Kiều Tử Tích nói với nữ sinh đứng phía sau. “Đi trước đi”.
Nữ sinh bị doạ sợ căn bản không nghĩ được gì, xe buýt vừa đến liền đi lên luôn, hai chân vẫn còn run rẩy, tầm mắt dõi theo ba người ở bên đường.
Một cánh tay chụp lấy bả vai Kiều Tử Tích, ép y về phía sau mấy bước. “Nhãi ranh, liên quan gì đến mày, bạn gái mày à?”
Kiều Tử Tích ở phương diện này hoàn toàn không có kinh nghiệm, trong đầu chỉ có một ý niệm, bất đắc dĩ phải động thủ thì động thủ, ai bảo học sinh ngoan thì sẽ không đánh nhau?
Một quyền bất ngờ không kịp phòng bị đánh vào trên mặt thanh niên bất lương kia, một quyền này không phải của Kiều Tử Tích, mà đến từ Hạ Minh Hiên đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Sau đó, hai bên thật sự lao vào đánh nhau. Một quyền một cước, Hạ Minh Hiên đều thay Kiều Tử Tích đỡ hết. Đối phương cũng bị đánh cho đen mặt, nếu so với Hạ Minh Hiên, thân thủ của hai tên này vẫn còn kém một bậc.
Người cuối cùng lên sân khấu là một giáo quan trong trường, rất giống với kiểu khi vấn đề sắp được giải quyết thì mới thấy người của chính phủ xuất hiện. Nam nhân trung niên cầm đèn pin mặc chế phục kêu lên. “Mấy anh kia! Là học sinh trường nào! Sao lại đánh nhau ở đây!”
Hai thanh niên nhìn giáo quan từ bên đường đối diện đang chạy tới, thức thời rút lui.
Hạ Minh Hiên cầm tay Kiều Tử Tích, mang y chạy về hướng ngược lại.
Chạy đến một đoạn khá xa, Kiều Tử Tích rút khỏi tay Hạ Minh Hiên, thở hổn hển. “Cậu chạy cái gì nha!”
Hạ Minh Hiên cũng thở không ra hơi, chờ lấy lại sức mới giải thích. “Nếu bị bắt được đang đánh nhau, ngày mai sẽ bị cả trường biết, còn bị ghi vào học bạ nữa, hiểu không? Chẳng lẽ cậu hi vọng cả trường đều biết à?”
Kiều Tử Tích nghẹn lời, Hạ Minh Hiên nói là sự thật. Vô luận là vì lý do gì, đánh nhau chính là đánh nhau, vừa bị ghi lỗi vừa bị thông báo cho cả trường.
Nhìn khoé mắt người nào đó có một vết thương đã đỏ lên, nếu là bình thường Kiều Tử Tích nhất định sẽ cười nhạo nói: “Bạn học, bị chó đuổi à?”, nhưng hôm nay, y không trêu chọc nổi.
“Cậu không bị thương chứ?” Lời này là Hạ Minh Hiên hỏi.
Kiều Tử Tích không dám nhìn hắn. “Không có”. Được hắn che chở, sao có thể bị thương.
“Tôi nói này, dựa vào mấy chiêu mèo cào ấy của cậu mà cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân về à?” Hạ Minh Hiên cao giọng. Thật là chế giễu quá, bình thường đều là Kiều Tử Tích giáo huấn hắn, hôm nay thì ngược lại.
“May mà tôi đến đúng lúc….” Câu nói này chỉ nhỏ cho chính hắn nghe được.
“Cậu nói cái gì?” Kiều Tử Tích ngẩng đầu hỏi.
Hạ Minh Hiên nâng tay ôm vai y, kéo cả người y đi về phía trước. “Chẳng nói gì cả”.
“Đúng rồi, hôm nay tôi đến ở nhà cậu”.
Kiều Tử Tích đẩy cái móng vuốt đang bám trên vai mình ra. “Vì cái gì?”
Hạ Minh Hiên ngừng bước, ngón tay chỉ vào vết thương bên khoé mắt phải. “Đừng tưởng không có gương thì tôi không biết, chỗ này vừa đau vừa xót, nhất định là biến sắc rồi. Nếu tôi mà cứ như vậy trở về, ba tôi có cho tôi thêm một vết vào mắt bên kia cho cân xứng cũng chẳng phải chuyện lạ”.
Kiều Tử Tích mím môi cười trộm, cái móng vuốt không an phận của Hạ Minh Hiên lại bò lên. “Đi thôi, về nhà”.
Kiều Tử Tích ở trong ngôi nhà hai tầng có sân vườn, bên ngoài có hàng rào vây cao hai thước, trên hàng rào bám đầy dây leo nở hoa.
Ngôi nhà hai tầng như vậy chỉ có Kiều Tử Tích và Kiều nãi nãi ở cùng nhau. Kiều Tử Tích nói cha mẹ y vẫn thường xuyên công tác bên ngoài, thỉnh thoảng mới về. Kiều nãi nãi là người hoà nhã, qua sáu mươi tuổi vẫn không có vẻ gì là già, dù sao cũng là người đọc đủ thi thư, mở miệng ngậm miệng đều là mấy lời dạy bảo khuyên răn đạo lý, cùng với mấy lão nhân khác có chút khác nhau.
Bữa tối, Kiều nãi nãi làm một bàn đầy đồ ăn, lão nhân gia dạo gần đây thường hay xem chương trình dạy nấu ăn, liền đem từng món từng món làm thử, hương vị đúng là hạng nhất. Hạ Minh Hiên đương nhiên là đem nhà Kiều Tử Tích trở thành nhà mình, một lần ăn là ăn liền mấy bát lớn.
Hạ Minh Hiên ăn no căng ngồi trên sofa, vuốt bụng nói. “Đến nhà cậu thật sung sướng!”
Kiều Tử Tích đem ra một quả trứng gà đã luộc nóng, là Kiều nãi nãi vừa mới đưa. Lão nhân gia cũng không hỏi vết thương trên mặt Hạ Minh Hiên là thế nào, thanh niên thỉnh thoảng bị thương một tí cũng là chuyện là bình thường.
Hạ Minh Hiên cầm quả trứng xoa lên mặt. “Bà nội cậu thật là tốt”.
Kiều Tử Tích cầm bông thấm thuốc sát trùng lau vết trầy trên tay hắn. “Cậu gọi điện cho mẹ cậu chưa đó?”
“Gọi rồi, tôi nói đến ở nhà cậu, bà ấy cực yên tâm luôn, bảo ở đây mấy ngày cũng được”.
Kiều Tử Tích giương mắt nhìn hắn, động tác trên tay hơi dùng sức ấn xuống, người nào đó ‘ai u’ một tiếng kêu đau.
“Tử Tích, cậu nhẹ thôi”.
“Bạn học, rất nhẹ rồi đó”. Còn nói nhăng cuội nữa là không chỉ ấn đơn giản như vậy đâu.
Trong phòng Kiều Tử Tích mang theo một loại khí tức cổ điển, trên tường treo mấy bức thư pháp, ở góc phòng có dựng một cái giá cao đặt đàn violon, bên cạnh còn có mấy cuốn nhạc phổ.
Lúc đi vào tham quan, thấy trong tủ kính có bày hai cái cúp đàn violon cực lớn, mặt trên rõ ràng viết tên Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên thích thú cầm cúp lên xem. “Oa! Tử Tích, hoá ra tiểu tử cậu còn biết chơi violon, được cả giải thưởng nữa!”
“Đó là trước kia rồi”. Kiều Tử Tích bâng quơ một câu. Violon là học từ tiểu học, lên cấp hai có tham gia vài cuộc thi, đạt được mấy giải. Lên cấp ba rồi thì chỉ tập trung cho việc học, cơ bản không còn tham gia mấy hoạt động này nữa.
Hạ Minh Hiên giống như đứa trẻ mới phát hiện ra kho báu. “Oa! Tử Tích, mấy bức thư pháp này đều là cậu viết à?”
Kiều Tử Tích ngồi ở bàn học sắp xếp sách vở, quay đầu nhìn vẻ mặt của hắn. “Bạn học, không cần phải kinh ngạc đến quái dị như vậy chứ?”
Hạ Minh Hiên lập tức xán lại, ngồi ở đầu giường, đấm vào cánh tay Kiều Tử Tích một cái. “Tôi thế nhưng lại có một huynh đệ nhiều tài năng như vậy, hiện tại mới biết đương nhiên phải kinh ngạc”.
Kiều Tử Tích liếc hắn một cái, tiếp tục sắp xếp lại đồ đạc trên bàn học. Người nào đó da mặt dày không biết đã cởi giầy leo lên giường từ bao giờ, cả người nằm chình ình thành hình chữ đại, hai mắt nhắm nghiền có vẻ rất thoải mái.
Đột nhiên trên ngực bị đấm một cái, mở mắt ra liền nhìn thấy Kiều Tử Tích, một tay bị y kéo ngồi dậy. “Còn chưa rửa chân mà đã dám lên giường của tôi, đi xuống”.
Hạ Minh Hiên chết cũng không xuống, chôn đầu vào gối. “Chân tôi không thối, không cần rửa!”
“Không thối cũng phải đi rửa sạch rồi mới được lên!” Kiều Tử Tích lôi hắn dậy, Hạ Minh Hiên sống chết cũng không chịu nhúc nhích, vừa dùng sức một cái liền đem cả Kiều Tử Tích cũng kéo ngã xuống.
Hơi thở kề cận, Kiều Tử Tích nằm trên người Hạ Minh Hiên, nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo đều có thể cảm nhận được. Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, không biết là tiếng tim ai như sấm động, cũng không biết là ai đỏ mặt.
Kiều Tử Tích hai tay chống giường ngồi dậy, cầm gối đập Hạ Minh Hiên. “Còn nằm đấy à! Mau đứng lên!”
Hạ Minh Hiên không tiếp tục chơi xấu, vừa xuống giường vừa nói. “Cái kia, tôi đi tắm, cậu lấy áo ngủ cho tôi”.
Hạ Minh Hiên cao hơn Kiều Tử Tích vài cm, quần áo cũng có thể miễn cưỡng mặc chung. Kiều Tử Tích lục trong tủ ra một cái áo ngủ ném cho hắn, Hạ Minh Hiên ôm lấy ngửi ngửi. “Thơm quá, có mùi thơm của cơ thể cậu!”
Kiều Tử Tích lửa giận bốc lên ngùn ngụt, giơ chân đá vào đầu gối hắn một cái, người nào đó lại là một tiếng ‘A!’.
“Mau đi tắm đi!”
Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, bên ngoài chỉ cách một cánh cửa, cho nên thanh âm gì cũng nghe thấy rõ ràng.
Kiều Tử Tích ngồi trước bàn học, vốn dĩ định đọc sách một lát, kết quả bởi vì tiếng nước ảnh hưởng mà một chữ cũng không đọc nổi. Thật là bực mình, vì sao tim lại đập nhanh hơn bình thường, tay cầm bút cũng cứng ngắc luôn.
Lúc Hạ Minh Hiên đi ra, trên cổ quấn một cái khăn màu lam, trên người mặc áo ngủ của Kiều Tử Tích. Cái áo ngủ này Kiều Tử Tích mặc có chút rộng, Hạ Minh Hiên mặc vào lại cực kỳ vừa vặn, giống như là vì hắn mà cố ý chuẩn bị vậy.
“Tử Tích, tôi xong rồi, cậu đi tắm đi”.
Kiều Tử Tích lấy máy sấy từ ngăn tủ ra, đưa cho hắn. “Hong khô tóc đi”.
Hạ Minh Hiên không nhận, giật giật cánh tay phải, ngượng ngùng cười. “Chỗ này vẫn còn đau, hay là cậu giúp tôi đi”.
Da mặt dày đúng là da mặt dày, ở nhờ nhà người khác còn lắm yêu cầu như vậy.
Kiều Tử Tích cuối cùng vẫn giúp hắn.
Đợi đến lúc Kiều Tử Tích tắm xong đi ra, Hạ Minh Hiên lại bám lấy đòi y đàn cho hắn nghe, đã thế còn không biết xấu hổ mà túm lấy tay áo Kiều Tử Tích, lắc a lắc, còn đâu là bộ dáng đại nam sinh.
Kiều Tử Tích đóng cửa sổ lại, ngay cả rèm cửa cũng kéo vào, tránh cho ảnh hưởng đến hàng xóm.
Bản nhạc vang lên, Kiều Tử Tích mặc áo ngủ, một tay đem đàn đặt trên vai, một tay cầm vĩ nhẹ nhàng kéo trên dây vĩ, phát ra từng âm thanh du dương của khúc nhạc.