Trước khi gặp phải người kỳ quái nào đó, Đàn Chương tự nhận y là một con linh yêu ung dung tự tại nhất trên những dãy núi xanh bất tận này.
Mỗi ngày y đều ngủ trong hồ tự nhiên, nước suối phủ khắp người, hấp thu tinh hoa từ mặt trăng và mặt trời, linh mạch trong đất trời. Từ khi mở linh trí, y chỉ nhớ thứ ngon nhất là đám mãnh báo vừa ngu ngốc vừa dễ lừa, còn hay tới hồ tự nhiên tắm.
Chỉ là không biết từ bao giờ, dưới núi xuất hiện một đám người không biết từ đâu tới, bọn chúng cũng thích ăn thịt mãnh báo giống y. Thế nên mãnh báo trên núi hơi không đủ ăn.
Thấy mãnh báo càng ngày càng ít đến hồ tự nhiên tắm, Đàn Chương nôn nóng lắm, y cáu. Một đêm nọ y quất đuôi hất sạch đám người lên núi săn đêm xuống, cuối cùng mới được yên tĩnh một thời gian.
Sau đó là người kỳ quái này tới.
Lần đầu tiên Đàn Chương kéo hắn xuống nước cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng là người này có “Hình người”, nhưng mùi trên người lại giống mùi thứ ngày thường y thích ăn nhất.
Vì y không có thói quen ăn thịt người, nên há miệng mấy lần sau gáy người này cũng không nỡ cắn xuống thật.
Nhưng mà liếm một chút hẳn là không thành vấn đề.
Đàn Chương nghĩ là làm, thế nên lúc Kê Thanh Bách đang cúi đầu niệm kinh, đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh.
“……” Kê Thanh Bách cau mày, vươn tay sờ gáy, phát hiện đầu ngón tay dính mấy giọt nước dãi.
Bàn tay cầm quyển kinh của hắn hơi run rẩy, liên tục nhắc nhở bản thân không được tức giận.
Đàn Chương còn chưa thụt hẳn lưỡi lại, hình như y rất hứng thú với gáy Kê Thanh Bách. Kê Thanh Bách chỉ có thể nhịn, dịu dàng hỏi: “Ta vừa giảng những gì ngươi nghe hiểu không?”
Đàn Chương buồn bực phe phẩy đuôi, y không hiểu vì sao cái người kỳ quái này cứ muốn y một lòng hướng phật, y có muốn xuất gia đâu!
Kê Thanh Bách thấy vẻ mặt của y, cũng biết hẳn là y chẳng nghe lọt chữ nào. Hắn bỗng dưng cảm thấy buồn cười khi vai vế đảo lộn, lẩm bẩm: “Năm đó lúc ngài bắt ta niệm kinh, chắc cũng không nghĩ tới bản thân cũng có ngày này…”
Đàn Chương nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì.
Kê Thanh Bách thở dài, hắn đổi sang chủ đề khác: “Rốt cuộc ngươi có muốn biến thành rồng hay không?”
Làm giao, sau khi mọc sừng nhất định sẽ có ý định biến thành rồng. Chuyện này giống như bản năng của cá chép là muốn vượt long môn vậy. Hiện giờ Kê Thanh Bách không mong Đàn Chương lập tức giác ngộ phật pháp, tứ đại giai không mà chỉ mong y có thể độ qua thiên kiếp trước, thông đại năng, biến thành rồng.
“Ta vốn sống trong hồ tự nhiên trên Thanh Sơn, hấp thu tinh hoa mặt trời và mặt trăng, linh mạch trong trời đất, vài trăm năm nữa là có thể biến thành rồng.” Đàn Chương lạnh lùng nói: “Còn không phải vì ngươi lôi ta tới nơi này, làm ảnh hưởng tu vi của ta.”
Kê Thanh Bách tức giận nói: “Mấy trăm năm quá dài. Hơn nữa ta cũng không làm ảnh hưởng đến tu vi của ngươi!”
Ban đầu Đàn Chương không tin, nhưng sau khi xem lại linh căn, phát hiện đúng là không bị ảnh hưởng gì. Y không tránh khỏi khống chế của Thanh Mộng Băng Lăng, đơn giản là vì không đánh lại đối phương mà thôi.
Kê Thanh Bách thấy y nhăn mặt khó chịu, cuối cùng cũng hiểu ra chút gì thì thành khẩn nói: “Ngươi tu luyện với ta, ta nhất định có thể giúp ngươi sớm ngày biến thành rồng.”
Rõ ràng là Đàn Chương không dễ bị lay động: “Ngươi là ai? Vì sao lại muốn giúp ta?”
Kê Thanh Bách hơi cạn lời, trong lòng nghĩ con giao này trưởng thành ở vùng hoang dã, từ nhỏ tới lớn không bị ai hãm hại bao giờ, mà sao tính cảnh giác lại cao như vậy?!
Vì thể hiện thành ý của bản thân, cuối cùng Kê Thanh Bách vẫn nhẫn nhục thu hồi Thanh Mộng Băng Lăng. Không phải hắn sợ Đàn Chương còn muốn đánh nhau với hắn, dù sao vừa nãy cũng đánh nhiều lần vậy rồi, hai bên cũng coi như có qua có lại, có thắng có thua. Hơn nữa hiện giờ tu vi của hắn vẫn cao hơn y, cùng lắm thì lại gọi Băng Lăng ra trói lần nữa.
Rõ ràng là Đàn Chương cũng không muốn bị cái dải lụa rách này trói thêm lần nào nữa, nên hai người cùng ngồi trên giường, hòa bình nói chuyện.
“Tương lai thân phận của ngươi sẽ khác.” Kê Thanh Bách cũng không muốn gạt y, nói luôn trọng điểm: “Liên quan tới lục giới Vô Lượng, ta tới đây để trợ giúp ngươi.”
Đàn Chương không tỏ vẻ gì, hình như y chẳng hề quan tâm lục giới Vô Lượng mà Kê Thanh Bách nói. Y nhìn hai cánh môi khép mở của hắn, trong chốc lát lại nảy sinh suy nghĩ khác.
Y nhớ tới mùi vị trên gáy Kê Thanh Bách khi nãy, trên lưỡi y còn có vị ngòn ngọt lưu lại, giống như còn thơm ngon hơn những con mãnh báo ngày thường y ăn.
Kê Thanh Bách nói một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn y, cơn nóng giận lại xộc lên đầu. Hắn day trán, nhẫn nại nói: “Rốt cuộc ngươi có nghiêm túc nghe ta nói không vậy?”
“Ta đây.” Cái đuôi lười biếng của Đàn Chương nằm im trên mặt đất, y nhìn chằm chằm mặt Kê Thanh Bách, bỗng dưng thè lưỡi ra, thong thả nói: “Ngươi để ta liếm cổ ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn tu luyện.”
Kê Thanh Bách: “……”
Sau cùng Đàn Chương vẫn bị hạ chú bịt miệng.
Thanh Mộng Băng Lăng biến thành một dải lụa nhỏ, quấn miệng y lại.
Ngân giao đỏ mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Mộng Thần.
Kê Thanh Bách không thương xót cũng chẳng chột dạ, bình tĩnh đọc kinh một nén nhang, đọc xong rồi cũng không cởi bỏ chú thuật cho y.
“Ta từng thăm dò linh căn thức niệm của ngươi, không có ác niệm.” Nói tới đây, Kê Thanh Bách ngừng lại một lát. Hắn nhớ A Tiều từng nói với hắn, trên núi có quái vật ăn thịt người, mà hình như người trong thôn đều hiểu lầm là Đàn Chương làm. Thế thì đúng là khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Một khi làm ác, thần giao dễ bị nhập ma, chỉ có hại chứ không có lợi cho việc biến thành rồng. Kê Thanh Bách nghĩ tới đây thì lại không nhịn được nhìn Đàn Chương, hắn sẽ không để Phật Tôn xảy ra bất cứ chuyện gì. Xem ra chuyện này còn cần điều tra rõ ràng hơn.
“Ta độ cho ngươi năm tu vi trước.” Kê Thanh Bách quyết định đánh nhanh thắng nhanh, chạm vào giữa trán Đàn Chương, thản nhiên nói: “Thần thức giao hòa sẽ hơi khó chịu, ngươi nhịn một chút.”
Nói xong hắn lập tức nhắm mắt lại, Đàn Chương còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương kéo vào trong biển sâu ác mộng vô tận.
Thần thức giao hòa, gọi trắng ra là thần giao, giữa tiên nam và tiên nữ thì có thể gọi là linh tu, nhưng giữa thần và yêu thì lại chẳng dễ chịu gì.
Kê Thanh Bách vốn nghĩ hắn tiến vào thần hải của đối phương sẽ bị bài xích, có khi còn phải đánh nhau không chết không ngừng với nguyên hồn của y.
Nhưng kết quả lại khiến hắn không ngờ tới.
Thần hải của Đàn Chương sóng gợn lăn tăn, giống như một cái kính lớn, ở chính giữa là một đóa hồng liên, nụ hoa hãy còn khép lại.
Kê Thanh Bách bỗng nhiên hiểu ra, vì sao sau cùng y có thể biến thành rồng độ kiếp thành phật, thông đại năng. Người có linh đài thuần khiết như vậy, Mộng Thần hắn chưa từng gặp được người thứ hai.
Lúc hắn giúp Đàn Chương nuốt ác niệm ở Phật Cảnh – khi đó y đã là Phật Tôn, hắn cũng không vào được nơi sâu trong thần hải của y. Không ngờ rằng hôm nay tiến vào lại thuận lợi không gặp trở ngại.
Hoa sen còn chưa nở, Kê Thanh Bách không nhìn thấy suy nghĩ xằng bậy ở bên trong. Nhưng mà theo lý thì, người có thể thành phật ắt sẽ không có suy nghĩ xằng bậy.
Giao hòa xong thần thức, tu vi cũng độ xong, thế nhưng Kê Thanh Bách nhất thời không nỡ rời khỏi. Hắn ngồi trước bông sen kia, nghe thấy tiếng động truyền tới từ sau lưng, vừa quay đầu lại thì thấy Đàn Chương đang nhìn hắn.
Trong thần hải, y không còn chịu ảnh hưởng của chú bịt miệng, nhưng vẻ ngoài lại không thay đổi, nửa người dưới vẫn là đuôi rắn, đầu đuôi vẫy nhẹ.
Kê Thanh Bách sợ y tức giận, lập tức nói: “Lát ta sẽ rời khỏi, năm tu vi này ngươi cần thời gian hấp thu…” Hắn còn chưa nói hết thì trước mặt bỗng nhiên tối sầm. Không biết Đàn Chương đã tiến lại gần từ lúc nào, đuôi rắn quấn lấy eo hắn, mặt dán mặt hắn.
Kê Thanh Bách cứng đờ người không dám cử động, bây giờ hắn không dám dùng một chút pháp lực nào, vì sợ làm nguyên hồn của Phật Tôn bị thương.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đàn Chương hít hít mũi, chậm rãi ngửi mùi trên người người trước mặt. Tới khi ngửi đến gần cổ thì hình như y không nhịn được nữa, há miệng cắn.
Kê Thanh Bách bị cắn đau kêu lên, ngay sau đó lại cảm thấy tê dại cả người, đối phương thè lưỡi ra chậm rãi liếm cổ hắn.
Đàn Chương lẩm bẩm, thấp giọng oán trách: “Vì sao lại ngọt như vậy?”