Về đến nhà, mở cửa phòng liền thấy Hạ Minh Hiên đang nằm trên giường đọc sách. Người nào đó nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên hỏi. “Nhanh vậy đã về rồi?”
Xin được tuyên bố một chút, quyển sách mà Hạ Minh Hiên đang cầm trong tay tuyệt đối không phải sách tiếng Anh!
“Từ đơn đâu? Dịch bài xong rồi?” Kiều Tử Tích thiêu mi hỏi.
Không để ý vấn đề này, Hạ Minh Hiên giơ cho Kiều Tử Tích xem trang bìa quyển sách mà hắn đang đọc, ngô, là hình vẽ hai nam nhân đang ôm nhau. Hạ Minh Hiên như trộm được vàng, cười hề hề nói. “Tử Tích, sách này tuyệt đối là cực phẩm!”
Kiều Tử Tích đi qua giật lại quyển sách kia. “Ai bảo cậu không học hành đàng hoàng lại đi xem mấy cái sách này!”
Hạ Minh Hiên sờ cằm, ngồi trên giường cười xấu xa. “Tử Tích, lúc xem sách này cậu nghĩ đến ai? Hửm?”
Kiều Tử Tích đem sách thả về trong hòm, đây là đồ của Diệp Tiểu Dao, thật là, cũng không biết đường mà khoá vào!
Lạnh lùng nhìn Hạ Minh Hiên còn đang vạ vật trên giường, Kiều Tử Tích nói. “Nhanh lăn xuống”.
Hạ Minh Hiên xuống giường, hắng giọng vài cái, chỉ vào cái hòm kia. “Ờm, cái kia, mấy cái sách kia đọc cũng hay. Nếu không ngại thì giới thiệu vài quyển cho tôi đi”.
“Sách đó không phải của tôi”.
“Vậy là của ai?”
“Không cần cậu quản”.
Kiều Tử Tích hung hăng trừng mắt với Hạ Minh Hiên, cầm lấy quyển sách tiếng anh vẫn còn trắng trơn, lời vừa rồi y nói trước khi ra ngoài hắn đều coi như gió thoảng bên tai. “Không muốn học thì đi về đi, đừng có ở đây tốn thời gian”.
Hạ Minh Hiên giống như con mèo nhỏ dán lại gần. “Tử Tích, cậu không ở đây tôi không có sức lực mà nhúc nhích nữa”.
Diệp Tiểu Dao nói đúng, Hạ Minh Hiên quá là buồn nôn!
“Đừng có lấy cớ”. Kiều Tử Tích mà đi làm lão sư, tuyệt đối là uy phong lẫm liệt.
“Không phải lấy cớ, lời này là từ tận tim gan đó”. Người nào đó cười tủm tỉm nói.
Kiều Tử Tích ngồi trước bàn học, đem sách mở ra đặt trước mặt hắn. “Nửa tiếng sau, đem bài này đọc thuộc lại cho tôi”.
Hạ Minh Hiên sờ sờ mũi, ‘nga’ một tiếng.
Lên lớp thi giữa kỳ đã không còn, mấy đợt thi thử cũng đã chiếm rất nhiều thời gian, nếu còn thi giữa kỳ nữa thì tuần nào cũng phải thi mất.
Bài thi thử tiếng Anh của Hạ Minh Hiên được bảy mươi tám điểm, thiếu hai điểm nữa là được tám mươi rồi. Hạ Minh Hiên cầm bài thi đem tới trước mặt Kiều Tử Tích nói. “Cậu xem đi, tiếng Anh lão sư chính là muốn gây khó dễ cho tôi”. Hắn chỉ vào đáp án một câu, nói tiếp. “Chỗ này rõ ràng là tôi làm đúng, bà ta lại sửa sai cho tôi, nếu không tôi đã được tám mươi rồi”.
Kiều Tử Tích nhìn bài thi, một đáp án mà sửa đi sửa lại đến đen cả giấy. “Nếu là tôi, tôi cũng cho cậu sai”. Thật không cho người ta mặt mũi.
May là tiếng anh lão sư vẫn còn có chút nhân tính. Lão sư nói, lần này tiếng anh của Hạ Minh Hiên tiến bộ rất nhanh, cho nên từ đơn không cần chép nữa. Thật là một lão sư tốt a!
Nhưng mà, những môn khác của Hạ Minh Hiên thành tích vô cùng khó coi. Bởi vì mấy ngày vừa rồi chỉ học tiếng anh, những môn khác đều không xem qua. Chủ nhiệm nói: “Tiếng anh cần học, những môn khác cũng cần học. Bằng không chỉ mỗi môn tiếng anh tiến bộ, tổng điểm vẫn thiếu, thi đại học vẫn là vô ích”.
Giờ giải lao sẽ thường xuyên thấy được cảnh tượng, một người đang vùi đầu làm bài đột nhiên ném bút, gào một câu. “Biến thái, lừa tao à!”
Đúng vậy, cuộc sống trung học Trung Quốc chính là lừa người.
Nữ sinh ở cấp hai xem phim thần tượng Đài Loan Nhật Bản xong đều sẽ nghĩ đến việc lên cấp ba là có thể yêu đương, tham gia các hoạt động xã đoàn, nam sinh lớp bên cạnh là nam thần trong truyền thuyết, mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, vung tiền như rác, thập phần lãnh khốc, phía sau có không biết bao nhiêu nữ sinh mến mộ.
Nhưng lên cấp ba rồi mới hiểu, mấy thứ này thực sự chỉ có trên phim ảnh thôi, thực tế thì phải đối mặt với một đống sách đọc mãi không xong, còn có thời thời khắc khắc phải nghĩ xem làm thế nào để ba năm sau thi đại học đạt kết quả cao.
Lão sư trung học nói, lên đại học rất sướng. Không cần phải khổ cực học hành, trước ngày thi tuỳ tiện xem mấy trang sách cũng có thể được sáu mươi điểm, đi học có thể ngủ, trốn học cũng không sao, trên lớp ngồi nói chuyện cũng không có vấn đề gì, bởi vì lão sư trung học và lão sư đại học không giống nhau. Lão sư đại học không quản nghiêm, dạy xong một kỳ thì coi như biến mất luôn, khó có khi gặp lại nhau. Lên đại học có thể tham gia rất nhiều xã đoàn, yêu đương là môn học bắt buộc, nhưng để có được những cái này, điều kiện tiên quyết là phải thi đỗ vào một trường đại học thật tốt.
Muốn vào đại học tốt thì ở cấp ba phải chăm chỉ học hành, chỉ lo học tập, cái khác đều không quan tâm. Yêu à, giải trí à, game à, đợi đến đại học rồi nói.
Một vị bạn học nào đó giờ ra chơi đã nói: “Lãng phí ba năm thanh xuân để đổi lấy bốn năm đại học sống như heo, đây là cái đạo lý gì chứ”.
Cứ đến cuối tuần rồi lại cuối tuần, Hạ Minh Hiên nhất định phải làm một chuyện, chính là đến nhà Kiều Tử Tích học. Đồ đạc trên bàn học Kiều Tử Tích đã có một nửa là của Hạ Minh Hiên, ghế ngồi cũng có hai cái, bởi vì mang đến mang đi phiền toái, cho nên Kiều Tử Tích để luôn ở đó.
Lúc đầu Hạ Minh Hiên còn mang theo quà cáp đến, Kiều nãi nãi nói không cần, chẳng phải là ăn một bữa cơm thôi sao, cứ mang quà lại thành ra khách sáo, có đến thì chỉ trực tiếp mang người là được rồi, không cần mang theo gì cả, có mang thì Kiều nãi nãi cũng không nhận.
Cho nên về sau, Hạ Minh Hiên đều là tay không đến chơi, có khi mang theo mấy quyển sách, hắn đi xe đạp tới, thời tiết bên ngoài lạnh, vừa tới nơi là nhảy thẳng vào bếp sưởi.
Lúc ăn cơm, Kiều nãi nãi nói. “Nói không chừng, đến lúc đó Minh Hiên với Tử Tích nhà chúng ta vẫn là bạn đại học ấy”.
Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích ngồi bên cạnh, nói với Kiều nãi nãi. “Nội ơi, thành tích của Tử Tích đều là top trong lớp, con không được đâu, thành tích con kém lắm”.
Kiều nãi nãi nói. “Có sao đâu, không phải con đang học với Tử Tích đấy thôi, con đó, chăm chỉ học thì thành tích khác tiến bộ. Điểm thi đại học có khác nhau thì một người điền nguyện vọng thấp đi là được rồi”.
Hạ Minh Hiên ăn một miếng cơm to, khoé mắt liếc sang bên cạnh, Kiều Tử Tích không tỏ vẻ gì.
Sau khi ăn xong, về phòng Kiều Tử Tích học bài, Hạ Minh Hiên chọt lưng y nói. “Tôi thấy làm bạn đại học cũng không tồi”.
Ánh mắt Kiều Tử Tích nhìn chằm chằm vào trang sách, nói. “Tôi sẽ không điền thấp nguyện vọng đi đâu”.
“Không cần cậu điền thấp, tôi điền cao là được”. Người nào đó nói ở ngay bên tai.
Kiều Tử Tích tay đang viết dừng lại một chút, rõ ràng tai đã đỏ hết rồi, lời nói ra vẫn còn ương ngạnh như vậy. “Vậy cậu chờ bị trả hồ sơ đi”.
Bắt đầu từ năm , chế độ đăng ký nguyện vọng đã thay đổi. Lúc trước là điền nguyện vọng xong trước khi thi, hiện tại là nhận được kết quả thi rồi mới tiến hành điền nguyện vọng. Căn cứ vào điểm của mình để chọn đại học, nếu điểm kém hơn so với trường mình muốn học, như vậy tỷ lệ bị trả hồ sơ chính là một trăm phần trăm.
Diệp Tiểu Dao đã sống ở Canada hai tháng, lên MSN nói chuyện với Kiều Tử Tích. “Giáo dục ở nước ngoài đúng là so với Trung Quốc thì tốt hơn, đều là cấp ba nhưng áp lực học tập cũng không lớn, người ta còn có thời gian bận rộn những chuyện khác. Nhưng Trung Quốc không như vậy, một khi lên cấp ba, nếu muốn thi đỗ đại học thì cơ bản đều biến thành máy móc học tập hết. Tôi cảm thấy giáo dục Trung Quốc nên sửa đổi, nếu không đổi thì đến bao giờ mới phát triển được như các quốc gia khác. Giáo dục lý thuyết chính là nguồn gốc số một biến những con mọt sách và kẻ ghét học thành giống như nhau”.
Nói xong lời cuối, Diệp Tiểu Dao còn thêm vào một câu. “Tử Tích, không phải tôi nói cậu là mọt sách hay ghét học gì cả, chỉ là Trung Quốc nhiều người như vậy, cậu chỉ là số ít không bị khuất phục trước sự áp bách của thi cử lý thuyết. Mà tôi thì không làm được, dưới áp lực thi cử lý thuyết, tôi chỉ là con mọt sách nhưng lại có chứng ghét học, sớm hay muộn cũng sẽ tâm thần phân liệt mất”.
Kiều Tử Tích nhìn màn hình cười cười, gõ bàn phím. “Nước ngoài là giáo dục thực hành, không phải tốt rồi sao”.
Diệp Tiểu Dao nhắn lại một cái biểu tượng than thở. “Tốt thì tốt, nhưng chung quy vẫn không phải nơi thuộc về mình….”
“Tử Tích, tôi muốn về nước, ở nơi này tôi cảm thấy như bị hành hạ”.
“Không phải vừa mới nói Canada rất tốt sao? Sao đã muốn trở lại?”
“Chế độ giáo dục của Trung Quốc so ra thì kém, nhưng những mặt khác đều tốt a, tôi rất thích”.
Diệp Tiểu Dao oán giận ở Canada không có bạn bè để tâm sự, văn phong ở nước ngoài cũng không tốt như ở Trung Quốc, tư tưởng người ngoại quốc rất khác, đủ loại chịu không nổi.
Kiều Tử Tích nói, thói quen thôi, quen là được rồi. Con người đối với thế giới xa lạ thì đều cảm thấy sợ hãi, cuối cùng vẫn có thể an ổn sống tiếp là vì đã quen với hoàn cảnh. Thói quen cần có thời gian, khi thời gian trôi qua, những gì khó tiếp nhận lúc ban đầu cũng sẽ chậm rãi mà trở nên quen thuộc.