin chính mình không hề kém cỏi hơn người khác, hiện giờ chỉ vì trong túi không tiền, cơ hội nhậm chức trước mắt lại bay đi, thật sự làm cho người ta khó thể thừa nhận.

Văn Nhập Hải khắc ý chậm lại bước chân, lặng lẽ đi tới gần cửa phòng làm việc. Từ trong cửa truyền ra tiếng cười mơ hồ, điều này làm tâm tư Văn Nhập Hải bối rối, đưa tai dựa vào cửa lắng nghe. Cửa phòng cách âm thật kém cỏi, nhất là văn phòng người đến người đi, chỉ nghe bên trong vang lên thanh âm quen thuộc nói:

- Lão cục trưởng, ông cũng không thể khó xử tôi ah, tôi không dễ dàng cầu xin ông làm chuyện gì, ngay cả đồ vật quý giá nhất của tôi cũng đã đưa cho ông, thật sự rất cần dùng.

Đồ vật quý giá nhất? Văn Nhập Hải cảm giác mình không thời gian suy nghĩ đồ quý giá nhất là vật gì, bởi vì người đang nói chuyện chính là đối tượng mà biết bao đàn ông trong cục đều mơ tưởng hàng đêm. Trương Á! Cô gái kia chính là Trương Á! Nghe thanh âm tao mỵ tận xương của nàng cùng tiếng cầu khẩn mềm mại, trong đầu Văn Nhập Hải hiện ra hình ảnh mất hồn, làm tâm linh đã chịu đủ vũ nhục của hắn tăng thêm vết sẹo. Đàn ông thôi, trong lòng vẫn luôn sẽ có một phiến mộng mơ cỏ thơm, sẽ không dễ dàng chạm vào, mà Trương Á chính là phiến mơ mộng đó trong lòng Văn Nhập Hải. Hiện giờ nàng đang ở trong một gian phòng đóng chặt cửa nói với một lão đầu sắp về hưu đưa cho hắn thứ quý giá nhất, đây quả thật làm Văn Nhập Hải khó chịu còn hơn bị đao cắt.

Văn Nhập Hải nhẹ nhàng nắm lấy chốt cửa, chậm rãi xoay tròn, phát hiện cửa không khóa. Trong nháy mắt, thanh âm vũ nhục của nhà vợ, gương mặt của vợ, còn có làn điệu trào phúng của em vợ, tất cả tràn ngập trong đầu hắn. Kế hoạch gì, mưu lược nghiệp lớn gì, quan trường cất bước gì, tất cả đều là vô nghĩa, tất cả đều là thứ gạt người. Làm quan làm gì, bởi vì đàn bà cùng tiền tài sao? Cho dù là cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng còn không phải chỉ nhìn chằm chằm tiền tài cùng địa vị? Nhiệt huyết toàn thân Văn Nhập Hải đột nhiên bạo phát, đột ngột đẩy cửa ra, chứng kiến Trương Á cùng phó cục trưởng Diêm Bỉnh Khoan đang kề cận thật gần, cùng cúi đầu nhìn xuống bàn.

- Anh…

Diêm Bỉnh Khoan ỷ vào quan hệ cục trưởng mới lên tới chỗ ngồi phó cục trưởng, đừng xem là một địa phương không có mỡ béo gì, ít nhất có thể trải qua huênh hoang có quyền chức, Văn Nhập Hải đã sớm xem hắn không vừa mắt, người đã năm mươi cả ngày đem đầu tóc nhuộm đen nhánh, còn vuốt keo, đôi mắt cả ngày chuyển quanh những cô gái trẻ. Diêm Bỉnh Khoan chỉ kịp nói một chữ “anh” đã bị Văn Nhập Hải vung tay đập tới.

Đúng vậy, Văn Nhập Hải ngày thường tư tư văn văn, lại dám chơi thủ đoạn của dân thô lỗ. Chỉ nghe “ba” một tiếng vang giòn, Diêm Bỉnh Khoan ôm mũi té xuống, nước mắt nước mũi tung bay, gương mặt biến thành xanh tím. Văn Nhập Hải hoàn toàn tìm được địa phương phát tiết, hận không thể đem toàn bộ buồn bực trong lòng trút hết ra ngoài.

Diêm Bỉnh Khoan vừa trốn tránh nắm tay của Văn Nhập Hải, vừa hô to:

- Anh có tật xấu sao, anh có tật xấu sao, làm gì đánh người, làm gì đánh người?

Văn Nhập Hải đã không còn tự chủ được nữa, cười nanh ác:

- Làm gì? Chỉ vì ông, nhìn ông không vừa mắt thì đánh ông, ông thành thật ở trong nhà ai còn có thể đánh được ông sao?

Một người thân thể mạnh khỏe tráng niên, một người tuổi già sức yếu, không cần bao lâu Văn Nhập Hải đã ngồi trên người Diêm Bỉnh Khoan nắm tay không ngừng đánh xuống.

Từ lúc Văn Nhập Hải tiến vào làm Trương Á có chút ngẩn người, mờ mịt nhìn chuyện xảy ra trước mắt, đợi khi Diêm Bỉnh Khoan bị Văn Nhập Hải đè xuống đất cô gái kia mới thét chói tai lao tới kéo tay Văn Nhập Hải, lớn tiếng kêu lên:

- Anh làm gì, sao anh thô lỗ như vậy, tại sao đánh hắn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio