Thanh Duy chẳng nhớ mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, nàng mệt đến nỗi Tạ Dung Dữ phải tắm rửa giúp nàng. Lại một hồi triền miên trong nước, lúc rời thùng tắm nàng đã hoàn toàn kiệt sức, trong cơn mê, nàng nhớ Tạ Dung Dữ dùng chăn bọc mình lại, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi trên ghế, gọi Lưu Phương và Trú Vân vào phòng dọn giường.
Thực ra Thanh Duy rất dễ thức giấc, nhất là khi trong phòng còn có người đi lại. Hoặc là do động tác của Trú Vân và Lưu Phương quá nhẹ, hoặc có lẽ nàng chưa bao giờ mệt mỏi đến thế, như chú cá sông bơi lạc vào biển rộng, nước biển dâng cao, ngọn sóng mênh mông liên tục ập đến nhấn chìm toàn thân, chẳng mấy chốc đã say giấc.
Ban đầu nàng ngủ chưa sâu, nhớ lại trước khi đến Chi Khê, Tạ Dung Dữ đã tìm ngày báo chuyện của hai người với cha mẹ. Nhạc Hồng Anh được an táng ở núi Thần Dương, vẫn chưa lập bài vị; thi thể của Ôn Thiên được triều đình chôn trong khu tội nhân ở huyện Sùng Dương, Thanh Duy không cách nào đưa đi được, thế là Tạ Dung Dữ đã mời người khắc lại bài vị. Bài vị đặt trước hương án, Thanh Duy và Tạ Dung Dữ dâng hương, Tạ Dung Dữ nói gì đó nàng không nhớ, hình như bảo là cưới nàng làm vợ, sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, trong khi đó Nhạc Ngư Thất đứng một bên, chỉ nói một câu lơ đễnh mà đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, “Không còn quản thúc được con nhóc quê mùa này nữa rồi, lưu lạc bên ngoài mới mấy năm đã tự ý lấy chồng, còn chẳng thèm thông báo cho ta một tiếng, nếu hai vị thấy khó chịu thì cứ việc giáo huấn, thỉnh thoảng về báo mộng cầm roi đánh nó một trận thật đau, ta tuyệt đối không ngăn cản.”
Thanh Duy chột dạ không nói nổi nên lời, cứng ngắc học theo Tạ Dung Dữ vái ba lạy, lúng túng nói “con gái bất hiếu”, hoàn thành thủ tục lễ nghĩa rồi lui xuống.
Thế mà tối nay ở trong mơ, nàng đột nhiên quay trở về ba tháng trước, đứng trong từ đường dâng hương cho Ôn Thiên và Nhạc Hồng Anh. Từ đường được quét tước sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trái cây trên bàn thờ tươi rói mọng nước, nhưng hương trước bài vị đã cháy gần hết, Thanh Duy tiện tay rút một cây hương mới, châm hương trên ngọn đèn, cung kính bái lạy, “Cha mẹ, lần trước có mặt cậu nên Tiểu Dã sợ ông ấy cười nhạo nên không nói nhiều, cha mẹ đừng trách con nhé. Cha mẹ đừng lo, tuy mấy năm nay Tiểu Dã có chịu khổ một chút, nhưng bù lại học được thêm rất nhiều điều mới mẻ, làm rất nhiều chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, vui lắm ạ. Con còn gặp được người mình yêu, chàng cũng rất thích con, cậu nói đúng, con tự ý lấy chàng là vì con cảm thấy, miễn là nơi có chàng thì con có thể dừng chân ổn định, cũng không ai khiến con yên tâm hơn chàng, cứ như trên đời này ngoài ngôi nhà ở Thần Dương ra, con lại có thêm một nơi để về, cho nên không phải con hấp tấp quyết định đâu. À đúng rồi, người này cha cũng quen đấy, chàng họ Tạ, tên Dung Dữ…”
Khói xanh từ cây hương trong tay lay động, sương khói nhanh chóng tụ lại, che đi tất cả sự vật trước mắt. Làn khói xanh bay lên rồi từ từ chìm xuống, cho đến khi tắt hẳn, từ đường vẫn là từ đường lúc nãy, nhưng trước hương án, đột nhiên xuất hiện một người tuy tóc mai đã điểm bạc, song mi mắt vẫn sáng ngời.
Thanh Duy giật mình gọi, “Cha?”
Ôn Thiên mỉm cười, giọng mơ màng tựa khói xanh, “Tiểu Dã, lại đây, cho cha ngắm con nào.”
Thanh Duy lập tức rảo bước đi tới, ngồi xổm bên đầu gối Ôn Thiên.
Vì cuộc cãi cọ ở núi Thần Dương ngày trước mà Thanh Duy chẳng thể gặp được Ôn Thiên một lần cuối cùng.
Ôn Thiên vỗ tóc Thanh Duy, cười bảo: “Tiểu Dã lớn phổng lên rồi, mà dáng dấp vẫn không thay đổi nhỉ.”
Thanh Duy ngẩng đầu, “Cha, cha mẹ nghe thấy hết những lời con vừa thưa với hai người rồi ạ?”
“Đương nhiên.” Ôn Thiên nói, “Phu quân của con, Tiểu Chiêu vương, cha biết mà.”
Nói xong, ông lâm vào trầm tư, “Lần đầu gặp cậu ấy ở Thần Dương, cha đã nghĩ sao trên đời này lại có tiểu công tử xuất chúng đến thế, khiêm tốn hữu lễ, hiếu học cầu tiến, thông tuệ bác học, ngoại hình không khác gì trích tiên. Chỉ tiếc thông minh quá lại dễ tổn thương, sau khi tới núi Bách Dương, cậu ấy nói với cha đến đây giám sát Tiển Khâm Đài là lần đầu tiên cậu ấy được rời nhà, cha nghe mà xót xa. Nam nhi thiếu niên nên chu du khắp nơi mới phải, cớ gì lại chôn chân ở thâm cung, huống hồ Tạ thị Trung Châu theo gia phong tự do cởi mở, cậu ấy là tiểu công tử Tạ gia, nhẽ ra phải kế thừa tính cách của cha ông mới đúng. Nhìn cậu ấy là cha lại nhớ tới con, tiểu a đầu con được cậu chăm sóc từ nhỏ, dẫn đi đây đi đó, xa như sông Bạch Thủy hay Lăng Châu cũng đi. Hồi đầu kể chuyện của con với cậu ấy chủ yếu để giải khuây, sau đó thấy cậu ấy thích sơn thủy nên cha mới kể thêm vài chuyện, rồi dần dà nảy sinh tư tâm. Năm ấy con đang còn tuổi hoa, hai năm nữa là cập kê rồi, tuy con là khúc thịt trong lòng cha nhưng trước đó cha chưa bao giờ nghĩ tới việc gả con đi, thế mà từ lúc gặp tiểu công tử Tạ gia, cha lại không khỏi nghĩ, nếu Tiểu Dã nhà ta lấy được người như thế thì tốt biết bao. Trực giác mách bảo cha Tiểu Chiêu vương chắc chắn sẽ thích tính cách của con, có điều thân phận hai đứa cách một trời một vực, làm sao mà quen nhau được? Trước khi hoành thành Tiển Khâm Đài cha cứ nghĩ mãi chuyện này, định bụng đợi xây Tiển Khâm Đài xong sẽ để con và cậu ấy gặp nhau một lần, thậm chí còn nói với cậu ấy, vào ngày Tiển Khâm Đài hoàn thành con cũng sẽ đến xem… Ai mà biết cha lại làm việc dư thừa, tự hai đứa đã có duyên phận, không cần người ngoài sắp xếp…”
Ông vừa nói xong, làn khói xanh chỉ thuộc về giấc mơ này lại lan tỏa, đưa Ôn Thiên lẫn chiếc ghế ông đang ngồi chìm vào hư ảo.
Trong ảo ảnh ấy, Ôn Thiên xoa đầu Thanh Duy lần nữa, từ tốn nói: “Được rồi, bây giờ con đã có người chăm sóc, cuối cùng cha cũng có thể yên tâm.”
Nói đoạn, ông đứng dậy tiến về cửa từ đường.
Ngoài cửa từ đường không có sân, chỉ có một quầng sáng trắng dịu dàng, như thể kết nối với nó không phải là nhân gian mà là vùng đất xa lạ nơi người trần không thể chạm tới.
Giấc mơ này đẹp quá, nó có thể nối liền hai đầu âm dương, bù đắp mọi thiếu thốn.
Thanh Duy đuổi theo hai bước, “Cha sẽ lại đến thăm con nữa chứ?”
“Cha bây giờ đã là người cõi khác, có mẹ con bầu bạn cùng, chỉ vì còn lo cho con nên mới quay về gặp một lần, thấy con sống khỏe thì cha yên tâm rồi. Con vẫn còn quãng đường rất dài trên trần thế, cha đã ở ngoài lục hợp, nếu không có chuyện gì, sau này sẽ không tới nữa.” Ôn Thiên nói, nhìn ra được vẻ quyến luyến trong mắt Thanh Duy, trước khi bước vào vùng sáng ngoài kia, ông cúi người gọi, “Lại đây nào, để cha nói con biết một bí mật.”
Thanh Duy nghe lời bước đến.
“Ở dưới địa phủ, cha đã lén xem sách sinh tử của Diêm Vương, bên trên viết rằng con và Dung Dữ sẽ sống một đời bình an suôn sẻ, ân ái đến bạc đầu, nắm tay nhau tới già.”
Nói rồi, ông giơ tay áo lên, “Đi đi.”
Ảo ảnh tan biến trong quầng sáng, Thanh Duy đuổi theo la lớn: “Cha!” Nhưng lại bị quầng sáng đẩy lùi, khói xanh trong từ đường lần nữa hiện lên, bao phủ khắp phòng, làm nhòe đi tầm mắt Thanh Duy, cũng khiến giấc mộng trở nên mơ hồ.
Xung quanh chỉ còn lại mênh mông trống rỗng, Thanh Duy nhắm mắt, rơi vào mộng cảnh sâu thẳm.
Thanh Duy nặng nề mở mắt, một lúc sau mới nhớ mình đang ở đâu. Nhìn bầu trời cũng không đoán được thời gian, nàng định ngồi dậy, nhưng chỉ mới nhổm nhẹ mà dưới thân đã ê ẩm đau nhức. Lưu Phương và Trú Vân ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vén rèm lên, đem trà xanh và chậu nước đến, đỡ nàng ngồi dậy, hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng.
Bấy giờ đã là cuối thu, trong phòng đốt chậu than nhỏ, Lưu Phương đưa một chén canh gừng tới, “Bữa sáng đang được hâm nóng, thiếu phu nhân dùng canh trước đi ạ.”
Tạ Dung Dữ đang ngồi bên bàn xem hồ sơ, nghe tiếng động bèn đặt sách xuống, “Để ta.”
Lưu Phương và Trú Vân đưa chén muỗng cho y, khẽ khàng lui xuống.
Tạ Dung Dữ múc một muỗng đút cho Thanh Duy, thấy nàng im lặng nhai nuốt thì hỏi, “Đang nghĩ gì vậy?”
Thanh Duy chần chừ, “Hình như… ta mơ thấy cha về.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Nhạc phụ đại nhân có dạy bảo gì không?”
Thanh Duy lắc đầu.
Quả đúng là thần kì, mấy năm nay nàng mơ thấy Ôn Thiên rất nhiều lần, nhưng lần này người trong mơ vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi giống như đêm qua ông thực sự xuất hiện trước mặt nàng vậy. Đúng thế, vì là mơ nên lúc tỉnh nàng chẳng nhớ gì, cố vắt óc cũng chỉ nhớ được đôi điều nhỏ nhặt, “Cha nói ông ấy biết chúng ta đã thành thân, ông ấy và mẹ vẫn ổn, bảo chúng ta không cần lo.”
Tạ Dung Dữ nói: “Ta đã xin ý chỉ của Quan gia rồi, đợi chuyện trong kinh kết thúc sẽ dẫn nàng tới Lăng Xuyên, đưa hài cốt của nhạc phụ về Thần Dương, hợp táng cùng nhạc mẫu.”
Thanh Duy khẽ gật đầu, uống hết chén canh, chợt nàng nghĩ đến chuyện, vội hỏi, “Sao chàng lại ở nhà, hôm nay không cần đến nha môn hả?”
Tạ Dung Dữ đặt chén xuống, “Dậy muộn rồi.”
Thanh Duy ngẩn người, trước đây y chỉ có dậy sớm hoặc dậy sớm hơn, không ngờ cũng có ngày vì dậy muộn mà trì hoãn công việc.
Nhưng cũng chẳng thể trách Tạ Dung Dữ, tối qua y trở về khi chưa tới giờ Hợi, sau một hồi điên loan đảo phượng rồi tắm táp rửa ráy, lúc bế nàng lên giường thì cũng đã sắp giờ Dần. Thanh Duy mệt lả không còn sức lực, mà y nào phải người sắt, chợp mắt ngủ một canh giờ, đến khi tỉnh đã quá giờ điểm mão. Cũng may ở triều đình không ai xét nét chuyện y có lên nha môn hay không, hơn nữa y cũng đã tra án liên tục nửa tháng qua, toàn bộ sự việc đều đã và đang đi đúng hướng, nên buổi sáng y sai Triêu Thiên tới nha môn một chuyến, cầm hết hồ sơ về, mấy ngày tới sẽ giải quyết công chuyện ở nhà.
(Giờ Hợi: từ đến giờ tối; giờ Dần: từ đến giờ sáng.)
Tuy trong phòng có đặt chậu than nhưng cái mát lạnh của mùa thu vẫn lùa vào, thấy Thanh Duy chỉ mặc trung y mỏng manh, Tạ Dung Dữ bèn khoác thêm áo choàng cho nàng. Hơi thở của y ngay gần kề, Thanh Duy hỏi: “Thế hôm nay chàng ở nhà với ta hả?”
Thanh Duy chỉ đơn thuần hỏi không có ý gì khác, nhưng Tạ Dung Dữ lại ngừng động tác, đưa mắt nhìn nàng, tròng mắt lấp lánh, “Đúng thế, nàng định thế nào đây?”
Thanh Duy ngẩn người, vừa hoàn hồn thì y đã áp sát.
Y quả nhiên là người có xuất chúng, việc gì cũng làm được, trải qua một đêm luyện tập, bây giờ y càng tinh tấn hơn, những chiếc hôn đã đủ ngất ngây, động tác tay cũng trở nên quen thuộc, lúc nhẹ thì râm ran ngứa ngáy, lúc mạnh thì càng rõ dục cháy bỏng, ngay sau đó từ trên giường truyền đến tiếng dốc như sóng biển dập dềnh, nếu không có ánh nắng hướng tây chiếu vào phòng gọi thần trí Thanh Duy quay về, chưa chắc hôm nay nàng đã có thể dậy nổi.
Nàng cắn dưới của Tạ Dung Dữ, “Đang ban ngày ban mặt.”
Tạ Dung Dữ nhích ra, “Nương tử còn để ý chuyện này cơ à?”
Có câu không biết không sợ, lần trước ở Chi Khê, ai là người đòi thử một lần giữa ban ngày cho bằng được đây?
“Không phải thế.” Thanh Duy nói, “Ta vừa mới về, ngoài Trú Vân Lưu Phương ra vẫn chưa gặp ai ở Giang gia, lại còn đóng cửa phòng hai ngày, thử hỏi ta phải ăn nói kiểu gì đây?”
Tạ Dung Dữ mỉm cười, “Được, vậy đợi đến tối.”
Bấy giờ đã quá chính ngọ, Thanh Duy vừa thức, Lưu Phương và Trú Vân đem bữa trưa đến, Tạ Dung Dữ ngồi ăn cùng nàng, đang nói chuyện thì Lưu Phương ở ngoài bẩm: “Công tử, có khách ghé nhà ạ.”
Đức Vinh là người tinh ý, nếu là khách bình thường thì đã bị đuổi khéo rồi, nhưng nay Lưu Phương lại đến báo, xem chừng khách tới không tầm thường.
“Là ai?”
“Là Cố lão gia ở Trung Châu ạ.”
Tạ Dung Dữ nghe nói họ Cố thì nghĩ ngợi, nhưng nghe chữ Trung Châu thì chợt nhớ ra, “Cố thúc?”
“Vâng ạ, ông ấy tới làm Triêu Thiên và Đức Vinh mừng ra mặt, không ngờ lại được gặp Cố lão gia ở kinh thành, Cố lão gia nói có việc muốn nhờ công tử nên nô tì đến bẩm ạ.”
Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, “Ta đi gặp Cố thúc một lát.”
Thanh Duy gật đầu, nhìn y rời khỏi phòng.
Kể ra cũng nhờ Cố Phùng Âm mà Thanh Duy mới vào được kinh thành, nhưng sau cuộc hội ngộ tối qua, cả hai quấn quít đến tận bây giờ, nàng có rất nhiều chuyện chưa kịp kể cho Tạ Dung Dữ. Chuyến đi lần này vì để tự vệ mà nàng đã lừa Cố Phùng Âm, trong lòng lấy làm áy náy, nếu bây giờ Cố lão gia đã đến, vậy đợi ông bàn chuyện với quan nhân xong, nàng sẽ đi ra xin lỗi.
Thanh Duy vừa ăn vừa lơ đãng nghĩ, nhưng rốt cuộc Cố lão gia muốn nhờ quan nhân chuyện gì nhỉ, trên đường đi đâu có nghe ông ấy nói gì.
Nghĩ đến đây, Thanh Duy chợt nhớ lại một câu nói của Cố Phùng Âm, “Hai người thân này của lão hủ giờ đang hầu hạ một vị quý nhân. Nếu vị quý nhân này chịu giúp chuyện của tướng công nhà Giang cô nương thì đỡ rồi.”
“Giang cô nương” giật thót, lập tức ném đũa đi, tiêu rồi, “tướng công Tạ gia bị ngồi tù oan” nhà nàng!