Chờ đến khi Lưu Tử Khâm bàn giao công việc xong đã là đầu hạ, tuy rằng trước đó hắn cũng làm việc liên tục, nhưng so với hiện tại khó có thể so sánh được. Trần Hoàn ít nhiều cảm thấy có điểm không thích hợp, có điều Lưu Tử Khâm không muốn nói, y cũng coi như không để ý, dù sao tôn trọng ý kiến của hắn vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng hôm nay thì khác, y muốn gặp mặt Lưu Tử Khâm.
Nghỉ trưa Trần Hoàn liền đến bệnh viện, y đã một khoảng thời gian không tới đây, thời điểm Hà Vân Xuyên gặp y còn có cảm giác đã rất lâu không thấy người này, quan trọng là trong tay y còn cầm theo một cái hộp nhìn qua rất sang trọng, có vẻ đắt tiền, quả thật muốn người ta không chú ý cũng khó.
Trần Hoàn nhìn quanh một vòng, không mặn không nhạt hỏi Hà Vân Xuyên, "Bác sĩ Lưu không có ở đây sao?"
Hà Vân Xuyên nhìn qua vài lần, trong kia rõ ràng là bánh ngọt, anh có chút kinh ngạc, "Không có, Tử Khâm buổi sáng vừa đến bàn giao công việc, đồ đạc đều đã chuyển đi hết rồi, cậu không biết sao?"
Trần Hoàn nắm chặt túi trong tay, dừng một lúc lâu mới lấy lại được ngữ khí thường ngày, nói: "Quấy rầy rồi."
Tuy rằng bọn họ mỗi người đều có công việc của riêng mình, quan hệ của hai người cũng chưa đến mức phải nói cho nhau mọi việc, nhưng Trần Hoàn vẫn luôn cảm thấy y và Lưu Tử Khâm ít nhất cũng có thể coi là bạn bè bình thường đi? Nghỉ việc chuyện lớn như vậy hắn lại không nói cho y? Hắn cảm thấy không cần thiết sao?
Chút ấm áp mà Trần Hoàn tưởng vừa mới cảm nhận được cách đây không lâu đột nhiên giống như cơn mưa trong ngày hè, mưa lớn, gió nổi ầm ầm, nhưng cơn mưa này chỉ ghé qua, sau mưa bầu trời sáng lên, hơi nước trên mặt đất dưới ánh nắng mặt trời đã biến mất không còn tung tích, ngoại trừ hơi nóng của nước bốc lên, không có dấu hiệu nào khác cho thấy nó đã đi qua.
Trần Hoàn quay về trong xe ngồi thật lâu, không phải bởi vì cảm thấy thất bại, trước đây số lần y bị từ chối còn ít sao?
Lưu Tử Khâm chưa bao giờ là người không rõ ràng, từ khi thái độ của hắn đối với y có chút chuyển biến, Trần Hoàn càng muốn tin rằng hắn là bởi gần đây công việc bề bộn, có chút rắc rối nên hắn định đợi cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong sẽ nói cho y.
Lưu Tử Khâm bên này vừa mới thu xếp hết tài liệu, khó có được một ngày nhẹ nhõm bước ra phía cửa chính trường đại học, liền nhận được điện thoại của Trần Hoàn.
"Cậu ở trường sao?" Trần Hoàn giọng nói bình tĩnh, hoàn toàn không giống như vừa trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm lại hoài nghi Trần Hoàn chẳng lẽ ở trên người hắn lắp thiết bị theo dõi, nhất thời cảnh giác xung quanh, "Cậu có Thiên lý nhãn hay sao?"
Nóng nảy cùng ấm ức khi nãy của Trần Hoàn bỗng chốc tan thành mây khói, y cười nói: "Cái này gọi là trực giác, cần tôi tới đón cậu không?"
Mọi chuyện đã thu xếp xong, đương nhiên là phải về nhà, Lưu Tử Khâm tất nhiên sẽ không từ chối, "Cần chứ."
Lúc còn đi học, Lưu Tử Khâm đối với chuyện tổ chức sinh nhật còn rất háo hức, chủ yếu không phải là vì muốn "Chúc mừng sinh nhật" mà là có thể tìm được một dịp để bọn họ ra ngoài ăn uống tụ tập suốt đêm, nhưng đây cũng chỉ ham thích tuổi trẻ, sau này làm việc đâu ai còn sức lực lo lắng mấy chuyện này?
Cho nên khi hắn nhìn thấy chiếc bánh ở ghế phó lái, liền sửng sốt, đầu óc xoay vài vòng mới phản ứng lại.
"Sinh nhật vui vẻ." Trần Hoàn trước phản ứng của Lưu Tử Khâm có chút lo lắng.
Lưu Tử Khâm nhấc bánh lên, chân dài tiến vào trong xe, hơi có chút bất đắc dĩ, "Cậu đây là...... Lại làm cho Trần tổng phải tốn kém."
Lời này khiến Trần Hoàn nhẹ nhõm hơn một chút, "Chỉ là một cái bánh, cũng không tốn kém gì. Ngược lại là cậu, đã ăn trưa chưa?"
Rõ ràng là Lưu Tử Khâm chưa ăn.
Trần Hoàn hỏi, "Muốn đi đâu ăn?"
Lưu Tử Khâm một tay xách bánh ngọt, nhìn về phía cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, dáng vẻ giống như đang có tâm sự, chỉ thuận miệng đáp, "Còn đi đâu được, về nhà ăn bát mì là được."
Trần Hoàn nghe hắn không có hứng lắm, giống như không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm, nhanh chóng cứu vãn bầu không khí, "Sinh nhật dù sao cũng phải ăn gì ngon một chút, cậu muốn ăn cái gì đều được."
Lưu Tử Khâm không rõ ý tứ nhìn y một cái, không trả lời.
Bầu không khí hiện tại, đừng nói hỏi hắn vì sao lại nghỉ việc, Trần Hoàn nay cả nói cũng không nhiều lời. Y có chút tự giận chính mình mà nghĩ, liều đi, cùng lắm là quay về mốc như ban đầu thôi. Chỉ là nụ cười đọng lại trên mặt có chút cứng nhắc.
Kết quả là đã tới nhà, xe đã dừng nhưng Lưu Tử Khâm vẫn chưa xuống.
"Làm sao vậy?" Trần Hoàn cẩn thận hỏi.
Lưu Tử Khâm đưa tay nhấn xuống nút mở dây an toàn, dây an toàn nhanh chóng bật lại, rút về.
Trần Hoàn còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe Lưu Tử Khâm hỏi: "Lên ngồi một chút không?"
Nói thật vừa rồi lúc nhìn thấy chiếc bánh ngọt hắn có điểm kinh hỷ, dù sao hắn thật không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mình, nhưng Trần Hoàn lại không quên. Đừng nói sinh nhật, Trần Hoàn ngay cả hắn ăn mì thích thêm cái gì, viêm mũi không thích mở máy điều hòa không khí, thậm chí nước chấm không thêm rau thơm không thêm hành ít dấm nhiều cay, hơn mười năm qua đều có thể nhớ tới rõ ràng.
Lưu Tử Khâm từ nhỏ đã không thích làm phiền đến người khác, hơn nữa đối với ý tốt của người ta luôn nhớ kỹ trong lòng, nếu đối phương cần đến mình, hắn nhất định sẽ tận tình giúp đỡ, thậm chí còn đáp lại gấp đôi.
Nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, mình đối với Trần Hoàn không giống như vậy.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu cùng y phân rõ giới hạn, quả thật là tiền trao cháo múc, nhìn qua không ai nợ ai. Càng về sau này, giống như đang lệch khỏi quỹ đạo, Trần Hoàn đối xử tốt với hắn, Lưu Tử Khâm biết rõ trong lòng, nhưng cũng càng ngày càng thoải mái tiếp nhận.
Trần Hoàn là lần thứ hai đến nhà của Lưu Tử Khâm, lực sát thương cũng lớn như lần trước, không phải vì y không có đủ dũng khí, mà là trong một không gian toàn bộ đều tràn ngập dấu vết cuộc sống của Lưu Tử Khâm, còn có mùi hương quen thuộc trên người hắn, khiến cho y căn bản không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ.
Lưu Tử Khâm nói hắn đem bánh đặt trên bàn, vào phòng bếp chuẩn bị rửa tay làm cơm, "Nhà có chút bừa bộn, cứ tùy tiện ngồi."
Trần Hoàn sao có thể trơ mắt nhìn Lưu Tử Khâm làm cơm chứ, việc này phải là y làm mới đúng!
Không nghĩ ngợi nhiều, hai chân Trần Hoàn có chút không tự nhiên đi theo Lưu Tử Khâm vào phòng bếp, "Tôi làm là được, cậu bận rộn cả ngày tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi."
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của y, Lưu Tử Khâm nháy mắt nghĩ đến chính mình lúc ba bốn tuổi, nghịch ngợm thích chơi với lửa, thừa dịp mẹ Lý vắng nhà, lẻn vào nhà bếp không biết trời cao đất dày tự ý đánh lửa bếp ga, thời điểm mẹ hắn trở về, nhìn thấy hắn bộ dạng cũng giống như Trần Hoàn bây giờ.
"Nào có lý nào lại thể khách làm cơm?" Lưu Tử Khâm quay đầu đang chuẩn bị đuổi Trần Hoàn ra ngoài, ai ngờ y lại đang đứng ngay sau lưng hắn, động tác giống như muốn đón lấy nồi trong tay hắn.
Khoảng cách hai người quá gần, Lưu Tử Khâm quay người lại, tư thế lúc này giống như hắn đem Trần Hoàn ôm vào trong ngực, chóp mũi thiếu chút nữa đυ.ng vào nhau.
Trần Hoàn không buông tay, dõi theo ánh mắt của hắn, nuốt nước miếng, giọng nói trầm xuống, "Nào có lý nào để người có sinh nhật hôm nay vào bếp chứ."
Lưu Tử Khâm bỗng nhiên nở nụ cười, tránh sang một bên đưa tay làm dấu mời vào, "Được được, vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Không khí mờ ám nháy mắt đã biến mất, Lưu Tử Khâm lướt qua còn vỗ vai Trần Hoàn một cái, hoàn toàn xem đây như nhờ cậy bạn bè.
Tay nghề Trần Hoàn vẫn không có chỗ nào để chê, rõ ràng không tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ có thể ăn, y khi nấu khác hoàn toàn so với hắn, Lưu Tử Khâm đương nhiên vô cùng thức thời mà nhường lại nhà bếp cho Trần Hoàn.
"Không tồi nha, Trần tổng."
Trần Hoàn không tự chủ muốn đưa tay giúp Lưu Tử Khâm lau vết ớt trên khóe miệng, nhưng giữa chừng lại dừng lại, đưa khăn giấy cho hắn: "Cậu thích là được rồi."
Vì bầu không khí trong xe khi nãy, Trần Hoàn không tài nào mở miệng hỏi, nhưng bây giờ đang là lúc thích hợp, y phải hỏi chuyện này.
Trần Hoàn chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng sống lưng, như thuận miệng hỏi Lưu Tử Khâm: "Tôi khi nãy tới bệnh viện tình cờ gặp Hà Vân Xuyên..."
Lưu Tử Khâm vẻ mặt không hiểu ra sao ngẩng đầu, trong giờ làm việc bác sĩ Hà không ở bệnh viện thì ở đâu?
Trần Hoàn tiếp tục nói: "Anh ta nói cậu sắp xin nghỉ việc..."
Lưu Tử Khâm càng thêm ngơ ngác, "Tôi chưa nói với cậu sao?"
Xem tình huống trước mắt Trần Hoàn cuối cùng cũng hiểu ra, vốn dĩ không phải Lưu Tử Khâm cảm thấy việc này không cần thiết phải nói với y, cũng không phải Lưu Tử Khâm không xem trọng y mà chỉ đơn giản là hắn quên mà thôi.
Lưu Tử Khâm lời vừa ra khỏi miệng liền kịp phản ứng, hình như hắn chưa nói cho y thật.
"Hazzz, vốn cũng phải việc gì quan trọng," hắn thu dọn bát đũa hướng phòng bếp đi tới "Thầy Dư có một hạng mục quan trọng cần tôi đi theo, nên lần này xuất ngoại một chuyến."
Công tác đi trao đổi, thời gian nhất định không ngắn.
"Đại khái là bao lâu?" Trần Hoàn vừa nói vừa vô cùng tự nhiên nhận bát đũa từ tay hắn.
"Không dám chắc, có thể là hơn một năm đi..." Lưu Tử Khâm không buông tay, Trần Hoàn cũng giữ không buông, hai người cứ vậy đứng giằng co một lúc lâu.
Lưu Tử Khâm thật hết nói nổi, "Cậu nấu cơm, tôi rửa chén, việc này cũng không tính là quá phận chứ?"
Trần Hoàn lại không cảm thấy như vậy, bàn tay bác sĩ quý giá biết bao nhiêu, tránh không được việc phải ngâm trong thuốc khử trùng cả ngày, thương tổn là điều khó tránh, đương nhiên về nhà không thể để cho hắn động vào những thứ tương tự như nước rửa bát.
"Chất tẩy rửa rất hại da, cậu tốt nhất nên ít tiếp xúc một chút."
Không biết còn tưởng Trần Hoàn mới là bác sĩ đấy, xem ra cho dù hắn có cố chấp như nào kết quả sẽ vẫn vậy thôi, Lưu Tử Khâm liền buông tay, làm ra tư thế đầu hàng, "Ngài thắng, ngài thắng, không ai giành việc của ngài."
Hắn nghiêng người dựa vào bàn ăn bên cạnh, hai tay khoanh ở trước ngực, xem Trần Hoàn động tác nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, đem thức ăn thừa cất vào tủ lạnh, cuối cùng đem túi rác ngay ngắn dựa vào cạnh cửa.
Xem trình độ thuần thục như vậy, khẳng định ở nhà thường này làm không ít việc.
Trần Hoàn vừa quay đầu lại liền bắt gặp ngay ánh mắt của Lưu Tử Khâm, lập tức đáy mắt hiện lên ý cười, "Sao không ngồi nghỉ một lát?"
Lưu Tử Khâm biểu tình nghiêm túc, "Có chút việc muốn nói với cậu."
Trực giác cảnh báo Trần Hoàn, đây nhất định không phải việc gì tốt, nhất định liên quan đến quan hệ của hai người bọn họ hiện tại.
Quả nhiên, Lưu Tử Khâm bày ra một bộ dáng xa cách, giống như đang nói chuyện với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân mở miệng, "Đừng làm mấy việc này nữa."
Trần Hoàn im lặng nhìn hắn trong chốc lát, tay bắt đầu run rẩy, thanh âm căng thẳng không giống như phát ra từ cổ họng, vẫn còn muốn ra vẻ thoải mái nói: "Làm cái gì? Cậu đang nói đến việc gì vậy?"
Lưu Tử Khâm rõ ràng là đã cân nhắc kỹ càng, không chút vòng vo, "Nói như thế nào nhỉ, tôi đã suy nghĩ qua, cảm giác giống như đang làm chậm trễ cậu vậy. Dùng cách nói của Hà Vân Xuyên thì chính là cậu là ông chủ một công ty, lại cả ngày lái xe đến làm bảo mẫu cho tôi, vậy chẳng phải là lãng phí nhân tài xã hội sao? Tôi bận rất nhiều việc, công việc cậu chắc chắn không ít hơn, còn phải bỏ ra thời gian đến chăm sóc tôi, quả thực quá vô ích."
Trần Hoàn mở miệng muốn phản bác, bị Lưu Tử Khâm làm tư thế chặn lại, hắn tiếp tục nói: "Trước mắt tôi còn phải xuất ngoại, ít nhất một năm không thể về. Lại nói nếu như chúng ta thực sự ở chung một chỗ, tôi cảm thấy tương lai sau đó cũng không có mấy hy vọng."
Hắn nói xong lời này căn nhà liền rơi vào im lặng, Lưu Tử Khâm trong tình cảm từ trước đến nay luôn dứt khoát, một chút cũng không muốn dây dưa dài dòng, điều này Trần Hoàn sao có thể không biết.
Y chờ Lưu Tử Khâm nói hết, thu hồi vẻ mặt thoải mái giả tạo vừa nãy, nghiêm túc nói: "Chăm sóc cậu không phải việc gì vô nghĩa, cũng không phải tôi bỏ bê công việc, là tôi tự nguyện, tôi vui vẻ làm, cậu hiểu không? Đơn giản mà nói, cậu tại sao lại chọn làm bác sĩ? Là do cậu yêu thích công việc này, là mong muốn của cậu, không quan tâm đ ến việc nhận lại hồi đáp. Tôi cũng giống như vậy, tôi thích cậu, tôi vui vẻ, làm cái gì cho cậu tôi đều vui vẻ."
Lời thổ lộ này quả thực quá trực tiếp, Lưu Tử Khâm nhất thời không tìm được từ để nói, chợt nghe Trần Hoàn nói tiếp.
"Tử Khâm, cậu đang vì tôi mà cân nhắc sao?"
Nghe vậy, Lưu Tử Khâm cười nhạt một tiếng, "Đều có."
Giống như trước đây, thời điểm mười bảy mười tám tuổi là như vậy, đến hiện tại ba mươi tuổi cũng vẫn như vậy, giữa bọn họ có nhiều điều không cần nói rõ, cho dù chỉ cần một ánh mắt ngữ điệu của Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn liền biết ngay hắn muốn biểu đạt điều gì.
Trần Hoàn tiến lên muốn cầm lấy tay hắn, lại bị Lưu Tử Khâm một bước tránh đi, nhưng ánh mắt lại không chút né tránh, "Thành thật mà nói, cậu hẳn là có thể cảm nhận được. Tôi đối với cậu cũng không còn mâu thuẫn như trước, nhưng không phải là thích, cũng chưa thể tiếp nhận, chính tôi đây cũng không biết, hazzz...... "
Đây là lần đầu tiên Lưu Tử Khâm thấy một người như Trần Hoàn, móc hết tim phổi cho hắn thì không nói, còn xem hắn như mục tiêu cả đời mà hướng đến. Kỳ thật cũng không phải cảm động, nhưng hắn biết, Trần Hoàn một khi đã làm cho dù biết trước thất bại y tuyệt đối sẽ không hối hận.
"Không sao, đừng nóng nảy." Trần Hoàn thậm chí trái lại trấn án Lưu Tử Khâm, "Cứ từ từ, cậu đừng quá áp lực, đã nói thuận theo tự nhiên, bao lâu tôi cũng sẽ chờ, dù kết quả có thế nào tôi cũng chấp nhận."
Lưu Tử Khâm suy nghĩ thật lâu, rũ bả vai không còn phòng bị, "Đã biết, nhưng tôi đã nói, đừng ôm quá nhiều hy vọng, tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì."
Trần Hoàn cố gắng nở một nụ cười, nhìn qua thực vui vẻ, "Vậy xem ra bác sĩ Lưu đã cho tôi cơ hội theo đuổi ngài rồi."
Lưu Tử Khâm cũng cười, "Tôi từ chối không phải quá vô tình sao."
Trần Hoàn lắc đầu, "Cậu suy nghĩ như thế nào thì cứ làm cái đó, không cần thiết để tâm đ ến tôi."
"Được rồi." Lưu Tử Khâm tiêu sái dang hai tay, giống như đang đại xá thiên hạ, nói: "Trần tổng đã nói như vậy, chi bằng hiện tại tôi cho cậu cơ hội luôn nhé?"
"Tôi đây tạm thời từ chối." =_=
Trò đùa tung đi tung lại, hai người họ đều không nhịn được mà bật cười.
Tranh thủ lúc thời gian rảnh rỗi chỉ còn vài ngày, Lưu Tử Khâm vì không muốn chậm trễ tiến độ, liền lập tức lên đường sang Anh.
Trần Hoàn trên đường chở hắn ra sân bay liên tục dặn dò, "Tới nơi đừng vội lao vào làm việc, trước hết phải ngủ một giấc, đem múi giờ bản thân điều chỉnh lại đã. Công việc tất nhiên quan yếu nhưng thân thể khỏe mạnh mới là trọng yếu, một ngày nhớ phải ăn đủ ba bữa, đừng ăn đồ ăn quá lạnh, không tốt cho dạ dày. Nếu muốn ăn thứ gì không thể mua được, tôi sẽ gửi qua cho cậu. Đừng thức khuya...."
Lưu Tử Khâm nghe đến choáng váng, hai tay làm dấu thập trước ngực, "Đừng niệm nữa, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, thực sự có thể tự lo cho chính mình."
Trần Hoàn rất thức thời mà không nói nữa, vươn tay giúp Lưu Tử Khâm cởi dây an toàn, dây an toàn ở ngay bên cạnh hắn, nên y phải vòng tay của mình qua, giống như đang ôm Lưu Tử Khâm vào trong ngực.
"Có thể ôm một cái không?"
Lưu Tử Khâm nghĩ trong đầu: cái gì đây, cậu chẳng phải đang làm rồi sao? =_= Hắn liền vươn tay choàng qua vai Trần Hoàn, còn rất nhịp nhàng vỗ lên lưng y, chính là dạng "Huynh đệ tiễn biệt ôm nhau một cái."
Trần Hoàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cúi mặt vào vai hắn hít sâu một hơi, cánh mũi đều là hương vị của hắn.