Học kỳ lớp sắp kết thúc, ngay sau đấy sẽ là địa ngục chân chính của cấp . Chương trình học đã xong từ hai tháng trước, kế hoạch học tập cho một năm sau cũng đã được các lão sư sắp xếp tốt.
Diệp Tiểu Dao than thở. “Tôi cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn”.
Kiều Tử Tích tựa tiếu phi tiếu, nhớ tới lời Hạ Minh Hiên nói lúc trước. Kỳ thật hắn nói không sai, nền giáo dục Trung Quốc quá bức bách người ta, tước đoạt đi tự do cùng hứng thú của thanh thiếu niên. Nhưng là, ở trong môi trường này, nếu không học thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ như hắn, yêu đương, chơi game, như vậy đã viên mãn rồi sao?
Trên bản tin có nói, một nữ sinh trung học nhảy từ tầng sáu tự tử, chết ngay tại chỗ. Cha mẹ đến nhận xác con, khóc đến tê tâm liệt phế. Sau khi điều tra ra, nguyên nhân nhảy lầu cũng rất đơn giản. Bởi vì không đứng đầu trong kỳ thi kiểm tra chất lượng, áp lực trong lòng cứ tích tụ dần, cuối cùng mới dẫn đến bi kịch này.
Bộ giáo dục nói phải giảm sức ép cho học sinh, nhưng thực tế thì sao, càng giảm càng nặng. Có đôi khi, không phải lão sư quá đáng hay ác nghiệt khiến học sinh phải nhảy lầu, mà là sống trong xã hội này, mỗi người đều muốn theo đuổi cuộc sống tốt nhất, đó mới là mục đích cuối cùng.
Mà quá trình để đạt được thì, thứ nhất, từ nhỏ đã phải bắt đầu nỗ lực, nắm bắt tất cả các kiến thức nền tảng, sau đó thi vào một trường cấp hai có tiếng, cố gắng sau ba năm lại thi vào một trường cấp ba trọng điểm, vào được cấp ba rồi lại phải gắng sức để có thể đỗ vào một trường đại học thật tốt, cho nên càng phải cố mà học. Cố gắng càng nhiều thì càng mong được trả giá xứng đáng, ngược lại, nếu không đạt được mục tiêu thì áp lực ngày càng đè nặng.
Bộ giáo dục nói, trước mắt phương pháp giáo dục này không đổi được, bởi vì số dân Trung Quốc quá lớn, phải dựa vào cách này để tuyển chọn nhân tài.
Thật là châm chọc, nhân tài mà chọn theo cách này thì là nhân tài cái gì? Lại nói tiếp, phương thức giáo dục này mà không thay đổi, Trung Quốc làm sao có thể thay đổi được hiện trạng bây giờ? Lúc nào cũng nói là phải đổi mới, nhưng mặt khác thì cứ mặc kệ nguyện vọng của học sinh, cố chấp giữ lấy lề lối cũ.
Diệp Tiểu Dao nói. “Mình đi đường của mình, bộ giáo dục nói gì thì kệ người ta”.
Nghỉ hè của lớp nhất định sẽ không quá nửa tháng. Học sinh đối với chuyện này cũng đã sớm chết tâm, chỉ biết là học kỳ sau sẽ thay chủ nhiệm, trong lòng ai nấy đều mừng thầm.
Hạ Minh Hiên cùng đi du lịch với Lương Mỹ Kỳ, hai ngày một đêm, coi như là một lần thả lỏng trước những tháng ngày nặng nề sắp tới. Nơi muốn đi cũng đã lên kế hoạch hết rồi, đều là một tay Lương Mỹ Kỳ lo liệu.
“Tử Tích cậu đi cùng không?” Hạ Minh Hiên chống hai tay lên bàn Kiều Tử Tích, hỏi.
Kiều Tử Tích liếc hắn. “Cậu muốn tôi đi làm bóng đèn?”
“Không phải, cậu cũng biết tôi tuyệt đối là người biết chiếu cố cả anh em lẫn bạn gái, tuyệt đối sẽ không đem cậu vứt sang một bên. Chính là cảm thấy cậu cũng mệt mỏi, có cơ hội đi chơi cũng tốt mà”.
Kiều Tử Tích vùi đầu đọc sách. “Không đi”.
“Thật sự không đi?”
“Không đi”.
“Hiếm có cơ hội như vậy, cậu suy nghĩ một chút”.
“Vấn đề này không cần phải suy nghĩ”. Mang bạn gái đi du lịch còn muốn kéo y theo? Cũng không nghĩ xem nữ sinh người ta là đang muốn cùng bạn trai ôn tồn một chút, người ngoài đi cùng chẳng phải bóng đèn thì là gì?
Cuối cùng, Kiều Tử Tích đương nhiên là không đi. Hạ Minh Hiên gọi điện về, nói chỗ đó chơi vui bao nhiêu, y không đi đúng là quá lãng phí cuộc đời. Đợi hắn ba hoa chích choè xong, Kiều Tử Tích nói. “Nếu chơi vui như vậy thì cậu cố mà hưởng thụ đi”.
Đầu dây bên kia hỏi. “Cậu đang làm gì đó?”
“Không có gì, đọc sách thôi”.
“Tử Tích tôi nói này, cậu đừng có suốt ngày đọc sách như thế, có thời gian thì ra ngoài chơi một chút, ở nhà lâu sẽ mốc meo lên đó”.
Kiều Tử Tích bật cười. “Yên tâm, tôi còn chưa trạch đến mức ấy, lát nữa sẽ đi”.
“Đi đâu?”
“Nha đầu Diệp Tiểu Dao nói muốn tôi cùng đi ngoại ô”.
Điện thoại bên kia trầm mặc một chút. “Vậy cậu đi đi”.
“Ừ”. Kiều Tử Tích lên tiếng, Hạ Minh Hiên đột nhiên không nói gì nữa, y mấp máy môi. “Cúp máy đây”.
“Tạm biệt….”
Diệp Tiểu Dao nói vùng ngoại ô có một nơi có thể hái xoài hái vải, mình vào vườn tự hái, sau đó đem cân rồi trả tiền. Ăn hoa quả tự tay mình hái thích hơn nhiều.
Lúc Diệp Tiểu Dao gọi cho Kiều Tử Tích cũng nói. “Tử Tích, đừng có ru rú ở nhà mãi như thế, rảnh rỗi thì ra ngoài, vừa tốt cho cơ thể vừa thoải mái tinh thần”.
Sau đó liền hỏi. “Ở ngoại ô có một vườn trái cây, muốn đi không?”
Kiều Tử Tích đồng ý đi cùng.
Hiện tại đúng vào mùa vải mùa xoài chín, vải ở Lĩnh Nam lại còn ngon có tiếng. Cây trồng trong vườn thế này thường không quá cao, người bình thường cũng có thể tự hái được một ít, nếu không với tới thì có thể mượn thang của người ta.
Diệp Tiểu Dao vốn thích thiên nhiên, vừa bước chân vào vườn đã không kiềm chế được sung sướng. Lấy một cái rổ thật to, sau đó đi dạo hết cả vườn. Hái không tới, chỉ cần nói một câu Kiều Tử Tích ở phía sau sẽ lên hái giúp. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ngay đây là một đôi yêu nhau tha thiết.
Diệp Tiểu Dao mắc phải lỗi nghiêm trọng, chính là khi đang hái quả thì làm mất ví tiền. Thành ra Kiều Tử Tích phải giúp cô đi tìm một vòng mất hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tiền hoa quả cũng là Kiều Tử Tích bỏ ra.
Lúc trở về, tiền xe buýt của Diệp Tiểu Dao cũng là Kiều Tử Tích trả. Dọc đường đi, Diệp Tiểu Dao nói mấy câu xin lỗi cũng cảm thấy chưa đủ, còn nói sẽ chia cho Kiều Tử Tích một nửa chỗ hoa quả.
Kiều Tử Tích mỉm cười. “Quên đi, cho cậu một bài học, về sau chú ý một chút là được”.
Diệp Tiểu Dao gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ chính mình đã có bài học, về sau tuyệt đối không mắc phải sai lầm này nữa.
Hạ Minh Hiên đem theo ít đặc sản từ chỗ du lịch về, chạy đến nhà Kiều Tử Tích. Kiều nãi nãi nói hắn khách khí quá, đến chơi còn mang theo quà cáp này nọ. Kiều nãi nãi vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, trực tiếp giữ Hạ Minh Hiên ở lại ăn cơm. Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích không mấy vui, nhưng vẫn mặt dày ở lại.
Trù nghệ của Kiều nãi nãi có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp, mỗi lần Hạ Minh Hiên ăn đều phải cảm khái một phen, sau đó cùng Kiều nãi nãi tán gẫu một đống chuyện về ẩm thực. Xem tình hình này, giống như Kiều Tử Tích mới là người đến ăn cơm nhà bạn.
Hạ Minh Hiên nói chuyện vẫn rất ngọt, hôm nay Kiều nãi nãi tán gẫu đến vui vẻ, liền giữ hắn ở lại luôn, ngủ chung phòng với Kiều Tử Tích.
Kiều Tử Tích nõi. “Nãi nãi, ba mẹ cậu ta không thích cậu ta ở nhà người khác, bà đừng giữ cậu ta lại làm gì”.
Hạ Minh Hiên nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích, nhất thời không thể cười nổi, nói với Kiều nãi nãi. “Nãi nãi, con vẫn nên về thôi”.
Không biết xấu hổ, đem bà nội nhà người khác gọi như bà nội nhà mình.
Ngoại trừ mấy thứ đặc sản, Hạ Minh Hiên còn đem về một cái vòng tay. Mặt trên có ba hạt châu, trên mỗi hạt châu còn có một chữ, ghép lại với nhau chính là Kiều Tử Tích.
Hạ Minh Hiên nói. “Thấy đẹp nên mua”.
Kiều Tử Tích đáp lại. “Nga”.
“Bằng không tôi giúp cậu đeo, đưa tay đây”.
Kiều Tử Tích vươn tay, Hạ Minh Hiên nhìn đến, cảm thấy có chỗ không đúng. “Tử Tích, tay cậu sao vậy, sao lại nhiều vết thương thế kia?”
Là ngày hôm qua đi hái quả với Diệp Tiểu Dao, bị cành cây đâm phải.
“Không có gì, cũng không phải vết thương lớn”.
Quả thực vết thương cũng không sâu, Hạ Minh Hiên cầm tay Kiều Tử Tích, giúp y đeo vòng vào. Động tác này tốc độ có thể so với rùa luôn, đeo mỗi cái vòng tay mà năm phút vẫn chưa xong.
Rốt cuộc vòng tay cũng nằm vững chãi trên tay Kiều Tử Tích, y giơ lên gần mắt nhìn nhìn, nói. “Nữ tính quá”.
“Không đâu, rất đẹp. Tôi cũng có một cái, bất quá vẫn chưa đeo”.
Không cần phải nói, nhất định là đồ đôi với Lương Mỹ Kỳ. Sau đó hẳn là chủ quán nói mua hai tặng một, liền thuận tiện đem một cái về quăng cho Kiều Tử Tích.
Hơn mười ngày nghỉ, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy quá ít, nhưng tương lai một năm sắp tới sẽ chẳng còn dịp nào được nghỉ dài như vậy nữa.
Để kiểm tra xem trong thời gian nghỉ các học sinh có thực sự ôn tập hay không, lãnh đạo trường hạ lệnh tổ chức một cuộc sát hạch, nói trắng ra chính là muốn tổ chức một cuộc thi nho nhỏ.
Học sinh cấp ba sớm đã quen với cuộc sống như địa ngục này, ngay cả oán giận cũng lười oán giận, lúc này cầm sách xem lại kiến thức trọng điểm mới là sáng suốt.
Hạ Minh Hiên cũng cầm một quyển sách đến chỗ Kiều Tử Tích, hỏi gì không hỏi lại hỏi đúng môn vật lý.
Kiều Tử Tích nhướn mi. “Uống nhầm thuốc à?”
“Đừng nói thế chứ, học cấp ba cũng phải biết cố gắng một chút”. Lời này nói ra từ miệng Hạ Minh Hiên đúng là làm cho người ta muốn cười quá.
Kiều Tử Tích quay đầu hỏi Diệp Tiểu Dao. “Tiểu Dao, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?”
Diệp Tiểu Dao rất phối hợp nhìn ngoài cửa sổ một cái, gật đầu. “Xem tình huống này thì chắc là vậy rồi”.
Hạ Minh Hiên khoác vai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, sao cậu lại đối xử với huynh đệ chăm chỉ hiếu học của mình như vậy?”
Kiều Tử Tích cầm lấy sách của hắn, lật lật mấy cái, nghiêm túc hỏi. “Nói, chỗ nào?”
Khoé mắt Hạ Minh Hiên tràn ra ý cười như có như không, cúi thắt lưng ghé sát bên tai Kiều Tử Tích nói. “Chỗ nào cũng không hiểu”.
Kiều Tử Tích: “………”
Kiều Tử Tích lấy sách của mình ra, đưa cho Hạ Minh Hiên. “Trở về chép lại mấy chỗ được đánh dấu, rồi đọc lại từ đầu”.
“Nếu vẫn không hiểu thì sao?”
“Tự giết mình đi”.
Hạ Minh Hiên tự động loại bỏ những lời này, nói. “Có thể đến hỏi cậu không?”
Thật lâu sau, Kiều Tử Tích mới nhỏ giọng đáp lại một chữ. “Ừ”.