Thanh Sắc - Hiểu Bạo

chương 22: chai rượu (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Chai rượu (H)

Mộc Tư Linh không ngờ được Lâm Tố Bạch luôn luôn nội liễm bổng nhiên chủ động như vậy, quả nhiên là chai rượu đỏ kia khơi lên hiệu quả. Sắc mặc của người trên thân mang theo mấy phần đỏ ửng, giữa tròng mắt tràn đầy men say. Tuy có chút tiếc nuối Lâm Tố Bạch không phải rất tỉnh táo, nhưng Mộc Tư Linh biết, nàng không thể bỏ qua cơ hội như vậy nữa, nàng muốn Lâm Tố Bạch muốn nàng, muốn ngay bây giờ

"Khanh Khanh thích ở đây sao? thích thì chị có thể dùng sức bóp, a..." Mộc Tư Linh luôn đều biết vóc dáng của mình rất tốt, đặc biệt là bộ ngực, cơ hồ là tất cả nữ nhân lớn nhỏ đều muốn mơ tưởng, mắt thấy hai tay của Lâm Tố Bạch ở trong váy ngủ của mình, đem vải vóc mềm mại chống lên. Lực tay của cô rất lớn, giống như dùng sức bóp quả cầu da bóp lấy bộ vị mềm mại đầy đặn của mình, cho dù lực đạo này mà nói không ôn nhu. Mộc Tư Linh vẫn là cảm thấy bản thân cực kì thoải mái

"Khanh Khanh, nhẹ một chút, a...nhẹ chút...đỉnh núi...cũng xoa một chút..." Mộc Tư Linh không biết bản thân nói Lâm Tố Bạch có thể hiểu không, hiển nhiên con người này không biết nên làm thế nào, thì chỉ là không có não vuốt ve bộ ngực của mình. Mộc Tư Linh cảm thấy thân thể rất nóng, nàng có chút không kịp chờ đợi cởi đi váy ngủ trên người mình, để nàng và Lâm Tố Bạch thản thành tương kiến (không che giấu). Mắt thấy viên trắng nõn trước ngực bị nắn ra từng đạo dấu tay, Mộc Tư Linh khẽ nâng thân thể lên ôm lấy Lâm Tố Bạch, dùng đầu lưỡi liếm lấy vành tai của cô, sắc tình vô hạn

"Đừng chạm tôi...không cho phép chạm tôi..." tuy Lâm Tố Bạch uống rất nhiều rượu đỏ, nhưng lý trí của cô ít ra vẫn còn, cảm thấy Mộc Tư Linh muốn hôn mình, Lâm Tố Bạch theo bản năng tránh ra, cô bỏ đi hai viên của bô ngực bị mình chơi chán, ngược lại tách hai chân của Mộc Tư Linh ra. Cô vốn dĩ không biết giữa nữ nhân và nữ nhân nên làm thế nào, là Mộc Tư Linh mạnh mẽ muốn cơ thể của cô, để cô bị động tiếp nhận loại chuyện này

Hôm nay, thấy được chỗ kia để bản thân cảm thấy xấu hổ không gì so được, cùng với bản thân khô khốc không giống, Mộc Tư Linh người phụ nữ này toàn thân tràn đầy phóng đãng, ngay cả nơi này cũng hoàn toàn không hiểu khắc chế. Nhìn thấy địa phương một mảng ướt nhẹp kia, trong đó chảy ra rất nhiều nước, nhiều đến bắp đùi của Mộc Tư Linh và ga trải giường đều bị nhuộm đến ướt đẫm. Lâm Tố Bạch nhíu chặt chân mày, nghĩ đến bản thân phải dùng tay sờ địa phương này, theo bản năng muốn đánh đường lui, lại nghĩ đến lời nói của Hạ Lộ với mình, gắt gao đem sự không thích ứng trong lòng đè xuống

Cô quay đầu qua chỗ khác không nhìn Mộc Tư Linh nữa, đưa ra hai ngón tay cứng nhắc đâm vào địa phương bùn lầy trơn trượt, kèm theo một tiếng uỷ mị vang lên. Nơi đó nóng bỏng không gì so được, sít sao kẹp lấy hai ngón tay của mình, cô vừa mới thả vào, thậm chí còn không có động một cái, Mộc Tư Linh thì giống như chịu không nổi gắt gao ôm lấy mình

"Khanh Khanh...đừng như vậy...em chịu không nổi...hai ngón, em muốn...muốn được chị lấp đầy" Tuy sớm thì mong đợi thân thể của mình có thể được Lâm Tố Bạch chiếm hữu, nhưng Mộc Tư Linh không ngờ đến chính là kích thích cường đại như thế. Khát vọng nhiều năm ở trong thời khắc này được thỏa mãn cực lớn, bị Lâm Tố Bạch xuyên qua không chỉ là thân thể, Mộc Tư Linh thậm chí cảm thấy linh hồn của mình cũng bị chị ấy phân ra làm hai

Bụng dưới vì khoái cảm cường đại co quắp không dứt, Mộc Tư Linh có thể cảm thấy rõ ràng được xương cốt của ngón tay Lâm Tố Bạch ma sát qua thân thể của mình, cọ cọ qua ở trong cơ thể trơn trượt của nàng, hai ngón tay đó vươn thẳng đụng chạm mình, cong quẹo hoàn toàn không giống càng không thể nói kỹ xảo hoặc ôn nhu, nhưng cho dù như thế, nàng vẫn nhịn không được muốn kẹp chặt Lâm Tố Bạch, để cô chậm một chút, đừng kịch liệt như vậy. Như vậy nữa, nàng thì sắp đến rồi

Không, là đã đến rồi

Lâm Tố Bạch kinh ngạc nhìn Mộc Tư Linh, căn bản không rõ bản thân chỉ là vừa bỏ vào cử động mấy cái, phản ứng của con người này sao kịch liệt như vậy. Lúc này, toàn thân của Mộc Tư Linh tràn đầy mồ hôi lấp lánh, bộ ngực phiếm hồng, hạt đậu sưng tấy cứng ngắc, lại có dáng vẻ câu người khác thường. Tóc dài màu đen ẩm ướt của nàng, tán loạn rơi ở trên thân và giường, đột xuất xương sườn không ngừng phập phòng, mang theo cái bụng dưới bằng phẳng, mỗi một cái co quắp đều bị Lâm Tố Bạch rõ rõ ràng ràng thấy được

Mặc dù cô không hiểu, nhưng cũng biết, Mộc Tư Linh là cao triều rồi

"Kết thúc rồi, cô hài lòng rồi chưa" đem ngón tay rút ra, Lâm Tố Bạch nhìn dịch thể sềnh sệch trong suốt ở phía trên, có chút chán ghét nói. Cô xoay người đi vào phòng tắm rửa, nhưng còn chưa đợi cô xuống giường, cơ thể lần nữa bị Mộc Tư Linh kéo lại. Cô quay đầu lại thì thấy được con người kia đang đỏ mặt nhìn mình, nàng nữa quỳ ở trên giường, hai con ngươi mang theo khát vọng

"Khanh Khanh, đừng nôn nóng kết thúc được không? em còn muốn, chỉ một lần đó, còn xa xa không đủ" Mộc Tư Linh tự nhiên sẽ không dễ dàng để Lâm Tố Bạch đi, lúc nảy cao triều quá nhanh, nhanh đến nàng căn bản không có bất cứ chuẩn bị nào, liền lọt vào trong một mảng trống rỗng, thậm chí nàng chưa có hảo hảo hưởng thụ cao triều mà Lâm Tố Bạch mang cho mình, thì đã kích động đến giống như mất đi ý thúc. Mộc Tư Linh cảm thấy bản thân không thể nhanh như vậy thì kết thúc rồi, nàng còn muốn, thậm chí nàng hy vọng ngón tay của Lâm Tố Bạch cả ngày đều ở trong thân thể của nàng, đều luôn không cần lấy ra

"Tôi đã mệt rồi, tự bản thân cô dứt khoác..." Lâm Tố Bạch không muốn tiếp tục, cô có chút mệt mỏi nói, nhưng cô chưa nói xong, Mộc Tư Linh đã nắm lấy tay của cô, giống như con chó nhỏ liếm lấy. Bàn tay đó vừa lúc nảy tiến vào thân thể của nàng, phía trên dính lấy chất dịch để Lâm Tố Bạch chán ghét, vậy mà, Mộc Tư Linh hoàn toàn không ngại liếm lấy, thậm chí đem hai ngón tay của mình đều ngậm vào trong miệng, không ngừng mút vào

Hình ảnh như vậy quá gợi tình, để Lâm Tố Bạch không khỏi đỏ mặt, cô lẳng lặng nhìn Mộc Tư Linh, chống đỡ cơ thể có chút vô lực, lần nữa nằm xuống. Cho dù chán ghét con người này nữa, cô cũng phải thừa nhận vóc dáng của Mộc Tư Linh xác thực rất xuất chúng. Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, nhưng không phải loại nhu mỹ (nhẹ nhàng và xinh đẹp), mà là nhu mị (mềm mại, êm dịu)

Không sai, vóc dáng của Mộc Tư Linh chính là tản phát mị thái mềm mại. Lông mày của nàng cạn nhạt, nữa cong nữa chỉnh tề treo ở trên đuôi mắt. Lông mi khẽ khơi lên mang theo mấy tia khinh bạc và yêu nhiên, mắt phụng hẹp dài để cho người ta nghĩ đến hồ ly tinh câu người trong phim truyền hình, lộ vẻ quyến rũ. Đặc biệt là sống mũi, rất thẳng rất nhỏ, làm nổi bật cái miệng kia càng nhỏ hơn, màu môi của nàng vốn thì đậm, còn môi đỏ bừng bừng tiên diễm (tươi đẹp), làm cho nàng càng thêm hút mắt

Nếu như là bình thường thấy được người phụ nữ này, Lâm Tố Bạch có lẽ sẽ bị nàng kinh diễm. Nhưng mà thời này khắc này, con người này đem sự nhu mị của cô ấy toàn số hiện ra trước mặt mình, cô ấy liếm lấy ngón tay của mình lúc nảy từng tiến vào thân thể của cô ấy, nghe thấy tiếng liếm láp thỉnh thoảng phát ra, Lâm Tố Bạch không dám nhìn nữa, không qua bao lâu, Mộc Tư Linh liền ngồi lên người cô ấy

"Khanh khanh...đừng ngủ có được không? em muốn chị... còn không đủ....lúc nảy lần đó còn không đủ" Mộc Tư Linh không muốn kết thúc như thế, nàng cơ hồ dùng ngữ khí cầu xin cùng Lâm Tố Bạch đối thoại, nhìn thấy tình dục trong mắt của nàng, đùi đụng phải chân tâm nóng bỏng, trong đó so với lúc trước còn ướt...giống như triệt để cắt đi vòi nước, một bãi lộn xộn

"Bỏ đi, tùy cô đi" Lâm Tố Bạch vừa nói, sau đó liền cứng ngắc nằm ở trên giường, cô nhìn Mộc Tư Linh đem hai ngón tay của mình đứng thẳng lên, sau đó chậm rãi nhắm ngay cơ thể của cô, từ từ ngồi xuống. Hình ảnh như vậy Lâm Tố Bạch chưa từng thấy qua, cô chỉ có thể thấy được ngón tay của mình bị Mộc Tư Linh dần dần nuốt vào trong cơ thể, so với thị giác càng thêm lay động, thì thân thể đó truyền đạt sự tinh xảo và ẩm ướt

Không đợi Lâm Tố Bạch suy nghĩ nhiều, Mộc Tư Linh đã nhanh chóng cử động lên, hai tay của nàng chống ở mép giường, cả người nằm úp ở trên, cả con người nằm úp ở trên người mình không ngừng vặn vẹo thắt lưng đi nuốt lấy ngón tay của mình. Cảm thấy bộ ngực đẫy đặn cọ ở trên xương sườn của mình, Lâm Tố Bạch có chút không thích ứng động rồi động, lại quên đi tay của mình còn ở trong thân thể của Mộc Tư Linh, lập tức thì tiến vào đến nơi rất sâu

"Ân...Khanh Khanh...em sắp bị chị làm điên rồi...a...rất thoải mái...ngón tay của chị ở trong thân thể của em, muốn đem em xuyên qua...Khanh Khanh...Khanh Khanh..." thanh âm của Mộc Tư Linh kêu rất lớn, nàng điên cuồng nhảy nhót ở trên người mình, hai viên bộ ngực đẫy đà ở trước mắt mình nhảy tới nhảy lui. Hình ảnh phóng đảng này để Lâm Tố Bạch khẽ nhìn đến ngẩng người, cô chưa từng xem qua bất kì phim người lớn nào, bao gồm đích thân cô cũng không có hiểu qua cảm giác dễ chịu của tình dục

Bình thường Mộc Tư Linh chạm cô cô đều sẽ không có cảm giác, thậm chí ngoại trừ chán ghét ra chính là muốn ngủ. Nhưng thời này khắc này, thấy bộ dạng của Mộc Tư Linh như vậy, nghe thấy thanh âm của nàng, một loại cảm giác nóng rực từ trong thân thể bay lên, hẳn là để cô cảm thấy bụng dưới có chút tê dại, thậm chí hạ thể vậy mà sản sinh biến hóa để bản thân cô đều khó mở lời

Bộ dạng của Mộc Tư Linh bây giờ rất xinh đẹp, là một nữ tử hoàn toàn chìm đắm ở trong chuyện tình. Trên mặt của nàng mang theo vui mừng và ẩn nhẫn, sợi tóc rối loạn bay múa, bộ ngực đầy đặn nhảy động lên xuống, giống như con thỏ nhảy lung tung để Lâm Tố Bạch rất muốn dùng sức đánh một cái. Lâm Tố Bạch cũng không biết bản thân là thế nào, cô cư nhiên đối với Mộc Tư Linh sản sinh cảm giác kì lạ như vậy, cơ thể lại còn động tình

Phát hiện như vậy để Lâm Tố Bạch không cách chấp nhận, cô chợt đứng lên, có chút thô lỗ đẩy Mộc Tư Linh ra, đem tay rút trở lại, nhìn trên bàn một chút rượu cuối cùng chưa uống hết, cô mải mai không do dự đem toàn bộ uống xuống, Cô biết bản thân nhất định không phải như vậy? phản ứng của thân thể, còn có đại não cảm thấy Mộc Tư Linh rất đẹp, đều là cách nghĩ cô không nên có. Chỉ cần uống say rồi ngủ một giấc, cảm giác như vậy thì sẽ biến mất

Một chút rượu cuối cùng theo xuống bụng, rượu cồn làm loạn trong người để Lâm Tố Bạch có chút si ngốc cười lên, Mộc Tư Linh thấy cô bổng nhiên như vậy, có chút hiếu kì, vừa rồi nàng thì sắp đến rồi, mà Lâm Tố Bạch đột nhiên rời khỏi để nàng cắt đứt ở giữa đường, cảm giác không lên không xuống này để nàng cực kì khó chịu. Nhưng mà, còn chưa đợi được nàng nói cái gì, Lâm Tố Bạch bổng nhiên đem nàng đè ngã ở trên giường, cả người đều đè ở trên sau lưng nàng

"Khanh Khanh...chị làm sao vậy..." Mộc Tư Linh nằm úp trên giường thở hào hển, nàng cảm thấy bộ ngực bị đè đến có chút đau, trên lưng dán lấy thân thể có chút lạnh của Lâm Tố Bạch, để nàng không quá thích ứng

"Ha...thế nào? không thế nào, vừa nảy cô không phải rất muốn sao? bị đánh đứt chắc rất khó chịu chứ, Mộc Tư Linh, cô chính là một tên biến thái phóng đãng vô sỉ, thế này, cô chắc sẽ càng sảng khoái chứ"

Lâm Tố Bạch lúc này triệt để mất đi ý thức tỉnh táo, cô cầm lấy chai rượu không ở trên bàn, nhắm ngay thân thể của Mộc Tư Linh, dùng sức đâm vào. Lâm Tố Bạch có thể cảm nhận được chật vật tiến vào, thậm chí cảm thấy mấy lần đều bị ngăn cản không cách đi về phía trước, nhưng cô không muốn quản những thứ kia, thân thể của nữ nhân này quá phóng đãng, nàng nên chịu trừng phạt, nàng nên đau đến mãi mãi cũng không muốn làm chuyện này nữa mới được. Suy nghĩ như vậy, Lâm Tố Bạch dùng sức đẩy chai rượu hướng tới, cho đến không thể vào sâu hơn nữa mới chịu bỏ qua

"Ngô...Khanh Khanh...đau quá...Ân...thật sự đau quá...đây chính là tình yêu của Khanh Khanh cho sao?"

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio