Trước đó đã nói, nguyên hồn của Kê Thanh Bách là một ngọn đèn sáng từ thời thượng cổ, còn về việc vì sao nguyên hồn của một con heo vòi lại là đèn, kể ra thì chính Kê Thanh Bách cũng không rõ lắm.
Giống như việc vì sao Tề Thiên đại thánh lại là một con khỉ chui ra từ trong đá vậy.
Nguyên hồn là đèn sáng mang tới rất nhiều lợi ích cho Kê Thanh Bách. Không nói đến chuyện hắn tu luyện dễ dàng hơn các linh vật khác rất nhiều, mà sau khi phi thăng pháp lực càng thêm tinh thuần. Tiểu tiên có pháp lực yếu hơn hắn không nhìn thấu thần hồn của hắn, Phật Tôn thì đương nhiên nhìn rõ.
Lúc Kê Thanh Bách bị bắt quỳ gối không đứng dậy nổi là đã biết có chuyện không hay rồi.
Nhưng đối phương pháp ấn vô biên, hắn muốn giãy giụa cũng không có sức mà giãy. Nếu không phải có chút thực lực thì e rằng lúc này chân thân của hắn cũng bị Phật Tôn ép ra rồi.
Phật Tôn nâng cằm hắn giống như đang chọn rau dưa ngoài chợ, đánh giá xong thì thu tay về, yên lặng chắp tay trong tay áo.
Kê Thanh Bách căng thẳng đổ mồ hôi, thầm nghĩ rốt cuộc hắn đã đắc tội vị Phật này ở đâu. Chim Diệu Âm lại bay tới, vòng quanh hắn mấy vòng, mỏ ngọc khép mở: “Mộng Mô thượng thần ăn giấc mơ đuổi ác niệm, Vô Lượng Phật Tôn gọi ngươi vào Phật Cảnh, ngươi có đồng ý không?”
Kê Thanh Bách bị linh áp đè không nói được câu nào, muốn từ chối cũng không thể.
Mây vàng lót đường, ánh sáng lung linh, Kê Thanh Bách được hai con chim Diệu Âm dẫn đường, bước lên mây lành, bay tới tây phương cực lạc. Trên thiên giới còn có thang trời, truyền thuyết nói nó có vô số bậc thang, Kê Thanh Bách leo được nửa đã tuyệt vọng trong lòng lắm rồi. Hắn vừa ngẩng đầu lên, cổng Vạn Trọng Uyên đã ở ngay trước mắt.
Bạch Triêu đứng ở trước thềm, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.
Kê Thanh Bách thấy bạn cũ thì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, như bắt được cọng rơm cứu mạng, hận không thể nhào lên ôm hắn ta.
Bạch Triêu dịch sang bên cạnh một bước, dửng dưng nói: “Mộng Thần tự trọng.”
Kê Thanh Bách xụ mặt, sắp điên rồi: “Rốt cuộc thì Phật Tôn dẫn ta tới nơi này làm gì?!”
Bạch Triêu: “Vừa nãy đã nói rồi còn gì, ăn giấc mơ, đuổi ác niệm. Phật Tôn cai quản lục giới vô lượng, lúc nào cũng phải giữ cho linh đài thuần khiết, không nảy sinh suy nghĩ xằng bậy. Nhưng vô lượng thì lớn, thiện ác vô biên, mười mấy vạn năm trôi qua, Phật Tôn cũng có lúc không chống đỡ được.” Hắn ta dừng lại chốc lát mới thương tình nhìn hắn, nói tiếp: “Chân thân của ngươi là một con heo vòi ăn giấc mơ, nguyên hồn lại là đèn sáng từ thời thượng cổ, vừa khéo có thể giúp Phật Tôn ăn ác niệm, thanh lọc linh đài, bồi bổ thần hải cho y, duy trì thái bình trong lục giới vô lượng.
Kê Thanh Bách: “……”
Xin hỏi hắn tới đây để làm công, ăn chung ngủ chung làm việc chung à!
Hình như Bạch Triêu cũng nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, bổ sung thêm: “Yên tâm, không phải không có chỗ tốt. Phật Tôn pháp ấn vô biên, ngươi đi theo y đương nhiên sẽ được tẩm bổ lại. Trong lục giới này, không ai có được cảnh giới như Phật Tôn, ngươi cứ coi như tu hành, còn có thể nhận được rất nhiều pháp lực.”
Dù sao Kê Thanh Bách mới phi thăng làm thượng thần không bao lâu, địa vị của Vô Lượng Phật không ai không biết không hay, trước khi hắn phi thăng đã nghe đồn về y. Thêm vào đó hắn cũng ngây thơ hồn nhiên, tuy là không quy củ lắm, ham chơi và gây họa không ít, nhưng cũng cai quản núi Bát Xích rất cẩn thận, mong chờ đền miếu ở nhân gian cúng bái hắn nhiều hơn.
Trong lục giới, chắc chắn Vô Lượng Phật là người được cúng bái nhiều nhất, Kê Thanh Bách chỉ ké không thôi cũng ké được cả trăm năm hương khói.
Còn tu vi pháp lực gì đó, ngược lại cũng không sao hết.
Dù thế nào thì đã tới Phật Cảnh rồi, Kê Thanh Bách cũng không thể trở về được.
Hắn vốn cho rằng hắn tới đó là phải lập tức làm việc ngay, ai ngờ Phật Tôn dẫn hắn lên đây xong thì không thấy y đâu cả. Giờ hắn còn chưa vào được đại điện Vô Lượng, chỉ có thể nhìn người ngồi im như phỗng trên đài sen từ xa.
Bạch Triêu không vào được Vạn Trọng Uyên, Kê Thanh Bách nhàm chán đứng ở cổng tán gẫu với hắn.
Tư Mệnh chưa thấy khung cảnh trong đó bao giờ, chỉ có thể đoán sơ sơ: “Mỗi tháng Phật Tôn sẽ xuống khỏi đài sen bảy ngày, ngươi cứ chờ là được.”
Kê Thanh Bách hiếu kỳ nói: “Vậy trước đó y làm gì trong bảy ngày này?”
Bạch Triêu liếc hắn, tức giận nói: “Trong Phật Cảnh có Vạn Trọng Uyên, Phật Tôn muốn làm gì thì làm. Ta không vào được, không thấy được, sao mà biết được?”
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng được: “Phật Tôn không gặp người khác sao? Vạn Trọng Uyên thì sao? Phải có vật sống khác chứ?”
“Vật sống?” Bạch Triêu như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, lắc đầu nói: “Vạn Trọng Uyên là thế giới hư vô mà Phật Tôn biến ra, trong Phật Cảnh ngoài y ra, không có một vật sống nào khác. Bây giờ thì có thêm một.”
Hắn ta vươn tay chỉ Kê Thanh Bách, ranh mãnh nói: “Không phải ngươi tới rồi sao.”
Trước đó Kê Thanh Bách chưa thấy Vạn Trọng Uyên bao giờ, nhưng lúc ở ngoài đã nghe nói không ít truyền thuyết về nó. Trong Vạn Trọng Uyên phản chiếu vạn cảnh trong lục giới, trên trời dưới đất, sông núi ao hồ, rừng rậm sa mạc, nhân gian quỷ giới.
Vì thế mà heo vòi ngoan ngoãn nửa tháng sau cùng lại không nhịn được, tùy tiện vào một Uyên nào đó xem thử, phát hiện đúng là rất thú vị.
Tuy là không có vật sống nào, nhưng thế giới Phật Tôn biến ra cũng rất náo nhiệt, nhân gian còn có một nơi có núi vàng núi bạc, trên đỉnh núi có mỹ nhân bay đi bay lại, dưới núi có đá quý ngựa tốt.
Kê Thanh Bách đợi ở đây, trong mơ cũng mơ thấy kho vàng kho bạc. Hắn là Mộng Thần, mơ giấc mơ nào cũng có thể ảnh hưởng đến giấc mơ của người phàm. Vì thế mà thời gian đó, rất nhiều người phàm dưới trần gian đều mơ thấy bản thân phát tài.
Đương nhiên là thần tiên cũng nằm mơ, mơ thấy toàn vàng thì còn cảm thấy kỳ quái, báo cáo chuyện này với Thiên Đế. Thiên Đế cũng không hiểu chuyện này ra sao, mà Thần Tài cũng sống chẳng thoải mái gì, tưởng là vấn đề ở chỗ hắn ta mà ra.
Kê Thanh Bách thì ngủ quá ngon lành, nên lúc Phật Tôn xuống đài sen, tìm nửa ngày cũng không thấy người đâu.
Chim Diệu Âm bay ra từ dưới đài sen, không dám to tiếng. Phật Tôn đứng bên rìa Vạn Trọng Uyên, cười nhẹ, hai con chim Diệu Âm suýt thì không ôm nổi tỳ bà.
Kê Thanh Bách đang ngủ ngon lành không biết trời trăng thì đột nhiên giật mình, pháp ấn phủ xuống từ không trung đè lên người hắn, hắn lăn xuống từ núi vàng, sợ tới mức nháy mắt biến về chân thân.
Phật Tôn cúi đầu nhìn cái mặt sư tử trước mặt, cái bờm lông của nó run rẩy như bay theo chiều gió.
Kê Thanh Bách lại sợ y đập phát nữa đập bay luôn nguyên hồn của hắn, thế là hắn không nghĩ nhiều, vươn móng hổ ra ôm lấy chân y.
“……” Phật Tôn hơi nhướn mày.
Kê Thanh Bách nào để ý được nhiều như vậy, suy nghĩ lóe lên trong đầu, bắt đầu dụi. Hắn nuôi bờm lông rất cẩn thận, bóng loáng mềm mại, lúc dụi chân người khác cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không bị đâm đau.
Phật Tôn chờ hắn dụi nửa ngày cũng không phản ứng gì, cho đến khi hắn dụi sắp ngất luôn mới vươn tay xách gáy hắn.
“Ngươi ngủ rất ngon lành.” Phật Tôn thản nhiên nói, trong giọng nói không nghe ra ý oán trách.
Kê Thanh Bách rụt bốn cái móng lại, chân thân của hắn hơi mập, lúc bị xách gáy, cả người toát ra vẻ tủi thân đủ đường, nhỏ giọng rên vài tiếng.
Phật Tôn nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đột nhiên dùng khuỷu tay kẹp hắn, dưới chân nở hoa sen, bay về điện Vô Lượng.
“Biến về.” Kê Thanh Bách bị ném lên giường hoa sen, Phật Tôn nhìn hắn từ trên cao xuống, lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục ngủ cùng ta.”