Hạ Minh Hiên biến mất ba ngày. Kiều Tử Tích nằm trên giường, nhìn màn hình di động loé sáng, mặt trên hiển thị số điện thoại của Hạ Minh Hiên. Nút trả lời cuộc gọi vẫn chậm chạp chưa được ấn, dựa vào cái gì mà muốn gọi điện cho y? Không đợi suy nghĩ thêm, di động đã được thả lại tủ đầu giường.
Có lẽ đúng như mọi người nói, hắn với Lương Mỹ Kỳ đã cùng nhau rời nhà bỏ trốn, trừ chuyện này ra thì không thể nghĩ ra được lý do nào khác. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, tiếng mưa rì rì như thác đổ trong rừng. Vốn là thời tiết mùa hè năm giờ chiều, bởi vì trời u ám mà có cảm giác như đã đến buổi tối.
Bên ngoài có người gõ cửa thật lâu, Kiều Tử Tích không nghe thấy. Thật lâu sau, y mới phản ứng lại, xuống giường đi mở cửa. Ngoài cửa là Kiều nãi nãi tươi cười nói. “Ăn cơm thôi”.
Kiều Tử Tích đáp. “Vâng, con xuống ngay”.
Trên bàn cơm, Kiều nãi nãi nhìn Kiều Tử Tích không yên lòng hỏi. “Tử Tích, có phải lên lớp rồi áp lực học tập rất lớn không?”
“Vẫn như trước kia thôi ạ”.
“Ừ”. Kiều nãi nãi gật đầu, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát y. “Áp lực học tập phải tự mình điều chỉnh, nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì đi chơi thư giãn một chút cũng không sao”.
“Vâng, con biết”.
Tư tưởng của Kiều nãi nãi không giống so với mấy lão nhân gia khác. Dù gì cũng từng là nữ thanh niên văn nghệ, cho dù già rồi cũng vẫn sẽ đuổi kịp bước tiến của thời đại, tư tưởng rất cởi mở. Tựa như Hạ Minh Hiên nói, nếu tôi cũng có bà nội như vậy thì tốt rồi.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường truyền ra tiếng chuông: ‘Yêu anh là nỗi tâm sự cô đơn, em chẳng thể hiểu được ý nghĩa từ nụ cười của anh, chỉ có thể giống như một đoá hướng dương lặng lẽ kiên trì trong đêm. Yêu anh là nỗi tâm sự cô đơn, chỉ hy vọng anh đối với em chân thành. Mãi yêu anh, yêu anh bằng phương thức của riêng em….’ Ba mươi giây sau, tiếng ca liền ngừng.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi không ngớt. Trong phòng tắm cũng truyền ra tiếng nước, Kiều Tử Tích một bên dùng khăn lau tóc một bên từ phòng tắm đi ra.
Không xem di động, trực tiếp lấy máy sấy ra sấy tóc, gió nóng phất qua vù vù bên tai. Điện thoại lại vang lên bài hát kia: ‘Yêu anh là nỗi tâm sự cô đơn, em chẳng thể hiểu được ý nghĩa từ nụ cười của anh, chỉ có thể giống như một đoá hướng dương lặng lẽ kiên trì trong đêm. Yêu anh là nỗi tâm sự cô đơn, chỉ hy vọng anh đối với em chân thành. Mãi yêu anh, yêu anh bằng phương thức của riêng em….’
Mơ hồ nghe được tiếng chuông, Kiều Tử Tích tắt máy sấy, theo bản năng nhìn về di động đang loé sáng ở tủ đầu giường. tiếng chuông đã ngừng, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Minh Hiên. Tâm trạng phức tạp, trong kinh hỉ lại có chút hồi hộp.
Kiều Tử Tích ấn gọi lại, đối phương rất nhanh đã bắt máy.
“Chuyện gì?” Kiều Tử Tích thản nhiên hỏi.
Thanh âm bên kia rất cấp bách, xen lẫn còn có tiếng mưa rơi. “Tử Tích, cho tôi mượn tiền”.
Sổ tiết kiệm trong nhà Hạ Minh Hiên ít thì cũng phải có sáu con số không, vậy mà lại phải hướng y mượn tiền, nực cười. Kiều Tử Tích lấy tay xoa tóc, hỏi. “Mượn làm gì?”
“Có chuyện quan trọng!”
“Chuyện gì?”
“Sau này sẽ nói với cậu, trước cậu cứ đưa tiền cho tôi mượn đã, giờ tôi lập tức đến bến xe buýt gần nhà cậu chờ”.
Đối với loại tâm lý tự cho là đúng này của Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích cực kỳ phản cảm. Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng Kiều Tử Tích nhất định sẽ cho hắn vay tiền?
“Bao nhiêu?”
“Năm trăm đồng”.
Kiều Tử Tích một bên mở ngăn kéo lấy tiền, một bên nói với điện thoại. “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không có thời gian giải thích, cậu mau ra ngoài đi, tôi đến rồi”. Hạ Minh Hiên nói xong liền cúp máy, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng tút tút vô vị.
Mang theo ô, Kiều Tử Tích ra ngoài. Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, lúc đến bến xe buýt, Hạ Minh Hiên đã đứng đợi ở đó, đầu tóc quần áo đều dính nước mưa, nhìn qua trông chật vật chẳng khác gì phạm nhân trốn trại. Chỉ có gương mặt là vẫn đẹp như vậy, dưới ánh đèn của biển quảng cáo cạnh bến xe buýt lại càng thêm nổi bật.
“Tiền đâu?” Hạ Minh Hiên chạy ra đón, vươn tay về phía Kiều Tử Tích. Cảnh tượng như vậy thật khiến người ta hoài nghi mấy ngày nay có phải hắn đi hít ma tuý, lúc không còn tiền thì tìm người để vay. Ngay cả gương mặt vốn đã trắng như tuyết nay lại còn trắng bệch hơn so với bình thường, rất khó để người ta không nghĩ đến chuyện kia.
Đem ô hạ xuống đất, Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên đã bị mưa xối ướt hết, trong đầu chỉ muốn hỏi một câu, mấy ngày nay đã làm gì. Cuối cùng, y chỉ hỏi. “Cậu cần tiền làm gì?”
“Trước tiên cậu cứ đưa tiền cho tôi, hiện tại tình huống khẩn cấp, sau này tôi sẽ nói rõ với cậu”. Hạ Minh Hiên ngữ khí kích động, chưa từng thấy qua hắn chật vật như vậy.
Kiều Tử Tích nhìn thẳng vào mắt hắn. “Cậu không nói tôi không đưa tiền cho cậu”.
Hai tay Hạ Minh Hiên chộp lấy vai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu tin tôi, tôi thực sự có việc gấp”.
“Vậy cậu nói cho tôi chuyện gấp của cậu là cái gì? Tiền của tôi tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ cho người khác mượn”.
Mưa càng ngày càng lớn, hai thiếu niên đứng đối diện nhìn nhau, không ai nói gì.
Thật lâu sau, Kiều Tử Tích nhận thua, từ trong túi quần lấy ra tờ nhân dân tệ đỏ rực, đưa cho Hạ Minh Hiên. Y quay mặt đi, không nhìn hắn. “Đừng để tôi biết cậu đi làm chuyện xấu”.
Tiền trong tay được lấy đi, Kiều Tử Tích nhặt lên chiếc ô, xoay người trở về.
“Mỹ Kỳ mang thai, hiện giờ đang ở bệnh viện”. Hạ Minh Hiên ở phía sau đột nhiên mở miệng. “Cô ấy còn trẻ”.
Kiều Tử Tích không phải kiểu người cái gì cũng không biết, Hạ Minh Hiên đã nói như vậy, đương nhiên là lấy tiền cho Lương Mỹ Kỳ đi phá thai. Hắn không dám xin tiền cha mẹ, phá thai phải mất một ngàn đồng, có thể đoán được hắn đã đem tiền tiêu vặt của mình ra dùng, còn thiếu năm trăm đồng cho nên mới đến hỏi Kiều Tử Tích.
Diệp Tiểu Dao từng nói, hai người bọn họ đã ở chung phòng, cho dù có phát sinh chuyện gì cũng là điều rất bình thường.
Diệp Tiểu Dao còn nói, xã hội hiện đại ngày nay rất loạn, mỗi ngày đều có nữ sinh chưa trưởng thành đi phá thai, nam sinh chỉ phụ trách trả tiền, một chút áy náy cũng không có.
Kiều Tử Tích tay cầm ô run rẩy, chính y cũng không biết mình đang run rẩy vì cái gì. Có lẽ là cảm thấy khiếp sợ, có lẽ là cảm thấy Lương Mỹ Kỳ quá đáng thương, hay là vì biết hoá ra Hạ Minh Hiên cùng Lương Mỹ Kỳ đã sớm….
Kiều Tử Tích mở ô, bước vào trong màn mưa, đi được vài bước y ngừng lại. “Cậu nhanh đến chỗ cô ấy đi, không đủ tiền thì gọi cho tôi”. Y không ý thức được giọng nói của mình cũng đang run rẩy, bóng dáng biến mất trong mưa mang theo một cỗ nồng đậm bi thương.
Trong mắt Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích chính là huynh đệ cùng chung hoạn nạn. Lúc không có tiền thì có thể mượn y, y gặp nạn thì có thể xông lên bảo vệ y, ngày thường trêu trêu chọc chọc, thỉnh thoảng đến nhà y làm khách, đi dạo phố không có ai đi cùng thì có thể gọi y cùng đi.
Tình bạn giữa nam sinh bất quá cũng chỉ đến thế.
Kiều Tử Tích về đến nhà, Kiều nãi nãi lo lắng hỏi. “Ai u, sao sắc mặt lại khó coi thế này, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Kiều Tử Tích lắc đầu. “Không sao ạ”. Sau đó đi lên lầu.
Y nắm điện thoại trong tay, ngồi ở góc giường, trong phòng chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị tin nhắn với hai chữ ‘Cảm ơn’. Là vừa mới nhận được, Kiều Tử Tích nhìn hai chữ này thật lâu, khoé miệng hơi nhếch lên, giống như đang châm chọc chính bản thân mình vì sao phải cảm thấy mất mát như vậy. Có lẽ, Hạ Minh Hiên vĩnh viễn cũng không biết, Kiều Tử Tích sẽ vì hắn mà ở trong bóng tối trầm mặc mấy tiếng đồng hồ.