Chương : Bại lộ
Vì lo lắng Lâm Tố Bạch ở trong nhà, Mộc Tư Linh không có ở bên ngoài nán lại lâu, nhanh chóng chạy xe trở về biệt thự. Có chút không thể chờ đợi đẩy cửa ra, tiếng động nàng đi đường rất nhẹ, đóng cửa cũng không có tiếng động quá lớn, thì chỉ là nhẹ nhàng khép lại, cả một chút tiếng vang cũng không có
Trong căn phòng tìm không thấy Lâm Tố Bạch, Mộc Tư Linh đi về phía phòng bếp, nhìn xem vẻ mặt người đó đang
nghiêm túc làm món mình thích ăn, sau đó...biểu tình của Lâm Tố Bạch trở nên có mấy phần nghưng trọng, mắt nhìn thấy cô đem lọ thuốc màu trắng trong người lấy ra, đem hai viên thuốc trong đó bỏ vào trong món ăn, chậm rãi xào đến tan chảy hết, nụ cười trên mặt của Mộc Tư Linh cứng ngắc, nàng chậm rãi đi qua, cố ý phát ra tiếng động, mà Lâm Tố Bạch liền giống như là giật mình, vội vã xoay người đem lọ thuốc giấu ở phía sau mình
"Sao cô trở về sớm như vậy?" Lâm Tố Bạch không ngờ được hôm nay Mộc Tư Linh sẽ trở về sớm như vậy, thông thường nàng buổi chiều ra ngoài, căn bản đến thời điểm ăn cơm mới trở về, nhưng bây giờ rõ ràng sớm hơn một tiếng. Lâm Tố Bạch không biết tất cả hành động của bản thân vừa rồi có bị thấy được không, lại thấy Mộc Tư Linh nhìn cô rất lâu, ngay sau đó toát ra một nụ cười sáng lạn
"Khanh Khanh lại đang làm món em thích ăn sao? em rất vui" Mộc Tư Linh vừa cười vừa đi qua, ôm lấy Lâm Tố Bạch, đem cô đè ở trên tường hôn nhiệt tình. Bị nàng đột nhiên xuất hiện hôn lấy có chút luống cuống, Lâm Tố Bạch vội vàng đem thuốc giấu bên trong, đồng thời cũng hồi đáp nụ hôn của Mộc Tư Linh. Có lẽ là lần đầu tiên cảm thấy được Lâm Tố Bạch hồi đáp, Mộc Tư Linh rất vui. Nàng giống như con mèo tham ăn, không ngừng liếm lấy môi lưỡi của đối phương, hình như đang nếm tráng miệng tuyệt hảo, không nỡ một miếng nuốt xuống, lại không nỡ rời đi
"Cô đó, vừa về thì gấp như vậy, món ăn lập tức xào xong, buổi trưa cô không có ăn gì, bây giờ ăn một chút đi"
"Được, đều nghe Khanh Khanh hết" bị đuổi đi rửa tay, Mộc Tư Linh lúc này mới cười đi lên phòng tắm trên lầu, đến khi cửa phòng tắm bị nàng đóng chặt, nàng mới giấu đi nụ cười, cầm điện thoại lên
"Tra một chút bên trong đồ ăn mỗi ngày của Khanh Khanh có thành phần gì"
"Lão bản, là món ăn tối nay sao, có cần bây giờ chúng tôi vào điều tra không?"
Nghe thấy Mộc Tư Linh an bài như vậy, mấy thuộc hạ kia thận trọng hỏi, họ cũng biết Mộc Tư Linh hỉ nộ bất thường, càng biết nàng để ý Lâm Tố Bạch. Yêu cầu điều tra thành phần trong món ăn, sợ là Mộc Tư Linh lại phát hiện được cái gì
"Không cần, muộn một chút mới được"
"Lão bản, chuyện này..." thuộc hạ kia không hiểu nếu Mộc Tư Linh hoài nghi món ăn có vấn đề tại sao còn phải đợi đến tối, hắn còn chưa nói xong, Mộc Tư Linh đã ngắt điện thoại. Đứng ở trước gương, Mộc Tư Linh cởi đi quần áo, sờ lấy bụng dưới bằng phẳng của mình
Ở trong đây đã có con của nàng và Lâm Tố Bạch, là lúc nàng nhân lúc Lâm Tố Bạch hôn mê, kêu người lấy trứng của cô. Cho dù biết làm như vậy rất điên cuồng, nhưng mà nàng vẫn là làm. Nàng đối với bản thân không có lòng tin, nàng không tin ba tháng ngắn ngủi bản thân thì có thể đánh động Lâm Tố Bạch. Nói như vậy, nàng cần phải thực hiện lời hứa, thả người này rời khỏi căn nhà của hai người họ
Đứa con là thứ nàng có lẽ có thể giữ lại Lâm Tố Bạch, nhưng mà bản thân lại không cách thích đứa con này, đúng vậy, nàng không phải không muốn, mà là không thể cũng không làm được. Trái tim nàng quá nhỏ, tình yêu cũng quá ít. Tất cả có thể cảm nhận được tình yêu, nàng đều cho Khanh Khanh
Đứa con này chỉ là công cụ của bản thân dùng để giữ lại Lâm Tố Bạch, là trai hay gái, hoặc là lớn lên giống mình hay là giống Lâm Tố Bạch, đều không để ý, nếu như giống Lâm Tố Bạch, nói không chừng nàng sẽ điên mất, thậm chí vì không cách chấp nhận tướng mạo của đứa nhỏ này mà nghĩ phải giết đi sự tồn tại này
Đúng vậy, nàng không cách chấp nhận trên đời này có bất cứ người nào có tướng mạo giống Lâm Tố Bạch, cho dù người này là con của họ, nàng cũng không hy vọng xuất hiện chuyện này. Khanh Khanh là độc nhất vô nhị, Mộc Tư Linh không cách chịu đựng sự tồn tại hàng phục chế, cũng không thích có người nhiễu loạn thế giới hai người của nàng và Lâm Tố Bạch. Mộc Tư Linh thật sự không muốn đứa con này, nhưng mà...nếu như Khanh Khanh thích con, có lẽ thì sẽ không rời khỏi mình
"Sao tắm lâu như vậy?" khi Mộc Tư Linh ra ngoài, Lâm Tố Bạch đã đem món ăn bày ở trên bàn. Nghe cô hỏi mình như vậy, Mộc Tư Linh không có trả lời, mà là ngồi lên chân của Lâm Tố Bạch, nhiệt tình mà tận tâm nhìn cô. Loại ánh mắt này Lâm Tố Bạch hiểu được, hai người nhìn nhau rất lâu, Mộc Tư Linh mỗi lần khi muốn, đều sẽ nhìn mình như vậy, nhưng bây giờ, cô không có tâm trạng
"Ăn cơm trước, buổi tối rồi làm đi" Lâm Tố Bạch thấp giọng nói, đem món ăn tăng thêm thuốc gấp vào chén của Mộc Tư Linh rất nhiều, thấy được hành động của cô, trong mắt Mộc Tư Linh lóe qua một tia ảm đạm lại bị che đi
"Khanh Khanh đút em"
"Được"
Hôm nay Lâm Tố Bạch đặc biệt ôn nhu, cho dù là bản thân muốn chị ấy đút mình ăn cơm, cũng không có một chút bài xích. Thấy thức ăn đó đưa tới, Mộc Tư Linh cười ăn xuống. Không sai, chỉ cần là Lâm Tố Bạch đút đồ cho nàng, bất luận là cái gì, cho dù là con dao, nàng cũng sẽ ăn
"Mộc Tư Linh, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo" sau khi ăn cơm, Lâm Tố Bạch bổng nhiên mở miệng nói, nghe cô nói như vậy, Mộc Tư Linh nhìn cô, theo bản năng thì muốn từ chối. Mà Lâm Tố Bạch đã đi trước một bước hôn lấy nàng ,sờ lên gò má của nàng. "Không đi xa, chính là chỉ ở trong biệt thự hóng mát một chút được không? tôi đã hai tháng không ra khỏi phòng rồi, tôi rất muốn ngắm mặt trời"
Thanh âm của Lâm Tố Bạch là mang theo khẩn cầu, tuy Mộc Tư Linh trong lòng có một trăm lần không muốn, lại không cách từ chối cô. Nàng đem mắt của Lâm Tố Bạch che lại, bấm mật mã đem người dẫn đi trong sân. Cách hai tháng lần nữa hô hấp lấy không khí bên ngoài, Lâm Tố Bạch hết sức vui mừng câu lên khóe miệng. Nhìn thấy cô vui vẻ đứng ở dưới mặt trời, thần sắc của Mộc Tư Linh càng thêm ảm đạm
Nàng không thích mặt trời, không thích ánh sáng, hai thứ này luôn đem sự yếu ớt của con người soi đến không còn chỗ có thể trốn. Từ nhỏ nàng thì thích bóng tối, chỉ có đem bản thân núp ở bên trong, mới sẽ không có người nào chú ý đến nàng. Mẫu thân sẽ không ép nàng nói chuyện với người không quen biết, sẽ không ép nàng làm ra chuyện nàng không thích. Theo thời gian, Mộc Tư Linh thích chỗ góc tối, chỗ đó mới là nơi nàng dựa vào để sinh tồn, mà không phải là ánh mặt trời
"Khanh Khanh, chúng ta trở về có được không?" thấy Lâm Tố Bạch đứng ở đó rất lâu, Mộc Tư Linh từ phía sau ôm lấy cô, dán thật chặt lên thân thể của cô. Thực ra Lâm Tố Bạch đề xuất muốn ra ngoài, chỉ là muốn quan sát một chút tình hình xung quanh. Cô phát hiện căn biệt thự này xác thực rất vắng vẻ, cô ở bên ngoài đứng nữa buổi sáng, lại cả một chiếc xe đi qua cũng không có, mà hàng rào trong sân cũng rất cao, muốn từ cửa chính chạy trốn, căn bản là si tâm vọng tưởng
"Thế nào? cô rất gấp?" nghe thấy Mộc Tư Linh nhanh như vậy thì muốn đưa mình trở về, Lâm Tố Bạch hỏi ngược lại. Thấy được bên hoa viên bên kia có cái ghế, ngược lại kéo theo Mộc Tư Linh qua đó ngồi xuống. Thấy con người này không có cường ngạnh yêu cầu mình trở lại, Lâm Tố Bạch bổng nhiên cảm thấy, bản thân mấy ngày này lấy lòng cô ta cũng không phải không có hiệu quả. Thậm chí...con người này đã không đối với mình làm ra mấy chuyện kì kì lạ lạ nữa
"Khanh Khanh, chị nguyện ý cùng em luôn sống ở đây sao?" thấy Lâm Tố Bạch thuận theo dựa trên bờ vai mình, Mộc Tư Linh nhẹ giọng hỏi. Nàng nắm lấy tay của Lâm Tố Bạch sờ lên phần bụng của mình, suy nghĩ có phải đem chuyện mình có con nói cho chị ấy biết không
"Mộc Tư Linh, cô thật sự hy vọng tôi và cô ở cùng nhau như vậy?"
Lâm Tố Bạch không trả lời mà hỏi lại, thực ra mấy ngày này cô có suy nghĩ qua rất nhiều, nghĩ đến có phải cô thật sự muốn vì tự do của bản thân mà để Mộc Tư Linh chết không, cảm giác tranh đấu và áy náy trong lòng để Lâm Tố Bạch rối rắm, mà đối với Mộc Tư Linh sản sinh ra một chút xíu cảm giác thân cận, cũng để cô cảm thấy đáng sợ. Cô thật sự muốn để con người này chết sao? nếu như Mộc Tư Linh chết rồi, bản thân được trả lại tự do, tự do như vậy còn giống như lúc trước không?
"Tại sao Khanh Khanh phải hỏi như vậy? em yêu chị, cho nên em muốn cùng chị đơn độc sinh sống ở đây, không đúng sao? Khanh Khanh hoài nghi tình yêu của em đối với chị, hay là..." Mộc Tư Linh có chút kích động nói, nhận ra được nàng có chút khác thường, Lâm Tố Bạch vội vã ôm chặt nàng, trấn an nàng
"Cô đừng kích động, tôi không phải muốn rời khỏi. Tôi chỉ là cảm thấy, cô không phải trẻ con, cô thật sự cho rằng chúng ta có thể luôn ở trong biệt thự này sao? từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ qua, tôi là một người bình thường, cần cuộc sống của người bình thường chứ? " Lâm Tố Bạch nhẹ giọng hỏi, cô muốn để Mộc Tư Linh hiểu rõ cách nghĩ của mình, từ đó tự nguyện thả mình đi, nếu như thật sự có thể, đây là kết quả tốt nhất
"Khanh Khanh chỉ cần có em, chẳng lẽ còn không đủ sao?" Mộc Tư Linh không cách lí giải, mà nàng cũng xác thực không hiểu. Nghe thấy lời của nàng, Lâm Tố Bạch có chút thất vọng, cô lắc lắc đầu, nói câu trở về thôi thì đứng lên rời khỏi. Nhìn thấy chị ấy trở về phòng, Mộc Tư Linh kinh ngạc ngồi tại chỗ, che lấy bụng dưới của mình mà ngẩng người
Đêm nay, nàng muốn Lâm Tố Bạch rất nhiều lần, mỗi lần thấy được con người này ban đầu từ kháng cự đến nghênh hợp, tiếp đó ở dưới thân mình nở rộ, Mộc Tư Linh không muốn dừng lại, dường như chỉ có như vậy, mới có thể để lòng của nàng không sợ hãi nữa. Nữa đêm, thấy được Lâm Tố Bạch vì quá mệt mà ngủ đi, Mộc Tư Linh đi đến căn phòng dưới đất, chăm chăm nhìn lấy mấy tượng sáp không có sinh mạng kia, trầm mặc không nói. Thì trong lúc này, điện thoại vang lên quấy nhiễu nàng
"Lão bản, món ăn tối qua đã điều tra xong rồi. Trong món ăn chứa một loại thuốc độc mạn tính, sau khi uống sẽ không lập tức chết liền, nhưng nếu là dùng thời gian dài, có thể sẽ để độc tố chìm tích trong cơ thể, người dùng sẽ sản sinh triệu chứng nôn mửa, suy yếu, lão bản, người..."
"Cài đặt máy nghe lén, ta muốn luôn luôn biết Khanh Khanh đang làm cái gì"
"Vâng, lão bản, thuốc đó..."
"Không cần ngươi nhúng tay"
Mộc Tư Linh ngắt điện thoại, yên tĩnh mở ra ngăn kéo trước mặt. Một chiếc hộp màu đen lẳng lặng nằm ở chính giữa những dụng cụ dao điêu khắc tượng sáp kia, nàng cầm lấy đem nó mở ra, bên trong là một cây súng. Cầm lấy cây súng này, Mộc Tư Linh cười đi trở lại trước giường của nàng và Lâm Tố Bạch
Người trên giường vẫn yên ổn ngủ, chị ấy đem cơ thể co rúc lại cùng nhau, đưa lưng về phía mình, trên cổ còn lưu lại vết tích bản thân ấn xuống. Lâm Tố Bạch yên ổn ngủ rất đẹp, mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi bản thân. Nghĩ như vậy, Mộc Tư Linh cười quỳ ở mép giường, dùng súng nhẹ nhàng để lên đầu của Lâm Tố Bạch
"Khanh Khanh, em yêu chị. Nhưng mà...tại sao chị luôn muốn rời khỏi em chứ?"
Hết chương