Mấy năm trước Hà Tinh còn chưa phải đối thủ của Chu Tiểu Mai, nhưng hiện tại nàng là phóng viên đặc biệt của CCTV tại Hong Kong, từng bắt tay với người đứng đầu đảo cảng, không còn là cô bé ngây ngô ngày xưa cho nên cũng không bị lời nói của Chu Tiểu Mai đánh bại, dùng ngữ khí trào phúng trở lại:
- Ít nhất cho tới bây giờ tôi còn chưa nhảy vào bát, không giống chút người nào, từ trong cái bát này nhảy qua bát kia!
Những lời này chọc phải chỗ đau của Chu Tiểu Mai, bất kể thế nào nàng cũng không thay đổi được thân phận quả phụ của mình, điều này làm cho nàng phi thường buồn bực. Tuy rằng hiện tại thân thể nàng vẫn trong trắng, nhưng trong hộ khẩu vẫn là viết “ly dị”, trong ngày thường nàng ở chung với Tần Mục vốn cố ý không nghĩ tới chuyện này. Hiện giờ bị Hà Tinh nhắc tới, sắc mặt của nàng nhất thời biến thành xanh mét, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Tần Mục:
- Đã về rồi sao? Vừa lúc, em nấu canh, để bưng ra cho anh.
Hà Tinh thấy Chu Tiểu Mai đem lời nói chuyển qua Tần Mục, lập tức bổ nhào lên sô pha mở ra túi xách của mình, lấy ra một hộp quà tinh mỹ, nhìn Tần Mục cười híp mắt nói:
- Nội y làm bằng tay kiểu mới nhất của Pháp, anh thử xem một chút, nếu không thích hợp cho họ đến sửa lại, hoàn toàn miễn phí, người ta phục vụ rất tốt.
Tần Mục đau đầu, nhưng không thể không lên tiếng, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngô Cúc đâu, gọi nàng ra đây, chở tôi về trong nhà đi. Ngày mai có một báo biểu phải làm xong, hôm nay tôi sẽ không ở đây.
Hắn cảm giác mình thật chật vật, phảng phất như muốn chạy trốn.
Hà Tinh lập tức tiếp lời:
- Em đi cùng với anh, vừa lúc nhìn xem hai tiểu mỹ nữ trong nhà anh!
- Có đi cũng đừng nên tự ti.
Chu Tiểu Mai lại chen lời.
Tần Mục vội vàng khoát tay, nói:
- Hai người sao mỗi lần gặp mặt thì cãi nhau, đã sáu bảy năm, một năm cũng không gặp được vài lần. Tiểu Mai, em so với nàng còn lớn tuổi hơn đâu, nhường cho nàng một chút đi.
Hà Tinh nghe ý của Tần Mục giống như thiên vị cho nàng, đắc ý vểnh vểnh mũi. Chu Tiểu Mai cười dịu ngoan, trên mặt tràn ngập biểu tình hạnh phúc, thấp giọng nói:
- Em nghe lời anh, có khách đến trong nhà dù sao cũng không nên làm cho khách có cảm giác bị khinh bỉ, anh nói có đúng hay không?
Hà Tinh vừa nghe lời này liền mất hứng, châm biếm lại:
- Thể diện thật lớn, còn chưa đến đâu đã tự xem mình là chủ nhân, tôi nhớ được chủ nhân biệt thự này hình như họ Vân, thay người từ khi nào vậy?
Chu Tiểu Mai hé miệng cười nói:
- Hiện tại Băng muội đang ở với nhi đồng tại thủ đô, nếu đã sinh nhi đồng cho Tần Mục nhà ta, bản thân nàng đã là người của Tần gia, vậy thì sản nghiệp cũng xem như của Tần Mục. Hà Tinh tiểu muội, không biết cô có đồ vật gì là của chung với Tần Mục đây? Tôi nhớ được cha cô ở thủ đô hình như gặp chút khó khăn, chẳng lẽ là muốn đem con gái mình bồi vào gốc cổ thụ Tần Mục hay sao?
Hà Tinh bị lời nói kẹp thương đeo gậy của Chu Tiểu Mai làm giận dữ khiến mặt mày xanh mét, lại không tìm ra lý do phản bác, cha của nàng quả thật bảo trì thái độ xem chừng mối quan hệ giữa nàng cùng Tần Mục, không tỏ vẻ đồng ý hay phản đối.
Điểm này nàng quả thật không bằng Chu Tiểu Mai, dù sao Chu Tiểu Mai có thể tự quyết định cho mình.
- Tần Mục, anh nói một lời công đạo đi, em mang theo đoàn khảo sát Hong Kong đi qua trợ uy cho anh, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao anh tùy ý cho nàng khi dễ em?
Ánh mắt Hà Tinh xoay chuyển, ôm cánh tay Tần Mục bắt đầu làm nũng.
Tần Mục bị nàng cọ sát cũng khiến dao động, hắn vốn tưởng Hàn Tuyết Lăng đến thăm thì hai người có thể gần gũi với nhau, không ngờ Hàn Tuyết Lăng bị Doãn Chiếu Cơ gọi đi. Vừa nghĩ đến Doãn Chiếu Cơ, ý niệm của Tần Mục nhất thời biến mất hoàn toàn, rút tay ngẩng đầu hỏi Chu Tiểu Mai:
- Tuyết Lăng có tin tức gì không?
Chu Tiểu Mai cười cười nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Em còn tưởng rằng anh đã quên chị cả rồi đâu.
Tần Mục biết nàng đang ghen, cũng không nói được gì, chỉ bảo:
- Hôm nay gặp được người bạn ở thủ đô, hắn gặp phiền toái trong Châu Nghiêm, anh phải đi qua xử lý cho hắn. Được rồi, hai người đừng làm rộn, nếu thật vui vẻ chúng ta chơi mạt chược, vừa đánh bài vừa nói chuyện.
Nói xong hắn ra dấu bằng mắt cho Chu Tiểu Mai.
Chu Tiểu Mai gật đầu hiểu ý, mang theo tư thế thắng lợi trêu chọc Hà Tinh:
- Em cũng không có ý kiến gì, không biết tiền lương của chút người nào có đủ chơi mạt chược hay không đây.
Hà Tình đang định phản bác, nhưng khi nhìn thấy Tần Mục cau mày đành nhẫn nhịn, lấy ngữ khí không chút yếu thế nói:
- Được không đó, đánh thử rồi biết, nói không chuẩn tôi thắng hết của cô rồi sao.
Nói xong nàng đi tìm Ngô Cúc bày bàn mạt chược.
Thừa dịp này Chu Tiểu Mai nói cho Tần Mục hiện tại Hàn Tuyết Lăng cùng Doãn Chiếu Cơ đang ở trên một ngọn núi nào đó cách Châu Nghiễm không xa. Hình như hai nàng đang thi đấu hạng mục đặc chủng gì đó, không động đao động súng, dặn Tần Mục yên tâm. Là Doãn Chiếu Cơ gọi điện thoại báo tin, đại khái sáng mai sẽ biết thắng bại. Tần Mục nghe xong yên tâm không ít, nhưng vẫn nghi hoặc không biết vì sao Hàn Tuyết Lăng không tự mình gọi về.
- Tính tình chị cả, chỉ cần gặp phải chuyên nghiệp của nàng thì không thèm quan tâm hết thảy, lúc ra cửa không mang theo di động.
Chu Tiểu Mai bất đắc dĩ xòe tay, sau đó dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Tần Mục, hỏi:
- Có phải anh có chuyện gì với Doãn Chiếu Cơ hay không, vì sao em nghe được nàng nhắc tới tên của anh thì giọng nói mang theo vẻ u oán, có phải anh lại trộm tinh sau lưng chúng tôi hay không?
Tần Mục cười khổ nói:
- Đừng nói anh không dám, cho dù anh dám cũng không tìm nữ nhân thích chơi bách hợp mà trộm đi?
Chu Tiểu Mai nhất thời kinh ngạc, cười khanh khách đi bưng canh cho hắn.
Đêm nay đèn biệt thự bật sáng đêm, bốn người ngồi vây quanh bàn, như có cừu oán với mạt chược, không ngừng gõ vang. Tới năm giờ sáng, Hà Tinh không còn chịu được đòi đi ngủ. Kết quả tính xuống, Hà Tinh thua chừng bảy tám chục vạn cho Chu Tiểu Mai. Vào đầu năm , số tiền này còn rất lớn.
- Tiểu muội, trong chiếu bạc không cha con, chỉ cần cô đừng cả ngày nhớ tới Tần Mục, tôi sẽ không lấy số tiền này, tặng cho cô làm đồ cưới đi.
Chu Tiểu Mai cười híp mắt nói, nàng cùng Ngô Cúc chơi bài liên thủ, lừa dối Hà Tinh vô cùng đơn giản.
Hà Tinh che miệng ngáp dài, ánh mắt buồn ngủ mông lung:
- Quan viên chính phủ không thể tham dự đánh bạc, Tần Mục, nếu anh không muốn bị em đưa ra khiếu nại, thì anh giúp em trả tiền đi.
Nói xong nàng đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa cởi quần áo.
Chu Tiểu Mai bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Nha đầu này thế nhưng học chơi xấu!
Đợi tới giờ làm việc vẫn không nghe được tin tức Hàn Tuyết Lăng truyền đến, Tần Mục đỏ mắt dặn Chu Tiểu Mai một khi có tin tức của Hàn Tuyết Lăng lập tức thông tri cho mình, sau đó đi tới cơ quan.