Dù Kê Thanh Bách không đồng ý yêu cầu nhục nước mất chủ quyền của Đàn Chương, cũng không thể cản y liếm hắn mấy lần một ngày.
Mấy ngày nay gáy hắn vẫn luôn tê dại, luôn lúc lo lắng có phải bản thân bị liếm rớt một tầng da rồi không.
Hình như ngân giao chỉ đơn thuần cố chấp với việc “Liếm” hắn, cũng không có ý gì khác. Kê Thanh Bách từ chối mãi cũng mệt mỏi, sau cùng cũng tùy theo ý y.
Hai bọn họ sống ngăn cách với mọi vật bên ngoài, sớm chiều bên nhau trong hang động nhỏ này. Có ngày tỉnh lại, Kê Thanh Bách lại hơi có cảm giác như trở lại Vạn Trọng Uyên trên Phật Cảnh.
Hắn quay đầu nhìn Đàn Chương nằm ngủ bên cạnh.
Thi thoảng trong lúc ngủ, ngân giao sẽ biến hẳn về hình dạng giao long, sừng rồng rũ thấp, yên tĩnh nằm cạnh Kê Thanh Bách.
Cấm chế đã được cởi bỏ từ mấy ngày trước, Kê Thanh Bách đứng dậy, hoạt động tay chân, thu Thanh Mộng Băng Lăng vào trong tay áo.
Đàn Chương ngủ rất say, đuôi rắn cuộn lại không chạm phải người mới khó chịu chậm rãi tỉnh dậy.
Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn y, thở dài, thành khẩn nói: “Phải tu luyện, dậy niệm kinh.”
Đàn Chương: “……”
Y hận niệm kinh!
Thật ra Kê Thanh Bách cũng không muốn niệm, nhưng hắn nghĩ, tuy ngân giao không hiểu yêu là gì, nhưng dẫu sao tương lai cũng sẽ thành phật, niệm nhiều kinh, bồi dưỡng lòng khoan dung nhân từ cũng tốt.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn niệm kinh.” Kê Thanh Bách trao đổi với y: “Ta sẽ cho ngươi thêm năm tu vi.”
Đàn Chương ngẫm nghĩ trong chốc lát, trọng điểm lại hơi lệch: “Chúng ta linh tu à?”
“…..” Kê Thanh Bách đen mặt, uốn nắn suy nghĩ của y: “Đó là giao hòa thần thức!”
Đàn Chương thầm nghĩ, có gì khác nhau đâu. Nhưng nhìn vẻ mặt của Kê Thanh Bách, y chỉ khinh thường bĩu môi, nhẫn nhịn không phản bác.
Kê Thanh Bách không ngừng nhắc nhở bản thân phải tĩnh tâm nhẫn nại, hắn mở quyển kinh ra, mới đọc được mấy hàng thì cái đuôi của ngân giao lại mon men tới.
Kê Thanh Bách hít sâu một hơi, nói: “Ngươi nghiêm túc đi.”
Đàn Chương rất bực mình, nhưng lại ngang nhiên nói: “Ta cũng đâu liếm ngươi.”
Kê Thanh Bách không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu niệm kinh.
Ai ngờ đến khi hắn đọc xong, Đàn Chương đã cuộn người lại, ghé lên đầu gối hắn ngủ ngon lành.
Thần hải của ngân giao không khác mấy lần đầu Kê Thanh Bách tiến vào, hồn phách hồng liên ôm lấy cánh hoa, không nhìn thấu bên trong.
Đàn Chương tinh nguyên dồi dào, rõ ràng là tu vi đã tăng lên không ít.
Kê Thanh Bách cũng biết chuyện biến thành rồng không thể nóng vội, nhưng cẩn thận tính toán thì theo tần suất hắn cho y nhiều tu vi thế này, không tới trăm năm là Đàn Chương có thể nghênh đón thiên kiếp huyền lôi.
“Tương lai ngươi sẽ trở thành người rất tài giỏi.” Kê Thanh Bách nhìn đóa hồng liên trong không trung kia, nói nhỏ: “Vô Lượng lục giới, đều sẽ thu vào đáy mắt ngươi, sinh tử từ bi, pháp ấn vô biên.”
Kê Thanh Bách thở dài, có cảm giác không nói tiếp được. Ở trong thần hải của bản thân, Đàn Chương không dùng hình dáng giao long, nửa người trên khôi phục dáng vẻ con người, đuôi rắn lại lượn tới lượn lui, quấn lấy eo Kê Thanh Bách.
“Ngươi luôn nói ta sẽ trở thành phật.” Đàn Chương nghiêng đầu, biểu cảm hơi hồn nhiên: “Vì sao ta phải thành phật?”
Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn y, mỉm cười nói: “Thiên Tôn đã sớm suy yếu, Vô Lượng mất cân bằng, chúng sinh khổ cực. Nói sao cũng phải có người đứng ra gánh vác lục giới này.”
Đàn Chương cau mày, cố chấp hỏi: “Vì sao là ta?”
Kê Thanh Bách không trả lời được. Hắn không thể nói vì chỉ y mới có linh đài huyền cảnh, hồn phách hồng liên, mới có thể nắm giữ Vô Lượng, cai quản lục giới.
Hiện giờ hắn nhìn Đàn Chương, thi thoảng sẽ nghĩ, giao long sống vô tư tự tại kia, trước khi trở thành phật, có phải cũng chưa từng bằng lòng trở thành người sống cô đơn lẻ loi, làm bạn với hư vô trong Phật Cảnh nghìn vạn năm?
Ngân giao nhìn mặt Kê Thanh Bách, cảm thấy khó hiểu vì sao hắn bỗng nhiên im lặng. Y nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cảm thấy hình như Kê Thanh Bách không vui, không nhịn được vươn lưỡi liếm hàng mi dài của hắn.
Kê Thanh Bách cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được chớp mắt. Đàn Chương lại sáp tới liếm thêm vài cái, Kê Thanh Bách bất lực bịt miệng y lại.
“Ngươi làm trò gì?” Hắn hỏi.
Đàn Chương còn chưa thụt lưỡi lại, y tỉ mỉ liếm kẽ tay hắn, làm cho Kê Thanh Bách chỉ có thể bỏ tay ra.
“Ngươi đừng buồn.” Đàn Chương bỗng nhiên nói, y cuộn đuôi, cái bớt hồng liên màu máu càng thêm rõ nét: “Ngươi muốn ta thành phật, ta thành phật là được rồi.”
Hình như ngân giao nghĩ đến chuyện gì đó, thích chí vẫy đuôi rắn, giọng nói cũng rất đắc ý: “Đến lúc đó trong lục giới Vô Lượng, dù ngươi ở đâu, ta đều có thể ở bên cạnh ngươi.”
Có lẽ là Đàn Chương có coi trọng việc “Thành phật” thật, ngay cả Kê Thanh Bách niệm kinh mỗi ngày mà ngân giao cũng không phiền chán. Tuy là thi thoảng nghe lâu rồi y vẫn sẽ không nhịn được chảy nước miếng với Kê Thanh Bách, nhưng mấy lần y đều khống chế được, không tùy tiện liếm cổ đối phương nữa.
Đồng thời, Đàn Chương cũng cực kỳ tích cực nhắc tới việc giao hòa thần thức.
“Ta muốn linh tu.” Ngân giao nằm sấp ở màn nước trước cửa động, nửa người ngâm trong suối nước nóng tự nhiên, nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách đang ngồi thiền nói.
“…..” Kê Thanh Bách đã lười uốn nắn nhận thức của y về việc “Linh tu”, hắn vẫn nhắm mắt, tỉnh bơ nói: “Tu vi không thể tăng quá nhanh.”
Đàn Chương nào phải loại dễ lừa gạt: “Ta không cần ngươi cho ta tu vi. Nam nữ có thể linh tu, thần yêu cũng có thể.”
Kê Thanh Bách nhíu mày, gân xanh trên trán sắp nổi hết lên, hắn nhẫn nại hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
Đàn Chương: “Trên Thanh Sơn có nhiều yêu quái như vậy, tùy tiện hỏi một con là biết ngay.”
Kê Thanh Bách tối sầm mặt mày: “Ngươi là giao sẽ thành phật, không phải tiểu yêu linh vật bình thường, đừng nghịch.”
Đàn Chương bật cười, y nâng đuôi rắn lên, quấn lấy Kê Thanh Bách cố kéo hắn xuống nước, miệng lại nói lời vô lại: “Thần phật vậy chẳng phải càng xứng đôi sao? Ngươi nên linh tu với ta, giống như phu thê người phàm, trở thành tiên lữ.”
Kê Thanh Bách nghe y càng nói càng không ra gì, cả người ướt đẫm nước, tức giận trách mắng: “Ngươi nói linh tinh gì đó!”
“Ngươi xấu hổ gì chứ?” Đàn Chương ở trong nước quấn lấy hắn không buông, bây giờ y cởi tiên bào của đối phương cực kỳ thành thạo, sau đó còn vươn lưỡi liếm nước bắn lên mặt Kê Thanh Bách: “Ta là đại vương trên Thanh Sơn, ngày chúng ta thành thân, ta sẽ tổ chức tiệc mừng tám ngày mười này, để cho những yêu quái kia đều tới xem cảnh đời.”
Kê Thanh Bách: “……”
Đúng là trên Thanh Sơn có không ít yêu quái, nhưng Kê Thanh Bách không ngờ rằng y sẽ học nhiều thứ linh tinh không đâu như vậy.
Bình thường ngoài niệm kinh và truyền tu vi ra, đúng là hắn đã lơ là việc dạy dỗ Đàn Chương. Nhưng hắn nghĩ dù sao ngân giao cũng như đứa nhỏ ngốc nghếch không biết gì, từ đầu tới cuối linh đài đều rất thuần khiết, nên cũng không can thiệp nhiều.
Hôm nay Kê Thanh Bách xuống núi, linh vật tinh quái lớn nhỏ trong núi thấy hắn đều mừng ra mặt.
“Phu nhân.” Con chim Tinh Vệ hắn hỏi đường khi xưa cũng bay từ xa tới đây, chỉ vì nói câu chúc mừng: “Có phải ngài và đại vương sắp có chuyện vui không?”
Kê Thanh Bách sắp điên luôn rồi, chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng nói: “Hai ta rất tốt… nhưng không phải loại quan hệ đó.”
Nụ cười của Tinh Vệ đông cứng lại, nó nghi ngờ chốc lát, khó hiểu hỏi: “Nhưng đại vương nói hai người đã linh tu mấy lần rồi…”
Kê Thanh Bách: “……” Hắn hơi hối hận vì không dùng Thanh Mộng Băng Lăng bịt miệng Đàn Chương lại, con nghiệt súc này lại ra ngoài bôi nhọ danh tiếng của hắn như vậy!?
Tinh Vệ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Thượng thần cũng không thể bội tình bạc nghĩa với đại vương.”
Kê Thanh Bách yếu ớt nói: “Không…”
Tinh Vệ thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt.”
Kê Thanh Bách: “Không phải, ngươi nghe ta…”
Tinh Vệ tỏ vẻ ta hiểu ta hiểu, xen lời hắn: “Ta hiểu, thần yêu linh tu không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng đại vương linh căn vô cực, tu vi tinh thuần, thượng thần nhất định không thiệt.”
Kê Thanh Bách mấp máy môi, hai mắt trống rỗng vô thần, hắn hoàn toàn từ bỏ: “Ừ…”