Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó - Oạt Khanh Tất Điềm

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe thần mặt trời ngoặt một cái chạy về phía không trung phương xa, chỉ để lại hai dải ánh vàng rực rỡ.

Kim Giáp Thiên Thần ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai dải màu vàng kia thì nói với giọng cực kỳ khoe khoang: “Thế nào? Có phải cực kỳ có thể diện không?”

Trì Nhứ không có cách nào với vị Thiên Thần không có bằng lái này, phối hợp gật đầu.

Tốc độ hiện tại của xe thần mặt trời không quá nhanh, thậm chí thật sự có tí cảm giác hóng gió. Gió mát lạnh thổi qua mặt, Trì Nhứ vén tóc ra sau tai: “Gần đây Thiên Thần rất bận à?”

Kim Giáp Thiên Thần nói: “Còn không phải à! Mỗi ngày mở họp, cũng không biết mở con mẹ... à, mở cái quái gì. Để ta nói thì dứt khoát vọt vào diệt sạch Quỷ vực đi. Làm gì mà cứ lo trước lo sau!”

Trì Nhứ cười cười: “Quỷ vực không thấy ánh mặt trời, độc chướng lại nhiều như vậy...”

Xe ngựa bỗng nhiên giảm tốc độ, Kim Giáp Thiên Thần quay đầu nhìn nàng. Trì Nhứ cũng thấy ra kỳ lạ. Nàng biết Quỷ vực tràn ngập độc chướng cũng không lạ, nhưng trước nay chưa từng có ai nói với nàng Quỷ vực không có ánh mặt trời. Sao nàng biết bên trong không thấy ánh mặt trời?

Cũng may Kim Giáp Thiên Thần không theo đuổi đến cùng. Nếu không Trì Nhứ cũng không biết trả lời thế nào.

“Quỷ vực đầy ánh mặt trời. Sao lại không thấy ánh mặt trời chứ?” Sau khi Kim Giáp Thiên Thần nghẹn ra một câu này, nhìn nàng vài giây, bỗng nhiên tay phải nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay trái: “Ta đã biết. Chắc chắn là gần đây ngài quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác. Thế thì chúng ta đi một vòng lớn quanh Nam Thiên Môn, vứt hết phiền não ra sau đầu đi!”

Trì Nhứ đang muốn nói Nam Thiên Môn là đường chính giao thông, không tiện đến đó giương oai. Nhưng một khi Kim Giáp Thiên Thần đã quyết định, nào còn có chỗ cho nàng nói chuyện. Trong khoảnh khắc xe thần mặt trời tăng tốc đến cực hạn, gào thét chạy về phía điểm đích, gió vốn mềm nhẹ lập tức hung ác, quất vào mặt nàng gây đau đớn.

Trong tiếng gió vù vù, tiếng cười sang sảng hỗn loạn của Kim Giáp Thiên Thần, Trì Nhứ nghĩ hay là sau lần này, nàng cũng cho hắn vào sổ đen giống những thần tiên khác thôi.

...

Hôm nay xe thần mặt trời có lẽ đã được ăn no, lực lượng rất đủ dùng. Chạy một vòng xong còn chưa hết, không chờ Kim Giáp Thiên Thần hạ chỉ thị đã lo tự mình càng chạy càng lệch, rời xa hướng Nam Thiên Môn dường như muốn chở người trên xe thẳng đến Tây Thiên.

Nếu trên ghế sau đổi thành người khác, chắc chắn đã lớn tiếng rít gào dừng xe. Nhưng Trì Nhứ chỉ coi như Kim Giáp Thiên Thần muốn đi vòng nữa nên không lên tiếng. Đối với nàng mà nói, tuy tốc độ xe ngựa này nhanh, chạy lại cũng rất vững. Nếu thích ứng, cũng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.

Mà biến cố xảy ra trong nháy mắt đó.

Tuy rằng Kim Giáp Thiên Thần làm việc nhìn thì điên cuồng, nhưng thật ra rất có tự chủ. Hắn cảm thấy nếu còn chạy tiếp thì có khi mình sẽ say xe, ở trước mặt Trì Nhứ mất mặt quá thì không tốt, bèn một vừa hai phải kéo dây cương.

Dây cương này phải thao túng dựa vào pháp lực, nếu dùng quá sức mà kéo thì có khả năng sẽ làm thần câu bị thương. Cho nên Kim Giáp Thiên Thần chỉ kéo hai cái điểm đến là dừng.

Nhưng ai biết hôm nay mấy con ngựa này lại cứng đầu như lừa, không chịu dừng lại đôi chân chạy như bay, ngửa đầu kêu nhỏ một tiếng, cả người vậy mà bốc lên ngọn lửa nhỏ màu vàng kim. Kim Giáp Thiên Thần mặc áo giáp, suýt nữa bị nó làm nóng thành “gà ăn mày”. Sau khi khó khăn tránh thoát, nhớ tới trên ghế sau còn ngồi một người, trong lòng trầm xuống, lập tức hô một tiếng: “Không tốt!”

Hắn không rảnh lo thần câu chạy như bay, nhảy lên muốn kéo Trì Nhứ. Mà khi hắn thấy rõ cảnh tượng phía sau, lại ngây ngẩn cả người.

Ngay giây phút ánh lửa bốc lên kia, mũi chân Trì Nhứ chĩa xuống đất, bay ngược về phía sau một bước, vững vàng đứng ở trên ghế dựa xe ngựa. Một tay nàng túm chặt dây cương, hai con ngựa lập tức phát ra tiếng hí vang, không chạy tiếp nữa.

Ở dưới chân nàng, ngọn lửa đã nối thành một khoảng, sau lưng nàng là vầng ánh vàng lớn. Ánh vàng không ngừng nhảy ra ngọn lửa màu đỏ, ánh lửa từng chút nhảy nhót trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nét mặt nàng mang theo vẻ kiên nghị và quả quyết quen thuộc đã lâu không gặp.

Kim Giáp Thiên Thần sững sờ ở giữa không trung, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “... Tướng quân?”

“Thất thần làm gì? Nắm chặt cái của ngươi đi!” Trì Nhứ thét ra lệnh.

Xe thần mặt trời này có tổng cộng ba dây cương, không biết khi nào Trì Nhứ đã chộp được hai dây, còn thừa một dây còn nắm lỏng ở trong tay hắn. Kim Giáp Thiên Thần hồi hồn, lập tức vận đủ pháp lực, dây cương lập tức buộc chặt.

Vào lúc này cũng không quan tâm được ngựa có thể bị thương hay không. Hai người hợp lực kéo lại, ba con ngựa mất khống chế dần dần ngừng lại.

Trì Nhứ xoay người xuống từ ghế dựa, đi kiểm tra vết thương của ngựa. Giọng Kim Giáp Thiên Thần trước giờ lảnh lót, giờ phút này như tiểu tức phụ bị giận dỗi, hức hức hức nói: “Trì Nhứ, ngài không bị thương chứ?”

Trì Nhứ lắc đầu: “Chúng nó cũng không bị.”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Kim Giáp Thiên Thần khẽ thở phào: “Vậy, vừa rồi ngài...”

Phải biết rằng, ba cái dây cương kia không phải tùy tiện là có thể kéo được. Thần tiên có giá trị võ lực tương đối thấp giống Nguyệt lão, đừng nói là túm chặt ngựa nổi điên, dù là lái xe bình thường cũng quá sức. Nhưng vừa rồi Trì Nhứ mất đi pháp lực đã lâu lại nhẹ nhàng là có thể giữ chặt, còn có anh khí giữa mày đã lâu mới thấy kia dường như đang nói cho hắn, vị Võ Thần đại nhân trăm năm trước kia đã trở lại.

Nhưng như vậy không hợp với lẽ thường!

Trì Nhứ vỗ vỗ đầu ngựa. Con ngựa to lớn cao tám thước kia vậy mà cam tâm tình nguyện cúi người xuống, đưa đầu to đến trước mặt nàng, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Nàng nói: “Ngươi không cần để ý, ta chỉ có sức lực khá lớn bẩm sinh mà thôi.”

***

Trì Nhứ trở lại điện Nguyệt Lão, chào hỏi một lượt Nguyệt lão và Tiểu Hồng nương rồi về thiên điện của mình.

May mắn vừa rồi xảy ra chuyện không ở gần Nam Thiên Môn, mà là ở Tây Môn hẻo lánh hoang vắng, cho nên tin tức cũng không truyền ra. Trì Nhứ có nhiều thời gian suy xét rõ ràng hơn, để tránh có người nghe tin chạy đến lại rót thuốc lú cho nàng.

Hiện giờ nàng gần như đã có thể xác định tất cả thần tiên ở Thiên giới đều biết nàng là ai, lại đã hẹn nhau không nói cho nàng.

Nếu không khi Nguyệt lão nhắc tới quá khứ của nàng sẽ không mấy phen che lấp ậm ừ, Tiểu Hồng nương sẽ không biết rõ nàng là tiểu tiên bé nhỏ không đáng kể còn cung kính với nàng, còn có một tiếng “Tướng quân” vừa rồi của Kim Giáp Thiên Thần, cùng với nàng cố ý nói chuyện với giọng điệu không tôn kính, đối phương lại không thấy lạ tí gì.

Đổi thành trước kia Trì Nhứ sẽ cảm thấy người khác thật sự không biết cũng được, không chịu nói đến cũng thế, đều có lý do của họ.

Nàng mất trí nhớ lâu như vậy, Thiên đình vận chuyển không loạn chút nào, có thể thấy được trước kia nàng không phải một nhân vật quan trọng. Như vậy, thuận theo ý bọn họ, mình vui vẻ là được.

Nhưng hôm nay, nàng đã quyết định làm rõ nguồn gốc của mình thì không bao giờ có thể mơ màng hồ đồ.

Trì Nhứ ngồi ở án thư, lấy ra một tờ giấy, ngòi bút chấm mực viết xuống hai chữ “Tướng quân”.

Kim Giáp Thiên Thần đã xưng nàng là tướng quân, như vậy nói lên, quá khứ có lẽ nàng là vị Võ Thần, hơn nữa còn là loại có tiếng nói không nhỏ.

Ngẫm nghĩ, nàng lại viết xuống “Một trăm năm trước”.

Tiếp đó, nàng viết “Nguyệt Lão”, “Tiểu Hồng Nương”, “Lê Liễu Phong”.

Sau đó, nàng phát hiện suy nghĩ của mình bị tắc.

Ngòi bút nhỏ giọt mực nước rất nhanh loang ra trên giấy Tuyên Thành, quả nhiên “Đầu óc gió lốc đánh thức ký ức đại pháp” của Văn Khúc Tinh không thích hợp với nàng.

À... Có lẽ thích hợp với Lê Liễu Phong.

Trong nháy mắt, Trì Nhứ muốn đi hỏi Lê Liễu Phong, nhưng nàng lập tức phủ quyết. Nếu trăm năm trước, nàng có thể là tướng quân, như vậy lúc hai giới Tiên - Minh bắt tay đối phó Quỷ vực, rất có thể nàng có quen Lê Liễu Phong. Nhưng hiện tại Lê Liễu Phong lại không nói đến nửa chữ, có thể thấy được trên chuyện giấu giếm thân phận nàng, lập trường của hắn và các thần tiên Thiên giới là nhất trí.

Nàng không cho rằng bọn họ sẽ hại nàng, nhưng vì sao bọn họ không chịu nói cho nàng chân tướng?

“Ta biết.”

Đột nhiên trong đầu nàng vang lên một giọng dễ nghe, thậm chí có vài phần quen thuộc, chẳng qua truyền đến trong điện trống rỗng thì có loại cảm giác quỷ dị âm trầm.

Trì Nhứ nhíu mày, nói: “Ngươi là ai?”

Nữ hài kia cười khanh khách, tiếng cười êm tai như chuông bạc.

Nàng nói: “Quan trọng không phải ta là cái gì, mà là ta có thể cho mang đến cho ngươi cái gì.”

Trì Nhứ càng nhăn chặt mày, trực giác người tới không có ý tốt.

“Ha ha, không cần phòng bị nhìn ta như vậy. Ta rất vô tội, thật ra ta là người tốt.” Giọng nữ kia nói.

Lúc nàng mới nói chuyện, âm thanh có vẻ mờ mịt bay bay, rất thần bí, nghe nhiều sẽ phát hiện thật ra giọng nàng vẫn còn lộ ra vẻ trẻ con, tuổi hẳn không lớn, có lẽ còn nhỏ hơn Trì Nhứ một ít.

Trì Nhứ nói theo: “Ngươi có thể mang đến cho ta cái gì?”

“Thế thì nhiều lắm...” Giọng cô bé kia kéo càng dài, dường như đang câu ai ăn uống, nhưng mà Trì Nhứ dường như rất có kiên nhẫn, cũng không hỏi theo. Vì thế nàng chỉ đành tự mình hắng giọng nói: “Ví dụ như ký ức ngươi đã mất trăm năm trước, ví như hai giới Tiên - Minh lại muốn làm gì, lại ví dụ như giờ phút này Lê Liễu Phong đang làm gì?”

Nhận thấy Trì Nhứ không vui, cô nhóc kia lại vội vàng nói: “Ta… ta… ta nói giỡn. Được rồi, ta không giả thần giả quỷ nữa.”

Dứt lời, không trung dần dần xuất hiện ánh đỏ, tiếp đó ánh đỏ càng ngày càng nhiều, theo một phương hướng chậm rãi xoay tròn, cuối cùng, từng quầng sáng hội tụ thành đồ án một con cá.

“Đây chỉ là ảo ảnh, xem tạm đi, hiện tại ta yếu lắm.” Con cá kia nói: “Ngươi có thể gọi ta là Hồng Lí.”

Cho dù lời nàng sắp nói là thật hay giả, nghe một chút sẽ không có tổn thất gì, vì thế Trì Nhứ nói: “Ta muốn biết ký ức quá khứ.”

“Ta vốn còn tưởng rằng ngươi sẽ hoài nghi một phen đấy... Thế này quá dứt khoát mà.” Miệng Hồng Lí nói, nhưng cũng là phái hành động, cái đuôi vung lên không trung, trong thiên điện lập tức xuất hiện một cảnh như này:

Có nữ hài đứng thẳng đưa lưng về phía Trì Nhứ, nàng mặc một thân giáp đen, tóc dài đen nhánh như mực buộc cao, rũ đến sau eo, cả người có vẻ nhỏ xinh mà rắn rỏi.

Trước mặt nàng có vạn tia sáng như có thể bắn thủng đôi mắt người khác, nàng lại không tránh không né, uyển chuyển nhẹ nhàng bay lên, bấm tay bắn ra, có một tia ánh lửa nhảy ra ngoài, kim quang lập tức diệt hơn phân nửa, từ nơi đó truyền ra một tiếng hí vang.

Cô nhóc kia cười: “Thần Mặt Trời, con ngựa này của ngươi nhổ ra lửa cũng quá yếu, còn không đủ hâm sữa bò cho ta đấy.”

Thần Mặt Trời từ phía sau nàng đi ra, có lẽ là bại bởi một tiểu cô nương, cảm thấy cực kỳ mất mặt nên nói với con ngựa yêu được xưng đứng đầu tam giới: “Còn không mau cút đi!”

Con ngựa kia rất tủi thân, nữ hài kia đi qua sờ đầu nó: “... Mà coi như nó còn thông minh, không bằng cho ta mượn nuôi mấy ngày?”

“Đưa ngươi đó.” Thần Mặt Trời không để ý lắm vẫy vẫy tay: “Dù sao ta còn có hai con.”

Nữ hài kia cười khẽ, dường như nhận thấy được phía sau có người. Nàng quay người lại, ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu ra rõ ràng hình dáng sườn mặt nàng. Trì Nhứ ngừng thở, gương mặt nữ hài kia giống nàng như đúc!

Lạ ở chỗ, ở ngoài dự đoán của nàng, rồi lại như ở bên trong dự kiến.

Hồng Lí nhẹ giọng nói: “Nàng đã từng là Võ Thần trời định.”

Tuy rằng dùng là “nàng”, nhưng chỉ ai thì không cần nói cũng biết.

Trì Nhứ ngơ ngẩn, không nói gì.

Nàng thậm chí không hoài nghi cảnh tượng trước mặt là giả chút nào, bởi vì ngay giây phút hình ảnh người kia quay lại, cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập vào trước mặt. Nàng thậm chí có thể nhớ lại cảm giác nóng rực khi lửa lớn vờn quanh.

Hóa ra nàng đã từng là Võ Thần có thân phận cao quý như vậy.

“Vậy sau đó sao ta mất trí nhớ?”

Trong nháy mắt hỏi ra lời, Trì Nhứ đã có suy đoán của mình: Có lẽ là bởi vì trăm năm trước, nàng bị thương trong đại chiến hoặc là...

“Bởi vì ngươi trúng độc của Quỷ vực. Nhưng mà việc trúng độc này nói ra quá phức tạp, ngươi vẫn đi hỏi phu quân ngươi đi.” Hồng Lí nói: “Nói đến phu quân của ngươi, ngươi biết hiện tại hắn định làm gì không?”

Nói đến Lê Liễu Phong, dây thần kinh ở thái dương của Trì Nhứ nhảy dựng: “Cái gì?”

“Quỷ vực vẫn luôn là họa lớn trong lòng tam giới. Trăm năm trước, chúng ta vốn có cơ hội diệt trừ nó, vĩnh viễn chặt đứt hậu hoạn. Chẳng qua bị bệnh thánh mẫu thêm chứng ảo tưởng bị hại của Ngọc Đế cản trở. Mà hiện giờ, "lạch trời" thông tam giới sắp mở ra, Quỷ vực nhất định ngóc đầu trở lại. Lê Liễu Phong đã sớm nhìn đồ hàng xóm kia của hắn không vừa mắt, tất nhiên muốn nhân cơ hội này tiêu diệt chúng nó.”

Cho nên lần này hắn lên trời, thật ra là vì kết minh lần thứ hai?

Như đã biết suy nghĩ gì của nàng, Hồng Lí nói: “Không phải, Thiên giới kiêng kị thực lực Minh giới, không có khả năng bỏ ra nhiều cố gắng, chắc chắn hắn cũng biết. Còn nữa, cho dù Thiên giới muốn xuất binh thì cũng lực bất tòng tâm.”

“Nếu là ngươi của quá khứ, Thiên giới còn có phần nắm chắc theo chân bọn họ đánh đấm. Nhưng ngươi không có hổ phù, sao có thể hiệu lệnh thiên binh thiên tướng?”

Thiên binh thiên tướng là bộ phận chủ yếu tạo thành chiến lực của Thiên giới. Tuy rằng pháp lực của bọn họ nói riêng từng người thì không đủ xem không bằng mấy người như Lý Thiên Vương, Xích Cước đại tiên, nhưng phải biết rằng thần tiên cấp quan trọng trong Thiên giới cũng là số ít, nhóm rắc rối Quỷ vực thắng ở chỗ cực kỳ dây dưa, số lượng lại nhiều hơn Thiên giới mấy lần. Nếu tiểu lâu la bực này đều phải để Lý Thiên Vương lấy bảo tháp đi thu, như vậy tháp của ông sợ là không đựng nổi.

Còn nữa, tuy rằng chiến lực riêng lẻ của thiên binh thiên tướng chẳng ra gì, nhưng liên hợp lại thì đánh cực tốt, đặc biệt ở trong tay Trì Nhứ giỏi về bày binh bố trận, đã từng phát huy lực lượng cực lớn.

Nắm chặt một đội ngũ như vậy, theo lý mà nói Thiên giới hẳn có thể thẳng lớn. Hỏng ở chỗ đám thiên binh thiên tướng này là một cái gân gà, bọn họ không nhận Thiên đình, không nhận Ngọc đế, thậm chí không ủng hộ Trì Nhứ mà bọn họ sớm chiều ở chung, bọn họ chỉ nhận hổ phù.

Hiện giờ hổ phù mai danh ẩn tích, Thiên giới tất nhiên cũng không thể trông cậy vào bọn họ ra mặt gánh vác.

“Nói nhiều như vậy, ngươi muốn cái gì?” Trì Nhứ mơ hồ hiểu ý nàng.

Hồng Lí nở nụ cười, trong không khí có một hơi thở rất khẽ thoảng qua, nàng nói: “Ta muốn có thần cách.”

“Thần cách?”

“Không sai! Chỉ cần ngươi chịu cho ta, ta cũng có thể cho ngươi mượn một thứ.” Hồng Lí rất hào phóng tỏ vẻ.

Trì Nhứ nói: “Thứ gì?”

“Pháp lực.”

Không trách được lúc ấy nàng có thể một tay ngăn lại xe thần mặt trời mất khống chế, hóa ra là Hồng Lí cho mượn pháp lực. Nghĩ sâu hơn nữa, có lẽ xe thần mặt trời mất khống chế, căn bản là Hồng Lí làm ra.

Trì Nhứ nhìn chằm chằm cá chép đỏ trên không trung, bỗng nhiên cười: “Ngươi muốn thần cách của ta?”

Mặt ngoài Hồng Lí nhìn như từng bước chủ đạo, trên thực tế trong lòng cực bất ổn, căng da đầu nói: “Không sai.”

“À, có thể.”

Hồng Lí cực mừng lại thấy Trì Nhứ một tay chống cằm, làm như trầm tư: “Nhưng ngươi đến thần cách đều không có, sao dám bảo đảm pháp lực của ngươi không phải giả?”

Hồng Lí trăm triệu lần không nghĩ ra còn có chỗ này, vội la lên: “Ngươi tận mắt nhìn thấy còn gì! Nếu không dựa vào cái gì mà ngươi có thể ngăn xe thần mặt trời lại, còn không phải đều do ta cho ngươi mượn pháp lực à!”

Trì Nhứ nhún vai: “Chưa chắc. Nhỡ đâu tự ta đột nhiên nhớ ra thì sao?”

Hồng Lí: “...”

Làm phiền ngươi tự tin cũng phải có mức độ có được không.

“Thật ra,” Trì Nhứ cười tủm tỉm nói: “Ta có phỏng đoán này không biết có đúng hay không.”

Hồng Lí cảnh giác theo bản năng. Trì Nhứ thông minh thế à? Qua mấy câu trao đổi ngắn ngủi như vậy, nhưng hình như cũng đúng, tướng quân giỏi bày binh bố trận nhất sao có thể không phải là kỹ nữ tâm cơ chứ?

Nàng tính sai rồi!

“Thật ra ngươi là hổ phù của ta nhỉ?”

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hồng Lí nghe được đáp án làm da đầu nàng gần như nổ tung.

Trì Nhứ vẫn đoán được...

Hồng Lí run run nói: “Ngươi... làm sao biết được?”

Trì Nhứ nói: “Võ Thần trời định là sinh ra từ thiên địa. Vậy thần tiên không dám có chủ ý với thần cách của ta, như vậy, ngươi hẳn là có cùng nguồn gốc với ta. Nhưng ngươi lại không có thần cách, còn cực kỳ hiểu biết về một trăm năm trước của ta. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một đáp án này.”

Nếu nàng không đoán sai thì hổ phù này do thiên địa sinh ra, lăn lộn trong tay các đời chủ nhân, dần dần cũng có suy nghĩ riêng của mình. Mà điều này đã vi phạm ý chí của thiên địa khi nó ra đời, cho nên nó cũng không thể được thiên địa trao tặng thần cách, chỉ có thể cướp của người khác.

“Coi như ngươi đoán mò đúng rồi. Dù ngươi đã biết nhưng trước mắt đưa thần cách cho ta, cũng là lựa chọn tốt nhất của ngươi.” Hồng Lí lại tự tin.

“Đại chiến chạm vào là nổ ngay. Ngươi đã không phải Võ Thần trời định, Lê Liễu Phong lại muốn bằng vào sức của bản thân đánh Minh giới. Dùng chân nghĩ cũng biết là không được, không bằng để ta đi giúp hắn một phen.”

“Sau khi mất thần cách, ngươi còn có thể làm phàm nhân mà, lại không phải bảo ngươi đi tìm chết.” Hồng Lí cực kỳ vô vị tiếp tục nói: “Hơn nữa không phải Lê Liễu Phong là đế quân Minh giới à? Bảo hắn sắp xếp hộ tịch cho ngươi ở Minh giới là chuyện trong một giây. Từ đây các ngươi song túc song tê, không phải tốt nhất à?”

Là rất tốt.

Hổ phù này tư duy nhanh nhẹn, một kế không thành đã có thể lập tức nghĩ ra kế khác. Hơn nữa từng câu từng câu làm người ta váng đầu, Trì Nhứ suýt nữa bị nàng lừa rồi.

Nhưng mà...

Trì Nhứ nói: “Ngươi còn không nói cho ta, vì sao bọn họ không chịu nói chân tướng cho ta.”

Hồng Lí nói: “Các đời Võ Thần đều khó thoát khỏi vận mệnh phải chết, bởi vì sát nghiệt quá nặng. Tích lũy qua ngàn vạn năm dễ dàng thành ma. Cho nên vào lúc thiên địa đắp nặn bọn họ đã quyết định ngày chết của bọn họ. Nếu mặc kệ ngươi tiếp tục làm Võ Thần này, sớm hay muộn gì ngươi cũng sẽ chết...”

“Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, cho tới nay Thiên giới có quan niệm là "Võ Thần hẳn là nam nhân tục tằng", ai ngờ năm ấy sinh ra ngươi lại là một nữ tử yêu kiều. Lúc ấy đã có rất nhiều thần tiên không hài lòng. Nữ Võ Thần á, không có khả năng ở không cả đời. Nàng sẽ yêu đương, phải gả cho người... Sau khi gả chồng, hổ phù - cũng chính là ta - không phải về phu quân của ngươi à? Nếu ngươi gả cho thần tiên Thiên giới còn dễ nói chuyện, nhỡ đâu ngươi gả cho Minh giới, thậm chí phàm nhân thì sao?”

... Nhìn từ chuyện xảy ra, lúc trước người Thiên giới lo lắng thật không phải không hề có lý.

“Thế nào? Thế nào? Ta bảo đảm ta không lừa ngươi câu nào đâu.” Hồng Lí nói.

Nếu Võ Thần trời định không may mắn như thế, nhân lúc còn sớm thoát thân cũng là chuyện tốt. Chẳng qua...

Nghĩ đến mình đã từng rong ruổi chiến trường, vì sao lại có cảm giác mong muốn quay về nhỉ?

Như có thể nhìn thấy vô hạn quỷ kêu trước mặt mình. Nàng vung tay lên, tiếng kêu đột nhiên im bặt, chỉ còn lại có một khoảng yên tĩnh.

Tiếp đó trong lòng nhảy lên sự vui sướng vô hạn.

Trì Nhứ tự nhận không phải người hiếu chiến, ngày thường tính tình cũng khá tốt. Vì là như thế, mới không nghĩ ra vì sao giờ phút này nàng lại hưng phấn như vậy khi nghĩ đến việc tấn công Quỷ vực.

Thậm chí đầu ngón tay đều bắt đầu hơi run rẩy.

Hồng Lí đã nhận ra tất cả, trong lòng thầm hô không tốt: “Ngươi, ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc đánh giặc, nghĩ đến chuyện khác đi, nghĩ mấy chuyện vui vẻ đi. Ặc, nghĩ đến phu quân của ngươi đi! Lê Liễu Phong!”

Trì Nhứ dường như chịu đau đớn cực lớn, cả người đều phát run, không phát ra được nửa chữ.

Hồng Lí nhận thấy thân thể của mình đang vô thức bay tới gần Trì Nhứ. Trong lòng nàng hối tiếc không kịp. Nàng không nên thừa nhận thân phận mình, dẫn tới Trì Nhứ sinh ra liên tưởng về chiến trường.

Võ Thần mất ký ức lại làm thần tiên bình thường một trăm năm, tất nhiên sẽ không nhớ về chiến trường. Nhưng một khi ký ức từ chỗ sâu tỉnh lại, Trì Nhứ chắc chắn sẽ không nhường lại thần cách của mình!

Điều này không liên quan đến tính cách, cũng không liên quan đến gì khác, mà là từ ngay lúc ban đầu thiên địa sinh ra đã thêm vào gông xiềng trên người mỗi một vị “Võ Thần trời định” - hiếu chiến.

Trì Nhứ cũng không thể ngoại lệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio