Kê Thanh Bách lại đứng trước cửa vào Phật Cảnh, lúc quay đầu nhìn lại, hắn cảm thấy như bản thân vừa mơ một giấc mơ.
Hắn bị lửa vãng sinh của Kim Diễm Sí Phượng đưa về lần độ kiếp nghìn năm trước. Trăm năm nhân gian chỉ như một cái chớp mắt, duyên nghiệt đều hóa thành hư vô, sau khi lịch kiếp trở về hắn đã quên sạch sẽ.
Hôm nay nhớ lại từ đầu, hắn chỉ cảm thấy mình không phân rõ mình, Trường Sinh và Minh Hoàn, rốt cuộc là ai nợ ai nhiều hơn.
Còn có Đàn Chương.
Kê Thanh Bách vô thức đi xuống bậc thang, đi được mấy bước lại dừng lại. Hắn đã sớm độ qua kiếp đó, hiện giờ Phật Tôn lại đang ở trong lục giới luân hồi, hắn muốn tìm ai đây?
Tiếng Phạn vang lên sau lưng, mây ngũ sắc cát tường, Kê Thanh Bách xoay người lại, trông thấy Bạch Triêu ở hình dáng con người.
Trông hắn ta vô cùng thoải mái thong dong, thậm chí còn mỉm cười như gió xuân với hắn.
“Thượng thần Thanh Bách đã nhớ ra rồi à?” Bạch Triêu vỗ tay: “Vất vả, vất vả rồi.”
Kê Thanh Bách: “……”
Nếu Kê Thanh Bách đã nhớ ra, vậy thuật cấm ngôn của Bạch Triêu đương nhiên cũng sẽ hết hiệu lực. Hai người đứng trước cửa Vạn Trọng, chim diệu âm bay xung quanh người Kê Thanh Bách.
“Phật Tôn lừa Kim Diễm Sí Phượng Trường Sinh đã hồn phi phách tán, thật ra ngài ấy đã sớm dặn ta xếp số mạng cho hắn ta. Khi ngươi lịch kiếp hắn ta có công lớn, Phật Tôn yêu ai yêu cả đường đi, nên cho hắn ta sau này đời đời bình an phú quý, thọ chung chính tẩm.”
Bạch Triêu liếc Kê Thanh Bách, hơi cảm thán: “Không ngờ rằng các ngươi có duyên như vậy, Phật Tôn xuống dưới lịch kiếp lại có thể gặp được hắn ta.”
Kê Thanh Bách rối bời trong lòng, muốn hỏi lại không dám hỏi nguyên nhân Đàn Chương phải xuống lịch kiếp. Bạch Triêu lại không quá để ý, nói thẳng với hắn luôn.
“Nếu ngươi đã nhớ lại, thì nên biết vì sao Phật Tôn lại phải xuống lịch kiếp.” Bạch Triêu thở dài: “Phật thật sống mười mấy vạn năm, một ngày kia bỗng nhiên động lòng, nảy sinh suy nghĩ xằng bậy, Vô Lượng đương nhiên không kiềm chế được y.”
Kê Thanh Bách mấp máy môi, giọng nói hơi run rẩy: “Năm đó ta lịch kiếp trở về, vì sao Hồng Liên Mệnh Bàn lại vỡ?”
Bạch Triêu liếc hắn, do dự một lát rồi không đành lòng nói: “Theo lý thì ngày đó ngươi không nên chết, phải sống thêm một thời gian chịu thêm khổ.”
Thần tiên lịch kiếp, bình thường đúng là không gặp phải chuyện tốt đẹp gì. Lần đó Kê Thanh Bách lịch kiếp lại đụng phải Thánh Yêu luân hồi, đã thảm càng thêm thảm, thậm chí còn có khả năng không qua được.
Chỉ là không ngờ rằng, ngoài lục giới lại có người đứng ngồi không yên trước.
Nếu như Phật Tôn chỉ can thiệp ở mức bình thường thì Hồng Liên Mệnh Bàn cũng không đến mức không hứng chịu được pháp ấn vô biên của y mà vỡ tan tành.
Cho nên trước đó mọi thứ đều gió êm sóng lặng, Kê Thanh Bách cũng qua cửa của Thánh Yêu, sau đó tiếp tục sống chịu khổ thêm , năm, chờ thân xác chết đi là có thể trở về.
Ai ngờ Đàn Chương lại không chờ được.
Y đã sống ở Phật Cảnh mười mấy vạn năm, lại không chờ được Kê Thanh Bách sống ở trần gian mấy trăm năm nho nhỏ.
Bạch Triêu nhớ tới ngày Hồng Liên Mệnh Bàn vỡ, vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng. Hắn ta chép miệng, giống như tội nghiệp nói: “Phật Tôn giết thân xác người phàm của ngươi.”
Kê Thanh Bách bừng tỉnh, nhớ tới tích trượng trên tay y gõ nhẹ trước mặt hắn.
Hắn nhớ Nam Mô từng nói: “Ta không thể tùy tiện sát sinh.”
Bạch Triêu biết hắn đã hiểu ra gì đó, thản nhiên nói: “Y không muốn ngươi phải ở lại nhân gian tiếp tục chịu khổ, càng không muốn phải chờ ngươi ở Phật Cảnh mấy trăm năm. Y can thiệp vào mệnh số của ngươi tới mức đó, Hồng Liên Mệnh Bàn nào đỡ nổi tội sát sinh của y, đương nhiên sẽ vỡ nát tan tành.”
Kê Thanh Bách không nói thêm gì nữa, hắn vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống nhìn Bạch Triêu. Lúc sau Bạch Triêu mới nói tiếp: “Có món đồ này ta phải đưa ngươi.”
Kê Thanh Bách hỏi: “Cái gì?”
Bạch Triêu không nói, hắn ta phất tay, chim diệu âm đang bay quanh Kê Thanh Bách xoay tròn. Lúc sau nó nhả ra một cặp lắc, rơi vào trong lòng bàn tay Kê Thanh Bách.
“Lắc Vong Xuyên.” Bạch Triêu nói: “Phật Tôn đã vào luân hồi, ngươi nên đón ngài ấy trở về.”
Kê Thanh Bách vốn tưởng Bạch Triêu sẽ xếp mệnh số cho hắn, nhưng hạc tiên đứng dưới Hồng Liên Mệnh Bàn, lại ăn nói với giọng thiếu đánh như trước: “Tự nhảy xuống đi.”
Kê Thanh Bách cười khổ: “Ta không biết lần này là nam hay nữ, già hay trẻ, nào dám nhảy?”
Bạch Triêu hơi mất kiên nhẫn nói: “Lần này ngươi là ngươi, xuống đó thì biết thôi.”
Kê Thanh Bách không hiểu vế trước hắn ta nói, miệng chim của Bạch Triêu vừa động, hắn lại bị cuốn vào Hồng Liên Mệnh Bàn.
“Bảo vệ tốt bấc đèn của ngươi.” Bạch Triêu hiếm khi nghiêm túc, giọng nói vừa phức tạp vừa bất lực: “Đừng tùy tiện cho đi nữa.”
Thời viễn cổ hồng hoang, dân số của con người còn chưa nhiều bằng thú vật và yêu quái. Bọn họ sống quần cư trong thôn làng, trong các dãy núi xa xa kéo dài không dứt.
Thời làm nông gần như nhà nào cũng sống tự cung tự cấp, tự dựng nhà làm ruộng, nhà nhà gần nhau.
Tiều phu sống một mình, nhà ở ngay đầu thôn. Một ngày nọ hắn ta lên núi đốn củi về, phát hiện có người dựng nhà ngay bên cạnh nhà hắn ta.
Hắn ta làm xong việc cần làm, ra ngoài mấy lần mà không thấy chủ nhân của ngôi nhà bên cạnh đâu, chỉ nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng đập đập gõ gõ.
Vì thế mà tiều phu quyết định sang giúp đỡ.
Hắn ta đi tới trước cổng nhà người ta ngó dáo dác, đợi một lúc lâu người bên trong rốt cuộc bước ra ngoài.
Kê Thanh Bách vẫn duy trì dáng vẻ vốn có của hắn, chỉ là biến tiên bào thành vải thô áo gai thường thấy ở bên này. Hắn đang ôm một đống đá ở trong lòng, thấy có người đứng trước cổng thì ngây ngẩn một lát.
Tiều phu nhìn thấy hắn thì hơi thấp thỏm, cuối cùng vẫn mạnh dạn hỏi: “Có cần ta giúp đỡ không?”
Người nơi này không có “Tên”, vì hắn ta là tiều phu nên người trong thôn đều gọi hắn ta là A Tiều.
Kê Thanh Bách không từ chối ý tốt của đối phương, dù sao hắn cũng là thần tiên, không có nhiều kinh nghiệm dựng nhà.
A Tiều dạy hắn đắp tường kiểu gì, lợp mái thế nào, cuối cùng là thiết kế cửa sổ và cửa vào. Đất trong sân cũng cần cuốc lại, còn phải sửa hàng rào, còn những đồ dùng gỗ như bàn ghế giường tủ cần thợ mộc làm, nên A Tiều lại gọi Mộc Nữ trong thôn tới giúp hắn.
Mộc Nữ chuyên làm đồ gỗ, vì là nữ nên gọi là Mộc Nữ.
Kê Thanh Bách trở thành người rảnh rỗi, chỉ có thể đứng một bên xem bọn họ làm.
Đương nhiên, hắn không biết A Tiều và Mộc Nữ đều đang nhìn trộm hắn.
Người này đẹp quá, A Tiều nghĩ, trông giống như thần tiên vậy.
Mộc Nữ bị Kê Thanh Bách nhìn chằm chằm, đỏ cả mặt. Nàng ta làm xong giường và bàn, ghế thì không làm kịp. Kê Thanh Bách cũng không quan trọng việc này lắm, cười nói: “Không sao, đều tại ta vụng về, không giúp được gì.”
Mộc Nữ mân mê bím tóc trong tay, không biết nên trả lời thế nào. A Tiều thấy vậy thì nói hộ nàng ta: “Tiên sinh đói chưa?”
Kê Thanh Bách đương nhiên không cần ăn uống, nhưng mà nhập gia tùy tục, hắn tự nhận bản thân là thợ săn du ngoạn tới đây, vội vàng nói: “Tiên sinh thì không dám nhận, các ngươi cứ gọi ta… Kê Ngọc đi.”
Hai chữ “Kê Ngọc” này phát âm không khó, dù sao có nhận mặt chữ hay không không thành vấn đề, cũng không cần biết viết, gọi hiểu là được.
Kê Thanh Bách vừa tới đây, trong nhà không có gì hết, ngay cả bữa cơm đãi khách cũng không làm được, chỉ có thể sang nhà A Tiều cách vách ăn ké một bữa.
Trước lúc trở về, A Tiều cho hắn một ít hạt giống.
“Ngày mai trồng.” A Tiều dặn dò: “Mùa xuân nảy mầm, mùa thu thu hoạch.”
Thời đại này tuân theo quy luật đơn giản nhất xuân trồng thu thu, không phân mùa kỹ càng. Kê Thanh Bách nhận hạt giống, cảm ơn hắn ta. Vừa quay đầu lại thì thấy A Tiều xách xác một con vật ra.
Kê Thanh Bách: “……” Hắn có dự cảm xấu.
Con vật A Tiều xách trong tay trông hơi giống heo, nhưng lại to hơn heo rất nhiều. Hắn ta chỉ vào nó, nghiêm túc nói: “Mãnh báo, thịt ngon, da dày, có thể làm đệm giường.”
Kê Thanh Bách vẻ mặt phức tạp, không biết có nên nhận hay không.
A Tiều cho rằng hắn xấu hổ, hào phòng dúi vào tay hắn, nói: “Cho ngươi, tranh thủ ăn lúc còn tươi nhé, hầm canh ngon lắm đấy.”
“…..” Kê Thanh Bách tuyệt vọng nghĩ, đây là muốn hắn ăn chính hắn sao!?