Dịch giả: gaygioxuong
Tôi nghĩ bụng, cái đồ bánh tông đen thui đúng là chẳng biết điều gì cả, cậu đây vừa mới khoe khoang một chút, ngươi lại khơi khơi chạy đến tìm xui. Tôi lập tức nói với Tuyền béo: "Không sao, số bánh tông đã bị chúng ta đánh gục quả thật nhiều không đếm xuể. Vừa rồi tớ đã chặt đứt lìa một cánh tay, giờ tớ có thể đập nát đầu nó luôn!"
"E rằng không dễ dàng như vậy đâu, trình độ võ nghệ viên sĩ quan phụ tá của tôi có thể coi là hạng nhất, sơ sểnh là dính đòn ngay. Chúng ta tốt nhất là tránh nó đi!" Lâm Phương nói với thái độ nghiêm nghị. Tôi nghĩ bụng, cũng đúng; Đầu tiên là tránh được thương vong không cần thiết. Thứ hai là chúng tôi còn phải cõng theo một người đang hôn mê. Vì vậy, tôi bảo với Tuyền béo: "Với tình trạng hiện nay, chúng ta không nên đối đầu trực diện với kẻ địch, tốt nhất là nhanh chóng chạy qua bên kia cầu."
Nhưng có ngờ đâu, bánh tông da đen kia cứ như hiểu được chúng tôi đang nói những gì, đột ngột lao vọt tới tôi. Tôi không dám để nó áp sát, đầu tiên lánh vào sau một cái cây, sau đó rùn người xuống, vung xẻng chém thẳng vào ống chân của nó. Thế nhưng bánh tông da đen đó vẫn không ngã xuống, mà chỉ lảo đảo thân hình, còn hổ khẩu của tôi thì bị tê điếng bởi lực phản chấn, thiếu chút nữa là đánh rơi cả cái xẻng công binh.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy bánh tông da đen chỉ còn cách mình không đầy một bước. Mùi hôi thối bỗng xộc vào mũi, tôi cuống quít dùng xẻng công binh chống vào người nó để ngăn không cho nó tiếp cận. Nào ngờ nó lại vung tay lên gạt, thiếu chút nữa là hất văng cái xẻng công binh ra khỏi tay tôi.
Nhờ cái xẻng ngăn nó lại, tôi lấy hơi rồi chủ động ngã ngửa ra phía sau. Bánh tông da đen bỗng dưng mất đi mục tiêu, khua khắng cánh tay còn lại ở phía trên đầu tôi. Mùi thối lại xộc vào mũi, tôi chỉ muốn ngất đi, nhưng không dám chần chừ một giây phút nào, lăn luôn sang một bên. Tôi còn chưa kịp dừng lại, bánh tông da đen đã nhào vào chỗ tôi vừa mới nằm, bàn tay nó cắm sâu xuống đất.
Thấy vậy, tôi vội đứng dậy, vung cái xẻng công binh lên chém thẳng vào lưng bánh tông da đen. Sau một tiếng chát, cuối cùng đòn tấn công này đã có hiệu quả, bánh tông da đen lập tức bất động.
Tôi hít sâu hai hơi rồi nhìn lại cho kỹ, thấy hắn chẳng hề có thêm vết thương nào. Đồng thời, tiếng sàn sạt lại vang lên ngay vào đúng này. Tôi lập tức giơ xẻng công binh để thủ thế, cảnh giác quan sát khắp bốn phía, nhưng chẳng hề phát hiện điều gì khác thường. Tôi lại cúi đầu xuống nhìn bánh tông da đen, vừa mới nhìn đã cảm thấy tuyệt vọng dâng trào, bánh tông da đen đó đang từ từ đứng dậy. Tôi hoảng sợ, vội vàng định hướng rồi chạy về phía Cây Cầu Ma.
Tôi vừa chạy vừa gọi: "Tuyền béo, con hàng này rất quái dị, mau qua đây giúp tớ!" Tiếng sàn sạt ngày càng gần hơn, tôi chỉ muốn ngạt thở bởi mùi thối tỏa ra từ người bánh tông da đen.
"Lão Hồ, cậu ở chỗ nào? Hãy xem tớ xử lý hắn." Tôi nghe thấy tiếng Tuyền béo, trong lòng mừng không kể xiết, guồng chân chạy về phía tiếng cậu ta phát ra. Nhưng bánh tông da đen bám sát ngay ở phía sau, tôi đã thử đủ mọi cách nhưng không thể cắt đuôi được nó.
Tôi ôm đầy một bụng căm tức, cái đồ bánh tông da đen này đúng là âm hồn không tan, chẳng phải chỉ chặt cụt một cánh tay thôi sao, làm gì mà phải truy đuổi tôi đến chân trời góc bể thế này. Rốt cục nó truy đuổi tôi với mục đích gì?
Một làn gió nhẹ lướt lên từ phía sau tôi, mang theo cả mùi thối của bánh tông da đen. Tôi đột nhiên nhớ ra, mùi buồn nôn này tôi đã từng ngửi thấy lúc lần tìm theo vết máu, cứ như tỏa ra từ cùng một chỗ vậy! Ngay sau đó, tôi chợt hiểu ra, tại sao khi mình nhìn thấy con Báo Châu Mỹ kia, trong lòng lại thấy nghi hoặc, cứ cảm giác thiếu mất một cái gì đó, con ruồi. Đó là ruồi, mùi thối và mùi máu sẽ thu hút ruồi kéo tới, chỉ mỗi loại mùi thối và máu này lại không kéo ruồi tới, mà chỉ kéo cái tên bánh tông da đen này tới!
"Lão Hồ, mau tới đây. Tớ và Lâm Phương đã chăng sẵn dây thòng lọng, nó mà dám tới, tớ sẽ giật nó ngã lăn!" Tuyền béo vẫy tay gọi tôi ở ngay phía trước.
"Tuyền béo, các cậu hãy cẩn thận một chút! Tớ sẽ dụ nó qua đó. Khi nó bị ngã, cậu hãy dùng xẻng công binh hỏi thăm cái đầu của nó!" Tôi quay đầu lại nhìn bánh tông da đen xem nó đang ở đâu. Thấy nó vẫn bám sát phía sau mình, tôi lập tức chạy thẳng tới chỗ hai người Tuyền béo.
Trên mặt đất đặt sẵn một sợi dây mà một đầu đã thắt thành thòng lọng, còn Tuyền béo và Lâm Phương thì đang túm chặt lấy đầu kia. Tôi vừa chạy qua hai người thì chợt nghe thấy một tiếng rầm vang lên ở phía sau. Khi tiếng động phát ra, tôi quay phắt đầu lại, trông thấy bánh tông da đen đã bị quật ngã dưới đất. Tôi vung xẻng công binh chém luôn vào cổ nó.
Tôi nhìn kỹ lại. Đáng tiếc, cú chém đó lệch mất một chút, thành ra chém phăng nửa đầu của nó đi. Điều làm tôi phải kinh ngạc là phần óc bên trong đầu nó dường như đã cô đặc lại, không hề thấy não tương văng ra. Tôi quan sát xung quanh, thấy nửa phần đầu bị tôi chém đứt lìa của nó vẫn không khác gì của người bình thường.
Bánh tông da đen liên tục quẫy lộn dưới đất, còn Tuyền béo và Lâm Phương thì đang cố ghì chặt lấy sợi dây thừng đã chít chặt chân nó. Lúc này, nó đã bị mất nửa phần đầu, khuôn mặt chỉ còn lại cái miệng và một nửa cái mũi. Tôi lại vung xẻng công binh đập vào đầu nó mấy phát nữa, cuối cùng nó cũng nằm bất động.
Thấy vậy, tôi vội gào tướng lên với Tuyền béo và Lâm Phương: "Mau ném nó xuống dưới cây cầu đi!" Nghe thấy thế, Tuyền béo và Lâm Phương kéo bánh tông da đen đến bên cạnh vách núi, rồi hai người chung tay đẩy nó xuống dưới.
Thấy bánh tông da đen đã lăn hẳn xuống sườn núi, tôi mới thở phào một hơi. Ngẩng đầu nhìn lên trên, tôi thấy một cây cầu treo giăng ngang giữa hai vách núi. Hai sợi dây chão có vẻ đã sắp đứt đến nơi, còn ván gỗ trên cầu thì gần như đã hoàn toàn mục nát. Gió thổi giữa hai khe núi rất mạnh, chỉ cần sơ sẩy là sẽ rơi xuống vực sâu nghìn trùng ở bên dưới. Tiếng sàn sạt lại vang lên. "Lão Hồ, cả một đám bánh tông kéo đến kìa!" Tuyền béo hét rầm lên. Tôi nhìn về phía rừng cây, đập vào mắt là một đám bánh tông mặc đồ rằn ri đang lao thẳng về phía chúng tôi.
"Bốn mắt, mau đưa Đầu Trọc lên trên cầu! Tôi và Tuyền béo sẽ cản ở phía sau!" Tôi nói như thét với Bốn mắt, sau đó quay sang bảo Lâm Phương: "Có phải những nhân viên còn lại của cô đây không?" Lâm Phương kinh hoàng ra mặt, giật lùi vài bước liền, rồi mới trả lời: "Đúng vậy, đáng tiếc sau này không còn phải là họ nữa rồi."
Bốn mắt kéo Đầu Trọc chạy lên cầu treo trước, ba người còn lại vừa đánh vừa lùi, không dám ham chiến. Khi chúng tôi đi tới giữa cầu, đám cương thi kia đột nhiên dừng lại, tôi nghĩ bụng: Chẳng lẽ bánh tông thời nay lại mắc chứng sợ độ cao? Bỗng thấy một bóng người quen thuộc chầm chậm bước ra khỏi đám cương thi rồi nhẹ nhàng nhảy lên, cắt đứt dây chão của cầu treo.
Trong khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ mình đang bị ảo giác, Shirley Dương! Là Shirley Dương thật sao? Tại sao cô ấy lại xuất hiện trong bầy cương thi vào lúc này? Vì sao cô ấy lại cắt đứt sợi dây chão mà cũng có nghĩa là cắt đứt luôn đường sống của chúng tôi? Đầu phình to như cái đấu trước những gì mình nhìn thấy, còn chưa kịp phản ứng, sợi dây chão tôi đang bám vào đã thõng xuống, tôi lập tức rơi thẳng xuống vách núi.
"Lão Hồ!" Một người vừa hét lên vừa bắt lấy cánh tay tôi. Ngửa đầu lên nhìn, tôi nhận ra Tuyền béo đang treo mình bên bờ vách núi, một tay cậu ta bám vào một cái cây đã chết khô trên vách đá, tay kia tóm chặt lấy tay tôi, gương mặt đỏ bừng lên vì cố sức. Vách đá bên cạnh cậu ta trồi ra tạo thành một cái gờ nhỏ, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người đứng dán sát vào nhau. Lâm Phương bấu một tay vào gờ đá, nhoài hơn nửa thân thể ra phía ngoài vách đá. Khắp quanh đây không nhìn thấy bóng dáng Tần Bốn mắt và Đầu Trọc đâu cả, chỉ sợ sau khi dây chão đứt, hai người họ đã rơi xuống vực thẳm, thịt nát xương tan mất rồi.
Ba kẻ sống sót chúng tôi giống như làm xiếc trên dây. Do không chịu được sức nặng của hai người trưởng thành, cái cây đã chết khô bắt đầu dần đổ nghiêng. Tôi nhìn xuống vách núi giăng kín mây mù ở dưới chân, bảo với Tuyền béo: "Sống được người nào hay người đó! Sau khi leo lên được bên trên, cậu kéo Lâm Phương lên theo." Tuyền béo nghiến răng, mắng: "Con mẹ nó, Hồ Bát Nhất, cậu đây đánh bạc tính mạng để cứu ngươi, vậy mà ngươi lại dám mở mồm nói di chúc vào lúc này. Tớ nói cho cậu biết, nếu chết thì sẽ chết chung, làm anh em với nhau chỉ biết kiếp này, ai quan tâm con mẹ nó kiếp sau." Cậu ta mở miệng nói chuyện, lực cánh tay tự nhiên yếu đi, tay trái đang bám vào cành cây khô bỗng tuột xuống một đoạn, hai đứa chúng tôi lập tức rơi xuống hơn nửa mét, sợ đến mức không dám nói năng gì nữa. Phía bên kia, Lâm Phương cuối cùng cũng thể hiện ra tố chất của một người quân nhân, chỉ dựa vào sức lực của cá nhân mà vẫn có thể leo lên vách đá. Cô ta tìm được chỗ đặt chân ở ở rìa vách đá phía dưới tôi tầm , mét, sau đó giang hai tay ra, ngẩng đầu hét lên bảo tôi: "Cứ thử một lần còn hơn là đầu hàng chịu chết."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tuyền béo, rồi nói: "Hay là cậu thả tay ra, tớ nhảy xuống thử xem."
Tuyền béo thở phì phì: "Chỗ kia chỉ to bằng bàn tay, cậu có thể nhảy chính xác không? Lệch một chút là sẽ ngã chết tươi. Hơn nữa, tớ không tin tưởng cô ả xảo quyệt kia."
Tôi nói, giờ là lúc nào rồi, hơi đâu mà lo cô ta hãm với chả hại. Giờ ba chúng ta là những kẻ cùng hội cùng thuyền, hai ta mà chết, một mình cô ta không thể nào trèo lên trên được.