Thành Trì Của Tôi

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Tùy làm chuyện gì cũng đều rất có hệ thống. Trước khi mọi người đến, cô đã lên kế hoạch đi chơi xong xuôi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm chủ nhà tiếp đón người khác, cho nên làm rất tỉ mỉ.

Vừa bắt đầu thảo luận trong nhóm, Vạn Lý Trường Thành đã bị bỏ qua, thứ nhất là bởi vì mọi người đều quá mệt, thứ hai là vì hồi nhỏ bọn họ cũng đã từng đi qua rồi, vì vậy lần này chỉ muốn đi chơi ở đâu đó nhẹ nhàng, bởi vì thời gian chơi chỉ có khoảng tròn hai ngày, cho nên Giang Tùy đã cẩn thận lựa chọn vài nơi thật đáng để đi, hành trình cũng sắp xếp thật thích hợp, ví dụ hai khu vườn nổi tiếng thì chỉ chọn một mà thôi, ngoài ra, bởi vì có đến bốn nam sinh, cho nên bảo tàng quân sự cũng được chọn.

Ngày thứ nhất xuất phát, Giang Tùy đã đi in một số bức ảnh giới thiệu sau đó phát cho mọi người. Trên tàu điện ngầm, cô rì rầm thuyết minh, như một hướng dẫn viên nhỏ.

Châu Trì ngồi bên cạnh, vừa nghe cô nói vừa mỉm cười, giống như nhìn cô gái nhỏ mình nuôi nay đã lớn khôn vậy.

Giang Tùy nói xong, ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Châu Trì, dùng ánh mắt hỏi cậu, cậu cũng không nói gì, khiến cho Giang Tùy hơi hơi xấu hổ, đỏ mặt quay đi không nhìn cậu nữa.

Một dãy người ngồi tàu điện ngầm, Trương Hoán Minh luôn mồm cảm thán, tàu điện ngầm ở thủ đô thật là rẻ kinh hồn.

Giang Tùy muốn nói với cậu ta, xe buýt còn rẻ hơn nhiều, vé sinh viên lại càng rẻ nữa.

Mọi người trên đường vừa đi chơi vừa tám chuyện, lại đi ăn đồ ăn đặc sản, đều cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó còn lại một điểm đến, là Di Hòa Viên, bèn xuống đi thử xe buýt. Lần này rất may mắn, Châu Trì và Giang Tùy được ngồi cạnh với nhau, vì Lâm Lâm rất biết ý mà ngồi ở ghế trước.

Bạn học Trương Hoán Minh đang khoe khoang về kinh nghiệm tán gái trên đại học của mình, theo ý kiến của cậu ta, cậu ta chính là theo đuổi một tiêu chuẩn, vì thế đã quen qua vài cô rồi, nhưng cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, rất nhanh liền chán ngấy, cho nên đều đã chia tay.

Cậu ta kỳ lạ nói: "Tôi thật không hiểu, Trì ca với Giang Tùy sao có thể yêu đương lâu như vậy chứ?"

Lâm Lâm nhìn cậu ta chán ghét: "Đấy là bởi vì cậu đào hoa, còn hai người họ đâu phải yêu đương chơi bời như cậu."

Trương Hoán Minh khịt khịt mũi, cảm thấy đây không phải là lí do: "Đêm nay tôi phải đích thân tra khảo Trì ca mới được."

Mà người cậu ta đang muốn tra khảo lúc này vừa hay ngồi ngay sau cậu ta.

Trên người nam sinh giống như lúc nào cũng mang theo một quả cầu lửa vậy. Cậu vừa ngồi xuống, Giang Tùy đã cảm thấy bên người mình nóng lên.

Xe buýt ầm ĩ huyên náo, Giang Tùy ghé sát vào tai cậu, hỏi: "Người anh sao mà nóng vậy?" Kết quả chiếc xe đến trạm, đột nhiên phanh gấp một cái, miệng của cô đụng phải tai của Châu Trì.

Ngồi phía sau đều là du khách, là một vài dì tương đối lớn tuổi.

Giang Tùy nhanh chóng ngồi lại đàng hoàng, giống y như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Châu Trì liếc cô một cái, cười đến run cả vai.

Giang Tùy có chút không nói nên lời, đánh lên đùi cậu một cái, sau đó bị cậu nắm chặt lấy tay, rút mãi cũng không ra được, đành để cậu hưởng lợi.

"Hôm qua anh ngủ ngon không?" Cô nhỏ giọng hỏi: "Trươn Hoán Minh không làm gì anh đấy chứ?"

"Không ngon, cậu ta nói nhiều."

Giang Tùy cũng cảm thấy nói nhiều chính là tính cách trời sinh của Trương Hoán Minh, nhưng mà đến giờ lên đại học rồi lại càng ngày càng lắm chuyện hơn, chắc là cuộc sống của cậu ta rất phong phú, cho nên mới có nhiều chuyện để nói như vậy.

"Nghe nói Trương Hoán Minh cũng yêu đương vài người rồi, phải không?" Giang Tùy nghe Lâm Lâm kể lại.

"Ừm." Châu Trì nhìn cô một cái: "Sao em tự nhiên quan tâm cậu ta làm gì vậy?"

"Em hỏi chút thôi mà." Cô nói: "Lâm Lâm nói Trương Hoán Minh thích nhất là tán gái, cậu ấy còn nói, rất nhiều bọn con trai thường có tư tưởng coi chuyện tán gái chính là thành tựu." Cô ngước lên nhìn cậu.

Châu Trì lại bị cô nhìn đến bật cười: "Em đang nghĩ cái gì thế hả? Anh đâu có phải Trương Hoán Minh."

Cậu đáp lại thế này, rõ ràng là không trả lời vào trọng tâm câu hỏi, nhưng Giang Tùy cũng không hỏi đến cùng, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo nhét vào tay cậu: "Em mang cho anh này."

Tâm trạng phơi phới, cậu nhận kẹo từ chỗ cô.

Trương Hoán Minh đến Di Hòa Viên, hứng thú lớn nhất chính là chụp ảnh, từ lúc lên đại học đến giờ, cậu ta đột nhiên có niềm yêu thích cái này, nhìn thấy phong cảnh liền chụp, sau đó còn nhờ người khác chụp, vì vậy bọn họ lang thang ở Di Hòa Viên cả một buổi trời.

Lúc đến nhịp cầu, Trương Hoán Minh quay sang nói với Giang Tùy: "Hai người đi qua đi, sau đó tôi chụp cho hai người." Cậu ấy giống như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hướng dẫn bọn họ tạo dáng cả nửa ngày, sau đó đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ mạnh dạn, to gan đề nghị: "Chụp một tấm hôn môi nào."

Mấy người bên cạnh cũng xúm lại trêu chọc.

Châu Trì nhìn sang Giang Tùy, như cười như không, có vẻ đợi cô quyết định.

Giang Tùy đỏ mặt, lắc đầu: "Chụp như bình thường là được rồi mà."

"Yêu đương bao lâu vậy rồi còn ngại cái gì nữa trời?" Trương Hoán Minh gãi gãi đầu: "Thôi được rồi."

Cậu hướng dẫn hai người tạo dáng lại một lần nữa.

Hai người đứng cạnh cây cầu, dựa vào hàng rào chắn, Giang Tùy bị Châu Trì ôm lấy, cô ngẩng mặt lên, còn cậu cúi đầu nhìn cô.

Không xa phía sau, là ánh tịch dương đỏ rực.

Trương Hoán Minh nhìn vào máy ảnh, nói lớn: ", , !"

Ngay sau chữ "" vừa thoát khỏi miệng, Châu Trì liền cúi đầu, môi cậu vừa vặn rơi trên trán Giang Tùy.

Thực sự trở thành một bức ảnh hôn.

Trương Hoán Minh "đậu má" một tiếng, giương ngón tay cái về phía Châu Trì: "Kinh đấy."

Khuôn mặt Giang Tùy đỏ bừng, ngẩng lên nhìn nhìn Châu Trì, cậu cười cười: "Đi, đi qua xem ảnh nào."

Quả nhiên bức hình đó hiệu quả tốt bất ngờ.

"Xem xem, lãng mạn quá đi, Trì ca của tôi đẹp trai biết bao nhiêu, cơ thể này, khuôn mặt này!!! Giang Tùy, cậu đúng là vớ bở rồi."

Nói thật lòng, Giang Tùy cũng cảm thấy đúng là không tồi, lúc Châu Trì hôn cô, đặc biệt dịu dàng, mái tóc của cô được nhuộm bởi ánh hoàng hộ rực rỡ, cả người đều tỏa ra cảm giác ấm áp.

Châu Trì nói: "Tối nay gửi tấm hình này qua cho tôi."

Trương Hoán Minh: "Đơn giản, đến lúc đó tôi sẽ up hết lên album trên mạng nội bộ, mọi người muốn lấy tấm nào thì lên đó lấy là được."

Cả ngày quần quật đi liên tục, đến tối mọi người đều mệt rã rời, cho nên không có hoạt động nào khác nữa, sau khi ăn cơm xong liền làm tổ ở khách sạn, mười giờ hơn liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Sau đó cuộc trò chuyện đêm khuya chính thức bắt đầu.

Đám con trai bên này, Trương Hoán Minh bắt đầu khai thác, cố gắng moi móc Châu Trì tiết lộ cho cậu ta một chút bí quyết yêu đương của hai người.

"Ây, cậu nói xem, cậu làm thế nào mà có thể bảo trì lực hấp dẫn của mình với con gái lâu như thế chứ, làm người ta lúc nào cũng thích mình ấy."

Châu Trì vừa mới tắm rửa xong đi ra, rất không khách khí đáp: "Bị đá rồi à?"

"Có đâu, là hòa bình chia tay mà, thật muốn nói, chính là tôi đá cậu ta." Trương Hoán Minh vỗ vỗ khuôn mặt béo tốt của mình.

Châu Trì cười một tiếng, lười tiếp chuyện với cậu ta.

Trương Hoán Minh xoay người ngồi dậy: "Nói thật đấy, tôi nói này Trì ca, cậu đã bao giờ nghĩ qua chưa, vạn nhất ngày nào đấy cậu bị Giang Tùy đá thì sao?"

Vừa mới nói xong, một cái khăn mặt đã bay đến phủ lên đầu cậu ta.

"Cút ngay."

Trương Hoán Minh câm nín: "Tôi chỉ giả sử thế thôi mà, chọc đến tiểu tâm can của cậu đấy à?"

Châu Trì không để ý đến cậu ta, cậu ta lại càng gợi chuyện: "Lẽ nào là do công phu trên giường của tôi không tới à? Không phải chứ?"

Tự nói với chính mình một câu, sau đó lại quay sang hỏi Châu Trì: "Này, cậu với Giang Tùy thì sao, trên giường có hòa hợp không?"

"..." Châu Trì bóp chai nước khoáng, nghĩ xem có nên trực tiếp bẻ cổ cậu ta không.

Trương Hoán Minh ngẩn người: "Đậu má, không phải là cậu vẫn chưa làm gì thật đấy chứ???"

"..."

Vài giây sau, vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio