Hải Xuyên nằm giữa nơi giao nhau của hai miền Nam – Bắc, trước nay luôn là đầu mối giao thông quan trọng nối liền các tỉnh. Tuy rằng bây giờ Nam – Bắc đang bị vây trong tình trạng bế tắc, nhưng Hải Xuyên là mảnh đất trung lập, không chịu tác động ảnh hưởng nào, vẫn ca múa trong cảnh thái bình, vô cùng nhộn nhịp. Lúc này mới tảng sáng, bầu trời mát mẻ. Trên bến cảnh tiếng còi tàu hụ ầm ĩ, kéo những người dân trong thành phố tỉnh giấc, bắt đầu một ngày mới rộn ràng.
Đổng Mộ Huân lên boong tàu, thấy bóng dáng thướt tha dựa trên lan can, trông xinh đẹp hệt dưới cơn mưa hoa. Y vừa dịu dàng vừa trách cứ, nói: "Sao mới sáng sớm mà em đứng ở đuôi tàu…? Đã vậy còn không mặc thêm áo ấm." Dứt lời, y liền cởi chiếc áo khoác choàng lên vai nàng.
Tĩnh Kỳ quay lại nhìn y mỉm cười, tỏ vẻ xin tha: "Người ta quên thôi mà! Anh bắt đầu cằn nhằn rồi kìa!" Đổng Mộ Huân lắc đầu thở dài, y nhất định sẽ thua dưới tay nàng. Bất kể nàng đã trải qua chuyện gì, chỉ cần nàng sẵn sàng, y mãi luôn tình nguyện ở bên cạnh. Y chờ rất lâu, rất lâu, lâu đến mức sắp tuyệt vọng. Rốt cuộc nàng cũng chấp nhận ở bên cạnh y, quên tất cả quá khứ, đồng ý nắm tay y đi hết quãng đời còn lại.
Các đầu móng tay của nàng trắng trẻo, dưới nắng sớm càng thêm trong suốt. Trên ngón tay thon đeo một chiếc nhẫn đính kim cương đơn giản, dưới ánh sáng phát những tia lấp lánh. Nụ cười của y sâu hơn, khi nàng đồng ý lời cầu hôn, y đã đeo chiếc nhẫn này lên tay nàng, khóa chặt nàng lại bên mình.
Nàng dựa vào lồng ngực y, ngước lên nhìn y mang theo nụ cười ngọt ngào: "Anh cười gì mà vui vẻ vậy?" Y dùng sức ôm nàng thật chặt, qua nửa năm sau tàu sẽ đến nước Mỹ, y và nàng sẽ lập tức kết hôn, nàng sẽ chân chính thuộc về y. Y hít sâu một hơi, không ngăn được nỗi sung sướng: "Trư Bát Giới cưới được Hằng Nga rồi, em nói xem có nên vui mừng chăng?"
Nàng giãy nãy, tỏ vẻ giận dỗi: "Có người tự nhận mình là Trư Bát Giới, em mặc kệ. Theo như anh nói, chẳng phải Hằng Nga gả cho Trư Bát Giới cũng thành heo luôn sao? Anh mới là heo đấy, em không phải!" Y bật cười ha hả. Nàng bị y ôm chặt, có thể nghe được nhịp tim của y đang đập thình thịch trong ngực.
Mặt trời dần dần nhú lên cao từ biển cả. Các đám mây như từng mảnh tơ lụa óng ánh lộng lẫy bậc nhất thế giới. Bốn bề tĩnh lặng, nàng cảm thấy trái tim mình thật yên ả, chỉ có những ai đã qua trải nghiệm mới biết được mùi vị của bình an và tốt đẹp.
Thật lâu sau nàng mới thì thầm: "Chúng ta đi ăn điểm tâm nhé!" Đổng Mộ Huân gật đầu, ôm lấy nàng xoay gót. Vừa mới quay người, y đã cứng đờ. Một đám binh lính mặc quân phục, vác súng trường, chỉnh tề đứng trước mặt. Trước nay trang phục quân đội miền Bắc đều là xanh lục, nhưng dàn binh lính này mặc màu xanh thẫm, dĩ nhiên không phải người miền Bắc.
Có một bóng người cao lớn đưa lưng về phía họ, bấy giờ mới chậm rãi quay lại. Sự dịu dàng lịch lãm năm xưa đã phai nhòa dấu vết, trên gương mặt hắn giờ đây không một chút biểu hiện, sâu thẳm khó lường. Người đó chính là Sở Thiên Lỗi.
Đổng Mộ Huân vô cùng hoảng hốt, lần này y và Tĩnh Kỳ xuất ngoại tiến hành rất bí mật. Ngoài thân thích hai bên, e rằng chỉ vài quan viên phụ trách mới biết. Làm sao hắn bắt được tin mà có thể chặn tàu của bọn họ một cách chính xác? Con tàu này chạy thẳng tới nước Mỹ, chỉ dừng tại cảng Hải Xuyên khoảng nửa ngày mà thôi.
Tĩnh Kỳ dường như cảm giác được thân thể cứng đờ của y, nàng ngước lên từ lồng ngực y, dịu dàng hỏi: "Anh làm sao vậy?" Y chỉ có thể im lặng, ôm chặt lấy nàng. Nàng cũng nhận ra sự bất thường, quay phắt đầu lại, máu trên mặt phút chốc rút sạch, biến thành trắng bệch. Nàng lạnh lùng nhìn như đã quên hình bóng hắn: "Anh muốn gì?"
Sắc mặt trắng bệch của nàng phản chiếu dưới ánh sáng hệt như trong suốt. Sở Thiên Lỗi nhíu mày lạnh lẽo nhìn bọn họ, đáp: "Tôi muốn gì à? Từ từ em sẽ biết." Rồi hắn quay đầu, xẵng giọng ra lệnh thuộc hạ: "Người đâu, dẫn họ về cho tôi." Hắn xoay gót rời đi, chẳng liếc nàng thêm cái nào.
Bốn tên lính tiến lên, tách đôi hai người ra. Tĩnh Kỳ giận dữ, quát: "Các người thả tôi ra." Trước nay thân phận nàng luôn tôn quý, dẫu thường ngày nàng đối với mọi người rất lễ độ. Nhưng tóm lại nàng vẫn là đại tiểu thư của phủ Đốc quân miền Bắc, vì vậy phẩm chất cao quý chẳng dễ dầu mai một. Giờ nàng nổi giận đùng đùng lớn tiếng, khiến hai tên lính cũng cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Sở Thiên Lỗi vốn đã cất bước, nghe tiếng quát của nàng thì nhíu mày, nói: "Các anh đưa Đổng tiên sinh về trước đi." Bọn lính đồng thanh hô ‘vâng’, rồi đưa tay lôi Đổng Mộ Huân.
Đổng Mộ Huân nhìn chằm chằm Sở Thiên Lỗi, tức giận quát: "Nếu anh còn là đàn ông thì hãy nhằm vào tôi! Đừng làm tổn thương cô ấy!"
Sở Thiên Lỗi lạnh lùng cười, đáp: "Anh đã là tù binh mà còn bày đặc cò kè mặc cả?" Hắn lạnh giọng hạ lệnh: "Hãy tống anh ta vào tù!"
Tĩnh Kỳ xông tới thì bị đám binh lính ngăn chặn, nàng đành trơ mắt nhìn họ kéo Đổng Mộ Huân đi: "Không! Anh Đổng… Anh, anh mau thả anh Đổng ra!"
Sở Thiên Lỗi chỉ cười, cười lạnh lẽo, hỏi: "Em làm sao vậy? Lưu luyến quá hả?"
Toàn thân nàng khẽ run, ngước lên nhìn hắn: "Sở Thiên Lỗi, anh đừng khinh người quá đáng…"
Hắn cười tươi để lộ hàm răng trắng đều như bắp: "Tôi thích khinh người quá đáng đấy, em muốn làm gì tôi? Đây đâu phải miền Bắc, Hách Liên đại tiểu thư em có năng lực làm gì tôi nhỉ?" Nàng giận đến mức mất hết kìm chế, giơ mạnh bàn tay lên đánh một cái ‘chát’ trên mặt hắn. Hắn chẳng hề né tránh, trên gương mặt hơi phiếm hồng, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, nói: "Tốt lắm! Tốt lắm! Thật sự rất tốt! Hách Liên Tĩnh Kỳ, em hãy đợi đấy! Em tát tôi một cái, tôi sẽ trả cho anh ta gấp trăm!"
Hắn lạnh lùng bỏ đi, để lại nàng đứng chôn chân tại chỗ. Không biết qua bao lâu, một viên trợ lý tiến đến, nói: "Hách Liên tiểu thư, xin mời đi lối này." Nàng mờ mịt bước theo bọn họ đổi khoang thuyền khác, rồi thấy hai cánh cửa đóng chặt. Tầng tàu đó chở không kẻ giàu thì người sang, ai cũng ngại va chạm, huống chi chọc phải một đám binh lính quân đội. Mọi người đều nhắm mắt làm ngơ, đỡ phải rước họa vào thân. Cho dù họ biết nàng là Hách Liên đại tiểu thư của miền Bắc, thì giờ phút này e rằng cũng chẳng ai dám lên tiếng. Chưa kể là chuyến đi này rất hiếm người biết tới.
Trên bến tàu đậu một chiếc xe màu đen, xung quanh có đầy binh lính lên đạn đứng canh gác. Viên trợ lý mở cửa giúp nàng: "Hách Liên tiểu thư, xin mời!" Nàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Đổng Mộ Huân, vì vậy nàng ngước lên hỏi: "Đổng tiên sinh đâu?"
Viên trợ lý trả lời: "Thuộc hạ không biết, xin mời Hách Liên tiểu thư lên xe!"
Xe chạy tới trước một tòa nhà rồi dừng lại. Tòa nhà không quá lớn, thua phủ Đốc quân miền Bắc. Nhưng nàng chẳng có tâm tư lưu ý điều này, chỉ đi theo viên trợ lý. Hắn rốt cuộc muốn gì?
Sở Thiên Lỗi ngồi trong đại sảnh, tay cầm ly rượu vang đỏ dựa vào sofa, trông vô cùng thư thái. Thấy bọn họ đi vào, hắn ngửa đầu uống một hớp rượu rồi hỏi: "Các anh đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa?"
Viên trợ lý cung kính đáp: "Thưa tham mưu trưởng, tôi đã làm xong. Tàu nhổ neo chạy rồi ạ."
Ban đầu Hách Liên Tĩnh Kỳ còn rối loạn nhưng nàng lập tức hiểu ngay. Tàu đã nhổ neo, chắc chắn sẽ vượt sóng tới Mỹ, như vậy dù anh cả muốn biết tin nàng và Mộ Huân bị bắt cóc thì nhanh nhất cũng phải nửa năm sau. Nàng căm hận, nghiến răng nói: "Anh thực sự quá đê tiện!"
Tâm trạng hắn lại vô cùng tốt, hắn khoác tay bảo viên trợ lý lui ra, híp mắt nhìn nàng, nói: "Tôi đê tiện, tôi vô sỉ! Vậy xin hỏi Hách Liên đại tiểu thư, em có thể bắt tôi không?"
Nàng uất hận tới tột cùng, ngược lại bật cười: "Phải! Tôi không thể bắt anh! Nhưng nếu anh trai tôi biết anh buộc tôi tới đây, dù dốc cả quân đội miền Bắc, anh ấy chắc chắn sẽ tiêu diệt Nam bộ của các anh."
Hắn bật cười, lắc lắc ly rượu: "Đúng, tôi hiểu." Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nói: "Chuyện đó hãy chờ nửa năm sau. Bây giờ em hãy lo tình trạng trong nửa năm này giữa em và vị hôn phu của mình đi."
Nhắc tới Đổng Mộ Huân, nàng vội hỏi: "Anh đem anh ấy nhốt ở chỗ nào?"
Hắn cầm chai rượu chậm rãi rót vào ly, nói: "Đương nhiên nhốt trong tù! Em nghĩ tôi vất vả mời các người tới đây để nhìn các người kề vai sát cánh, an hưởng hạnh phúc hả?"
"Vậy anh hãy đem tôi và anh ấy giam chung một chỗ!" Nàng nhìn hắn, gằn từng chữ: "Tôi có chết cũng phải chết cùng anh ấy!"
Bỗng nghe vài tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, chai rượu và chiếc cốc trước mặt đã bị hắn hất mạnh xuống đất, bể tanh tành thành những mảnh vụn nhỏ li ti, nằm bừa bãi trên mặt thảm lông màu trắng.
Hắn phóng tới túm lấy nàng ném mạnh lên sofa. Nàng còn đang cảm thấy choáng váng, thì hắn đã nằm đè xuống người nàng, mang theo hơi thở nóng hổi. Nàng chẳng biết làm gì ngoài tức giận. Nàng dùng chân đá, lấy tay đấm, hệt một con hổ nhỏ bị chọc giận, không cho hắn tới gần.
Hắn cúi xuống nhìn nàng cười mỉa mai, vươn tay xoa nắn trước ngực nàng. Vật liệu dệt vải sườn xám dẫu có mềm mại đến đâu, vẫn kém xa với thân thể trắng mịn của nàng. Hắn kéo mạnh vài tiếng ‘xoẹt xoẹt’, toàn bộ vạt áo đã bị xé rách, lộ một mảng da thịt lớn. Nàng dùng sức đấm đá lung tung trên người hắn, lại chẳng khác nào hoài phí vào gỗ đá, thậm chí hắn lười luôn tránh né.
Nàng thở hổn hển, vẻ mặt căm hờn, nói: "Anh buông tôi ra…"
Hắn phủ người xuống, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng vờn quanh cặp núi đồi của nàng, vẫn không thả nàng ra: "Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa từng chạm qua?"
Đó là một thời quá khứ nàng đã muốn lãng quên. Nàng mở lớn hai mắt nhìn đăm đăm chùm đèn pha lê treo trên nóc nhà, nói không cần suy nghĩ: "Nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ tìm cái chết." Mọi động tác của hắn đều dừng lại nhưng chỉ trong giây lát. Rồi bất ngờ, cử động của hắn càng thêm khốc liệt, chẳng kèm chút dịu dàng, hệt như cố tình khiến nàng bị tổn thương.
Nàng tuyệt vọng đấu tranh giống một con cá mắc cạn, nhưng dù giãy dụa ra sao cũng chẳng thể rời bờ cát trắng để trở về với đại dương. Giữa đàn ông và đàn bà, cuối cùng vẫn không thể dùng sức mạnh để so sánh. Rốt cuộc, cả chút hơi tàn nàng cũng đã dùng hết. Nàng nhắm hai mắt, cắn chặt đôi môi, để mặc hắn xâm nhập, đùa nghịch…