Cuối buổi đại hội, hiệu trưởng lại nhắc đến chuyện yêu đương, lại đem mấy tên dạy mãi không biết sửa điểm danh phê bình. Hiệu trưởng nói: “Hôm đó tôi có đi kiểm tra quanh trường một vòng, vừa lúc thấy được một nam sinh mặt đối mặt với một nữ sinh lớn tiếng nói ‘anh yêu em’. Ba chữ kia ngay cả tôi cũng không dám dễ dàng nói ra miệng, cậu ta mới mười bảy tuổi mà lại dám lớn tiếng nói ra như vậy. Anh yêu em có ý nghĩa thế nào, chính là trách nhiệm cùng tín nhiệm! Các cô cậu mới mười sáu mười bảy tuổi, ăn ở vẫn dùng của bố mẹ, dựa vào cái gì mà nói yêu người ta?!”
Cũng ở giây phút ấy, rất nhiều người mới biết hoá ra ba chữ ‘anh yêu em’ cũng không thể tuỳ tuỳ tiện tiện nói ra, còn chưa đến tuổi chịu được trách nhiệm thì cùng lắm chỉ có thể nói đến thích mà thôi.
Tan học, Diệp Tiểu Dao giơ điện thoại đến trước mặt Kiều Tử Tích, trên màn hình là ảnh chụp của đôi nam nam lần trước. Kiều Tử Tích nhớ rõ, là Hạ Hà và Mạch Lạc Lạc.
Diệp Tiểu Dao nói. “Đợt vừa rồi họ nháo chia tay, may mắn, lại hoà hảo rồi”.
Không thể hiểu nổi vì sao nhóm hủ nữ lại cứ thích hai nam nhân ở bên nhau. Nếu như tất cả nam nhân đều thích nam nhân, vậy chẳng phải nữ sinh bọn họ sẽ sống một mình cả quãng đời còn lại sao? Có thể đáp án giống như Diệp Tiểu Dao từng nói, không biết vì cái gì, thích thì là thích thôi.
Diệp Tiểu Dao nói. “Không phải tất cả gay tôi đều thích, thứ nhất dễ nhìn, thứ hai thật tình, phải thoả mãn hai điều kiện này tôi mới thích”.
Kiều Tử Tích lại liếc nhìn hai người trên màn hình di động, hỏi. “Bọn họ là thật tâm?”
“Đương nhiên”.
Khi đó, có lẽ Diệp Tiểu Dao cũng không biết cái gì là tình yêu chân chính. Cách xa như vậy, ai mà biết được liệu có phải là thật lòng thật dạ hay không? Chỉ dựa vào cùng hôn, cùng ôm mà cho rằng đó là thích sao?
Hạ Minh Hiên yêu rồi.
Buổi sáng hôm đó, một nữ sinh xinh đẹp ôm một cái cặp g đứng ngoài cửa lớp. Nam sinh trong lớp còn đang bàn tán xem nữ sinh kia là đến tìm ai, Hạ Minh Hiên đã đứng dậy đi ra ngoài, đứng trước mặt cô gái ấy, tiếp nhận cặp g. Nữ sinh bộ dáng xinh đẹp cười đến sáng lạn, mái tóc dài được uốn xoăn ôm lấy gương mặt trái xoan lại càng thêm dễ nhìn.
Hạ Minh Hiên từng nói với Kiều Tử Tích. “Sư tỷ khối , ở tầng dưới. Thế nào, không tồi đúng không?”
Kiều Tử Tích dùng khoé mắt liếc hắn. “Nhìn không ra cậu lại thích tình chị em”.
“Cũng không hơn kém bao nhiêu, cùng năm với tôi, lớn hơn mấy tháng thôi”. Hạ Minh Hiên nói. “Nhà cô ấy cách nhà tôi không xa, trước kia vẫn thường xuyên gặp, cảm thấy không tệ lắm”.
Nữ sinh kia có cái tên rất êm tai, Hứa Diệp Ly. Hạ Minh Hiên nói nữ sinh kia cũng không tệ, cho nên cứ như vậy mà cùng một chỗ.
Trường học không cho yêu đương, nhưng liệu có ai sẽ nghe? Con người không phải vật vô tri vô giác, đặc biệt là trong thời kỳ trưởng thành lại càng dễ dàng nảy sinh tình cảm với người khác. Ai cũng sẽ nghĩ: thích thì ở bên nhau, hiện giờ mà không thử yêu một lần đi, đến lúc già rồi có hối hận cũng không kịp.
Tan học, Hạ Minh Hiên vẫn áo trắng quần đen ngồi vắt vẻo trên xe, một chân chống đất một chân nhàm chán xoay bàn đạp.
Có người lặng lẽ ngồi lên yên sau, xe đạp hơi động, Hạ Minh Hiên phản ứng lại, nói. “Tử Tích, cậu càng ngày càng lề mề”.
Người phía sau đánh nhẹ một cái lên lưng Hạ Minh Hiên. “Là mình!”
Hạ Minh Hiên quay đầu, nhìn thấy chính là Hứa Diệp Ly. Bên kia Kiều Tử Tích vừa mới từ cổng trường đi ra, Hạ Minh Hiên đã ngoắc ngoắc cậu. “Tử Tích, bên này!”
Kiều Tử Tích câu nệ cười cười, hướng về bến xe buýt đối diện đi đến.
Hứa Diệp Ly ở phía sau ôm thắt lưng Hạ Minh Hiên, mặt dán lên lưng hắn. “Cậu ấy muốn đi xe buýt, hôm nay cậu đưa mình về đi”.
Hạ Minh Hiên còn đang khó xử, xe buýt bên kia vừa lúc chạy đến, theo một cái đuôi khói bị bỏ lại, bóng dáng Kiều Tử Tích đã chẳng thấy đâu.
Ngày đó, Hứa Diệp Ly dùng tư thế của những người yêu nhau mà ôm lấy Hạ Minh Hiên, một chữ một chữ tuyên bố mình chính là bạn gái của Hạ Minh Hiên.
“Minh Hiên, về sau tan học đều đưa mình về được không?”
Hạ Minh Hiên không đáp.
Hứa Diệp Ly dỗi. “Minh Hiên, ở trong lòng cậu rốt cuộc là anh em quan trọng hay bạn gái quan trọng?”
“Đều quan trọng”.
Một chút cũng không lãng mạn.
Về tới nhà, nằm xuống giường, lấy điện thoại gọi tới số Kiều Tử Tích. Bên kia có tiếng nhạc chờ: ‘Sao thế này? Em mệt mỏi rồi sao, lời hứa hạnh phúc giờ ở nơi đâu? Anh hiểu rồi, cũng không nói nữa, tình phai nhạt, mộng cũng rời xa. Niềm vui cùng nỗi buồn anh tỉ mỉ đếm lại, em lại không nỡ. Cảm giác được chìm đắm trong tình yêu anh vẫn còn nhớ rõ….’
Lời ca tha thiết vẫn đang tiếp tục, từng câu chữ trong bài hát của Châu Kiệt Luân luôn vô tình mà hấp dẫn những nam thanh nữ tú sinh sau năm . Có người đã từng làm một cuộc điều tra cho các thanh niên sinh sau năm , cho được kết quả có mười người thì đã bảy người thích Châu Kiệt Luân.
Một giáo dục gia nào đó đã từng nói, thật không hiểu vì sao nhiều người trẻ tuổi lại đi thích cái cậu ca sĩ ngay cả hát cũng không phát âm rõ chữ kia? Thanh niên bây giờ a, thật đúng là càng ngày càng không biết thưởng thức.
Sau đó, có người đứng dậy nói, chính là thích cái cách anh ấy phát âm không rõ chữ đấy thì làm sao?
Một bài hát ‘Ước hẹn hạnh phúc nay còn đâu?’ đã hết, bên kia vẫn chưa có ai nghe máy. Hạ Minh Hiên nhìn màn hình di động, ấn nút gọi lại. Bài hát kia lại tiếp tục vang lên, Hạ Minh Hiên đột nhiên cảm thấy, lời ca này nghe kiểu gì cũng không thấy dễ nghe.
Ném điện thoại qua một bên, Hạ Minh Hiên đấm tay một cái xuống giường. Qua mười phút, nghĩ nghĩ, vẫn nhặt lên điện thoại gọi lại dãy số kia.
Bài hát kia gần đến kết thúc, Kiều Tử Tích rốt cuộc nghe máy.
“Bạn học, điện thoại của tôi sắp bị cậu làm nổ tung rồi”.
Bên kia hung hăng đáp lại. “Ai bảo cậu không nghe máy”.
Kiều Tử Tích một bên dùng khăn lau tóc một bên nói. “Vừa rồi đang tắm, cậu bảo tôi nghe kiểu gì”.
“Tôi….” Hạ Minh Hiên muốn nói lại thôi. “Hôm nay….”
“Sao?”
Đầu dây bên kia tạm dừng một lát. “Cái kia, sáng mai nhớ chờ tôi ở chỗ cũ”.
Kiều Tử Tích trầm ngâm, khăn lau vắt bên cổ. “Quên đi, tôi tự đi”.
“Vì sao?”
Hạ Minh Hiên, cậu còn hỏi vì sao?
“Không vì sao cả, về sau tôi sẽ tự đi xe buýt”.
“Này….”
Không đợi Hạ Minh Hiên nói hết, Kiều Tử Tích đã cúp máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường, cầm máy sấy sấy tóc.