“Một đôi bông tai phỉ thúy màu đỏ lựu, một cặp gối uyên ương thêu gấm hoa, một chiếc trâm bạch ngọc, mười nén bạc trắng, tổng cộng một trăm lượng, thêm một hộp đựng tiền gỗ lim, bàn tính bạc, kéo bạc, lược bạc và…”
Bên ngoài phòng, pháo mừng đùng đoàng nổ tép này liền tép nọ, Thanh Duy ngồi trước gương, nghe ma ma đọc danh sách các món đồ cưới.
La thị ngồi một bên, “Chuyện gấp quá, chỉ kịp sắm thêm cho cháu những món đồ này, chừng ấy của hồi môn chắc sẽ không tới nỗi túng thiếu.”
Vài ngày trước Thanh Duy quyết định xuất giá thay Thôi Chi Vân, biết không lừa được La thị, nàng bèn bảo Chi Vân đến nói với La thị.
Làm thế không ổn, La thị nghe xong thì tần ngần, nhưng thứ nhất, bà thương Thôi Chi Vân; thứ hai, Thôi Hoằng Nghĩa bị định tội đúng là do Giang Trục Niên tố giác, bà lo Thôi Chi Vân sang đó sẽ chịu khổ, còn Thanh Duy dù cũng là người họ Thôi, nhưng chí ít cách một lớp quan hệ họ hàng; Cao Úc Thương không muốn giữ hai tỉ muội Thôi thị ở lại phủ lâu vì phụ thân của Thanh Duy từng là thợ mộc ở Tiển Khâm đài năm xưa, lần này “tống” được họa lớn đi rồi, còn về đứa nhỏ, bà đi năn nỉ thêm hồi hẳn sẽ đồng ý cho ở lại.
Bà tự an ủi, Thanh Duy vừa bị tật ở mặt vừa là con gái của tội nhân, nửa đời lang bạt không chốn nương thân, chuyện chung thân đại sự tất sẽ khó khăn, bây giờ được gả vào Giang gia, coi như có nơi dừng chân quay về, cũng xem như vẹn toàn đôi bên.
“Cám ơn dì nhiều.” Thanh Duy nói, “Phải tội cháu đã từng lộ mặt ở kinh thành, e khó giấu được Giang gia về thân phận Thôi Thanh Duy. Nhưng trong thư dạm hỏi, nhà họ chỉ viết là con gái Thôi thị, là con gái Thôi thị này chứ không phải con gái Thôi thị kia, Giang gia phải nuốt cục tức này, sợ là về sau sẽ kết thù với Cao gia.”
“Là tự lão ta gây nên! Rành rành Giang Trục Niên sai trước, tại sao Chi Vân lại rơi vào nông nỗi này, còn không phải nhờ lão ban tặng hả? Việc này cháu không cần lo.” Đoạn, La thị nhẹ nhàng nói, “Đợi gả cháu sang Giang gia, nếu Giang Từ Chu kia dám tệ bạc với cháu thì cháu cứ nói với dì, dì sẽ ra mặt giúp cháu.”
Thanh Duy gật đầu.
Nàng biết La thị chỉ nói miệng, nghe qua rồi thôi.
Một đứa hầu ở gian ngoài tiến vào bẩm: “Thưa Đại nương tử, giờ lành sắp đến, cô nương cần xuất giá rồi.”
Búi tóc đồng tâm đã vấn, La thị ngắm nghía người trong gương.
Tiếc làm sao, cớ gì một cô gái xinh đẹp như thế lại nổi vết bớt đáng sợ đến vậy?
Nếu có thể xóa vết bớt đó đi, thì dù gả thật hay gả thay, kiểu gì Giang gia cũng bằng lòng.
Thanh Duy nhìn qua Thôi Chi Vân đang đứng một bên, nói với La thị: “Thưa dì, cháu còn có chuyện muốn nói riêng với Chi Vân.”
La thị gật đầu, dẫn ma ma và thị tì trong phòng đi ra.
“A tỉ…” Thôi Chi Vân nghẹn lời, nếu xét cho cùng, nàng nợ tỉ ấy lần xuất giá này.
Thanh Duy nói: “Mấy năm qua tỉ ở nhà Thôi trạch, thúc phụ có ơn với tỉ, tỉ giúp muội cũng đúng thôi. Hôm nay tỉ vào nhà họ Giang, đấy là do tỉ cam tâm tình nguyện, muội không cần phải thẹn. Song có điều này, con đường của mỗi người là tự người ấy chọn, tỉ vào nhà họ Giang là lựa chọn của tỉ, muội ở lại Cao phủ cũng là lựa chọn của muội. Cao Tử Du là người thiếu quyết đoán, Tích Sương đã hoài thai, tuy dì che chở muội, nhưng người làm chủ cuối cùng lại là Cao lão gia, con đường muội chọn có vẻ không dễ đi. Từ nhỏ muội đã có cuộc sống suôn sẻ, tuổi còn nhỏ, chẳng qua gặp biến lớn nên xử lý không ổn thỏa, không nhìn trước ngó sau, nhưng chung quy mọi chuyện cũng qua rồi. Có câu nói trưởng thành trong một đêm, nhưng có ai thực sự trưởng thành chỉ trong một đêm? Chỉ là tỉ đi rồi, muội ở Cao gia phải tự dựa vào chính mình. Phải nhớ, trước khi chưa thể tự lập thì chớ ỷ vào ai cả, bởi rất có thể người đó sẽ trở thành ung nhọt của muội. Tỉ nói đến đây thôi, muội nhớ bảo trọng.”
Dặn dò xong, Thanh Duy cầm lấy khăn voan rồi đẩy cửa đi ra.
“A tỉ.” Thôi Chi Vân đuổi theo.
Ở Thôi trạch hai năm, nàng rất ít khi chơi cùng tỉ ấy, lần này lên kinh, nàng đổi xưng hô gọi tỉ ấy là a tỉ cũng chỉ vì xuất phát từ dựa dẫm, nhưng giờ đây khi thấy tỉ ấy sắp xuất giá, sắp rời bỏ mình, cõi lòng hoang mang, trong hoảng hốt bộc phát tình tỉ muội chân thành. Thôi Chi Vân chợt có cảm giác cô đơn không nơi nương tựa, như bị nhổ đi gốc rễ, nhưng nàng lại nghĩ, năm ấy khi Thanh Duy ở nhờ Thôi gia, liệu có phải cũng cảm thấy không có gốc rễ như mình không, “Nếu… Nếu tỉ sống ở Giang gia không tốt, nếu a phụ có thể thoát tội, thì Thôi gia, Thôi gia…”
Nàng muốn nói rằng, Thôi gia mãi mãi là nhà của Thanh Duy.
Nhưng nàng cảm thấy mình là đồ ích kỷ, những nguyện cảnh ấy cũng quá đỗi xa vời, nàng chẳng thể cất nổi thành lời.
Cuối cùng nàng chỉ biết gục đầu, lí nhí ấp úng: “Lời a tỉ dạy, Chi Vân đã nhớ kỹ.”
Nhìn muội ấy đau lòng, Thanh Duy cảm thấy muội ấy không cần như vậy. Nàng cứ tưởng sẽ có rất nhiều ngăn cấm nếu bước vào Giang gia, nhưng hóa ra La thị đã dọn sạch đường cho nàng rồi.
Mấy hôm trước nàng còn vò đầu bứt tóc vì một cây trâm ngọc, vì không thể gặp Mai Nương, song khoảnh khắc này đây đã thấy được tia sáng hy vọng.
Thanh Duy mỉm cười nói: “Bảo trọng.” Đẩy cửa ra, để ma ma đang đứng ngoài chờ phủ khăn lên đầu.
Hôm nay trời đẹp làm sao, một ngày cuối thu quang đãng.
Đội rước dâu đã tới, rất nhiều người túm tụm ngoài Cao phủ. Dù Giang Trục Niên không làm quan to, song lại gần gũi với Thái hậu và Hà gia, mà mới đây Giang Từ Chu vừa thăng chức làm Đô Ngu hầu của Huyền Ưng ti, ấy là song hỉ lâm môn, vì thế đội hình rất rầm rộ, đoàn ngựa thồ rước dâu xếp những mười tám hàng, y cưỡi ngựa đi đầu, mặc hỉ phục đỏ rực.
Thanh Duy chưa ra tới cửa mà đã nghe bên ngoài xôn xao, “Tân nương ra rồi kia!” Có lẽ là thằng bé nhà nào đó tới góp vui, nói lời may mắn hòng xin kẹo ăn.
Thanh Duy đội khăn đỏ, được dẫn ra cửa chính, bỗng ma ma bên cạnh thu tay về. Một lúc sau, có người đặt dây lụa đỏ vào tay nàng.
Thanh Duy nắm dây lụa, không biết phải làm gì.
Lần này thành thân là quyết định chóng vánh, những ngày qua nàng chỉ mãi lo nghĩ cách đi gặp Mai nương, thành thử không học về lễ nghĩa kết hôn.
Nàng đứng tại chỗ, tiến không được lùi chẳng xong, đến khi đầu kia của dây lụa bị kéo đi, nàng mới vô thức bước theo.
Xung quanh rộ lên tiếng cười.
Bà mai cười nhắc: “Nương tử à, đây là dây tú cầu đỏ.”
Dây tú cầu đỏ là sợi tơ hồng Nguyệt lão làm rơi xuống nhân gian, nối những người có duyên lại với nhau, mà bây giờ một đầu nằm trong tay nàng, còn đầu kia được Giang Từ Chu cầm. Từ đấy trở đi hai người được coi đã kết nên duyên, trước khi vào nơi động phòng, dây tú cầu không được đứt.
Lúc này Thanh Duy mới ngờ ngợ, “ừm” một tiếng, dưới sự dẫn dắt của lụa đỏ, từng bước bước lên kiệu.
La thị đã nói sơ qua với nàng, nhà họ Giang ít người, mà ngày trước còn gặp hỏa hoạn, Đại nương tử Giang gia chết trong biển lửa, Giang Từ Chu cũng bị phỏng mặt. Giang Trục Niên nhớ nhung vong thê, không tái giá, về sau trong quý phủ chỉ còn lại hai cha con. Mà vì Giang gia Đại nương tử có họ hàng với Thái hậu, Thái hậu thương cháu ngoại nên những năm qua vẫn luôn quan tâm chăm sóc, đơn cử như việc dựng Tiển Khâm đài năm năm trước, vì để Giang Từ Chu lập công mà để y đi theo Tiểu Chiêu vương cùng đốc công, nào ngờ Tiển Khâm đài sập, y bị thương, may rằng cứu sống kịp thời.
Đã tới Giang phủ, khách khứa chật nít sân viện, Thanh Duy được dây lụa dẫn qua chậu than, vào chính đường, chưa kịp bái thiên địa thì đã nghe bên cạnh có người la lên, “chúc Giang tiểu gia sớm sinh quý tử”, “Tiểu Giang gia ôm được mỹ nhân về rồi”!
Giang Từ Chu bật cười, lần này y đang tỉnh chứ chẳng hề say, còn biết giữ phép tắc, mặc kệ đám người nọ, bái lễ thiên địa với Thanh Duy rồi đưa nàng vào phòng tân hôn.
Ở sân trước vẫn còn khách, tân nương vào phòng sẽ phải đợi tới đêm khuya.
Vốn dĩ La thị cũng cho Thanh Duy a hoàn hồi môn, song Thanh Duy đã từ chối, mình ở Giang phủ có được bao nhiêu ngày, nếu nàng mà đi, chẳng phải sẽ làm lỡ dở a đầu người ta sao?
Ma ma nhanh chóng lui xuống, Thanh Duy vén khăn nhìn quanh một lượt.
Ban nãy nàng đi vào từ tiền viện, theo trí nhớ thì có lẽ chỗ này là viện phụ phía Đông. Mà căn phòng nàng đang ở là phòng chính viện phụ, Bên trong và bên ngoài được ngăn cách bằng cột chắn chạm trổ, không đặt bình phong, phòng nách để mở, có bồn tắm, bình phong tre và giàn phơi quần áo. Nhà có cửa sổ hướng Bắc và Nam mở rộng, dễ trốn người đi ra, nhưng đi đâu thì cần thăm dò địa hình rồi mới quyết định.
Trên bàn có không ít bánh rái, rương đồ cưới của nàng cũng đã được khiêng vào, Thanh Duy lấy hộp gỗ Tiết Trường Hưng để lại từ trong tay áo ra, cất tạm vào hộp tiền gỗ.
Nàng nghĩ kỹ rồi, muốn tìm Mai Nương, nàng tất phải có lý do thích hợp để vào sở quan của Huyền Ưng ti, mà hiện tại nàng đang là vợ của Giang Từ Chu, viện cớ rất dễ, trời lạnh đưa thêm áo, tối khuya đem thêm cơm.
Chỉ cần làm được chuyện này, dù Giang Từ Chu không hài lòng với nàng dâu thế thân, ít nhất cũng không trở mặt trong ngày một ngày hai.
Nếu không thể dịu dàng ân cần, vậy cần ngoan ngoãn nghe lời, cần giả vờ thì phải giả vờ.
Thanh Duy đang nhẩm tính mọi khả năng, chẳng biết trời đã khuya tự lúc nào, tân khách dự tiệc dần ra về, chợt có tiếng bước chân lộn xộn ở ngoài đưa tới:
“Thiếu gia, thiếu gia đi bên này…”
“Ôi thiếu gia, cậu cẩn thận thôi.”
Có vẻ là đứa hầu đi theo Giang Từ Chu hôm nọ.
Thanh Duy nhanh chóng đội khăn lên.
Khi tiếng bước chân dừng trước cửa, nàng nghe thấy Giang Từ Chu căn dặn: “Được rồi được rồi, đi hết cả đi.”
Giọng lè nhè, có vẻ đã say khướt.
Cửa bị đẩy ra và nhanh chóng khép lại.
Thanh Duy nghe thấy tiếng bước chân lúc gần lúc xá, rồi lại nghe thấy tiếng lục đục đổ đồ, hình như đang tìm gì đó.
“Đức Vinh…” Một chốc sau, Giang Từ Chu cất tiếng gọi.
“Đây ạ!” Người hầu ngoài phòng đáp, “Thiếu gia có gì căn dặn?”
“Gậy như ý nâng khăn đâu rồi?”
“Thiếu gia nhìn kỹ đi, treo ngay ở móc vàng trước giường kìa.”
Âm thanh ngoài phòng biến mất, chỉ còn tiếng bước chân loạng choạng vì men say của Giang Từ Chu, Thanh Duy cụp mắt, qua kẽ hở dưới khăn voan, nàng thấy y dừng lại trước mặt mình, gỡ gậy như ý xuống.
Gậy như ý đưa tới mép khăn, sắp sửa vén lên.
Thanh Duy nín thở, phải đến lúc này nàng mới hồi hộp, dù nàng không mang họ Thôi, cũng không xem mình thật sự thành thân, nhưng vào khoảnh khắc này, người đã bái thiên địa,và người được vén khăn chính là nàng.
Dường như đối phương cũng chần chừ, gậy như ý đưa tới mấy lần lại thụt về.
Lặp đi lặp lại chẳng khác gì giày vò.
Tới khắc cuối cùng, Thanh Duy mất sạch kiên nhẫn, nàng dơ tay lên toan kéo khăn xuống, nhưng cũng lúc ấy, đầu kia của gậy như ý hạ quyết tâm, nâng khăn voan lên.
Dưới tác động một kéo một đẩy, chiếc khăn nhẹ nhàng rơi xuống đất…
Không tạo nên một âm thanh nào.
Và Giang Từ Chu cũng im bặt.
Men theo tầm nhìn của Thanh Duy, bàn tay của Giang Từ Chu khựng giữa lưng chừng, ngón tay thon dài, gần tiệm với màu gậy như ý trong tay y. Còn y cứ thế ngớ người, không nhúc nhích cử động.
Thanh Duy ngước mắt lên.
Giang Từ Chu mặc đồ cưới đỏ rực, thân cao tựa ngọc.
Y vẫn đeo chiếc mặt nạ kia, nhưng trong phòng thắp nến sáng choang, qua lớp mặt nạ, có thể thấy rõ đôi mắt ấy.
Con ngươi trong veo, lặng như biển sâu, đang nhìn thẳng vào nàng.
Trong phút chốc, Thanh Duy có cảm giác bị thiêu đốt bởi đôi mắt đó.
Nàng chưa bao giờ có cảm nhận như thế, ba năm qua, ai ai nhìn thấy gương mặt này của nàng cũng nhanh chóng né xa.
Nàng không hiểu, lúc đón dâu, lúc lên kiệu, thậm chí là lúc bái thiên địa, nàng chẳng hề bối rối như lúc này. Nàng mấp máy cánh môi, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên Giang Từ Chu lùi về sau một bước, cái trong veo trong hai mắt biến mất, như thể đấy chỉ là ảo giác dưới ánh nến đỏ lấp lánh, y lảo đảo bước đi, mới cất lời đã nghe đượm vẻ say:
“Lớp trang điểm của nương tử, đậm quá nhỉ.”