Ba ngày sau, tại Cao phủ.
Ma ma dẫn Thanh Duy vào phòng khách, sai người dâng trà rồi hành lễ: “Xin Đại biểu cô nương chờ ở đây một lát, lão nô đi gọi biểu cô nương tới ngay.”
Thanh Duy gật đầu: “Làm phiền bà.”
Căn phòng nằm tại viện nhỏ phía tây Cao phủ, lúc trước Thanh Duy chưa tới lần nào, sau đó nàng kết hôn, giờ đây quay về lại thành khách mất rồi. Tiếp khách phải tiếp đường hoàng, dẫn khách đến thiên viện là rất thất lễ.
Nhưng Thanh Duy không để bụng, ngồi ghế đợi.
Nàng ở Giang phủ ba ngày, không những Giang Từ Chu không về mà cả Triêu Thiên lẫn Đức Vinh chẳng trở lại.
Độ này Giang Trục Niên đang đi công chuyện ở châu huyện lân cận, chỉ có mình nàng ở trong tòa phủ đệ rộng lớn nhường ấy, như quay về những tháng ngày lang bạt.
Nàng định buổi tối sẽ lẻn vào Kinh Triệu phủ để gặp Phù Đông đang bị tạm giam, nhưng vụ án Chiết Chi cư liên đới rất rộng, nếu nàng tự tiện hành động sẽ bứt dây động rừng, nghĩ một lúc mới nhớ ra Cao Tử Du là thông phán Kinh Triệu phủ, bèn tới tìm Thôi Chi Vân nhờ giúp.
Thanh Duy ngồi chờ được một lát thì nghe thấy đằng sau có người gọi:
“A tỉ?”
Thanh Duy ngoái đầu, thấy Thôi Chi Vân phờ phạc ốm yếu, còn tiều tụy hơn cả hồi mới lên kinh. Gặp được Thanh Duy, nàng ấy lấy làm mừng rỡ, nhanh chân đi tới, “A tỉ đến thăm muội hả?” Nàng nắm tay Thanh Duy, “Từ ngày tỉ qua Giang phủ, muội luôn muốn đi thăm tỉ một lần.”
Muội ấy gầy quá, ngón tay trơ cả xương.
Thanh Duy đoán muội ấy sống không được khá, quan tâm hỏi: “Dạo này muội thế nào rồi?”
Thôi Chi Vân cụp mắt cười nhạt, rút tay về, thấy Thanh Duy không dùng trà bèn nhanh nhảu đi pha, nhưng tay chạm đến bình trà lại lạnh ngắt, “Tích Sương đang mang thai, không ăn uống được gì, xét cho cùng trong bụng nàng ta là trưởng tôn Cao gia, cả phủ rất coi trọng, quan tâm nhiều cũng phải. Muội vẫn cứ thế thôi, chỉ là một biểu cô nương ăn nhờ ở đậu, có hay không cũng như nhau.”
Nàng đặt bình trà xuống, xoay người bảo: “Không nói chuyện này nữa, còn a tỉ? A tỉ sống ở Giang phủ thế nào?”
Kỳ thực Thanh Duy ở đâu cũng chẳng thành vấn đề, chỉ đáp cũng bình thường.
Hôm nay nàng đến là vì có chuyện muốn nhờ, lập tức nói thẳng: “Chi Vân à, có chuyện này tỉ muốn nhờ muội giúp.”
Thôi Chi Vân nói: “Miễn là việc muội giúp được, a tỉ cứ nói đi.”
Thanh Duy cân nhắc chọn lời, “Quan nhân nhà tỉ… muội cũng biết đấy, chơi bời quen rồi, mới kết hôn mấy ngày mà hắn đã nhìn trúng một hoa khôi, đợt trước còn mở tiệc ở Đông Lai Thuận vì nàng ta, kết quả bị người ta lừa, suýt trúng ám sát. Bây giờ hoa khôi bị khép vào diện tình nghi, nhốt ở Kinh Triệu phủ, muội có thể hỏi thăm Cao Tử Du giúp tỉ xem có phải hoa khôi này là hung thủ được không, nếu cô ta đúng là hung thủ thì phải trị thật nghiêm, còn nếu không phải, bao giờ thả cô ta thì báo cho tỉ một tiếng, tỉ dùng ít bạc đuổi cô ta đi.”
Thôi Chi Vân chấn động.
Nàng biết Giang Từ Chu không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng tuyệt không ngờ… mới thành thân mà đã ra ngoài nhậu nhẹt chơi bời.
Thôi Chi Vân cười khổ: “Là muội làm hại a tỉ, nếu biết thế, chẳng thà để muội tới Giang gia cho rồi, muội ở đâu cũng như nhau, a tỉ có bản lĩnh, không thể bị giam cầm trong thâm trạch cao tường như vậy được.”
Nàng nhìn Thanh Duy, “A tỉ yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà, muội làm được, đợi biểu ca về muội sẽ hỏi thăm huynh ấy, có tin gì muội sẽ báo với tỉ.”
Mới một thời gian không gặp mà Thôi Chi Vân đã chín chắn hơn trước, Thanh Duy thấy muội ấy đã biết nặng nhẹ nên không chỉ điểm nhiều.
Nàng ngồi với Thôi Chi Vân một lúc rồi bảo cần phải về Giang gia, Thôi Chi Vân bịn rịn tiễn nàng ra tận ngoài cửa. Thanh Duy dừng chân ở cửa, nghĩ ngợi rồi nói: “Muội ở Cao gia nhớ chăm sóc mình cho tốt. Muội là muội, người ngoài là người ngoài, người ta làm gì cũng mặc, miễn không phiền tới muội thì không cần để bụng.”
Thôi Chi Vân nghe hiểu, hôm nay Thanh Duy có thể tới thăm nàng, nói chuyện với nàng một lúc là lòng nàng thư thái hơn nhiều rồi, bèn nhẹ nhàng đáp: “A tỉ cứ yên tâm, muội vẫn nhớ lời dạy của tỉ, chung quy không thể nhờ vả ai, người sống trên đời chỉ có thể dựa vào bản thân, muội sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Thanh Duy gật đầu, vừa ra khỏi ngõ thì ngoái nhìn.
Thôi Chi Vân vẫn đứng trước cửa Cao phủ nhìn nàng, thấy nàng quay đầu lại bèn mỉm cười vẫy tay, một mình muội ấy đứng nơi đó, chẳng có lấy một a hoàn thị tì theo hầu, cô đơn làm sao.
Nhưng biết làm sao đây…
Vốn dĩ con người luôn chỉ có một mình. Bản thân nàng cũng thế.
Sắp về tới Giang phủ, bất thình lình Thanh Duy nghe thấy tiếng chim cắt, nàng rẽ vào con hẻm nhỏ, chìa tay đón cắt, rút tờ giấy buộc ở chân chim:
“Có hẹn tối nay tại Đông xá.”
Thanh Duy quay về nhà, ngồi chờ đến lúc hoàng hôn buông, thay y phục dạ hành, khoác áo chùng, nhảy tường ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đến cửa hông ở phía đông thành Tử Tiêu.
Đôn Tử đã đứng sau cửa chờ, cấm vệ quân đang trực dẫn nàng tới sân ở Đông xá, đẩy cửa ra gọi: “Công công.”
Trong phòng chỉ sáng một ngọn đèn, Tào Côn Đức ngồi bên trong, chầm chậm khép hai mắt, day huyệt thái dương, “Đến rồi à?”
Thanh Duy để Đôn Tử đóng cửa lại, đáp: “Trông nghĩa phụ có vẻ mệt.”
Tào Côn Đức nói: “Hôm qua Vinh Hoa trưởng công chúa hồi cung, trong cung bận bịu, cả Nhập nội tỉnh không có lấy một khắc nghỉ ngơi, phải làm liên tục. Ta định gọi con từ lâu rồi, nhưng phải tới hôm nay mới có thời gian rảnh.”
Lão mở mắt, “Nghe bảo mấy hôm trước, con và vị tiểu gia Giang gia cãi nhau?”
“Vâng. Nghĩa phụ dặn con theo dõi y, nhưng y suốt ngày đắm trong tửu sắc, rất ít khi ở riêng với con. Hôm trước y mở tiệc mời rượu, con thấy khả nghi nên đóng giả Huyền Ưng vệ bám theo.”
Tào Côn Đức hỏi: “Thế có thu hoạch được gì không?”
Thanh Duy đáp: “Hình như y đang nhắm Phù Đông cô nương ở trang viên của Tiểu Hà đại nhân, còn giành giật với một Hiệu úy tên Trâu Bình. Trâu Bình đố kị, bố trí bẫy ám sát y, mướn rất nhiều tử sĩ, sau đó còn ném cả thuốc nổ.”
“Vậy theo lời con, Trâu Bình thật sự là người chuẩn bị thuốc nổ?” Giọng Tào Côn Đức lạnh tanh, lấy một thanh tre trong hộp gỗ ra để giũa móng, khoan thai hỏi, “Chứ không phải là Giang Từ Chu tự chuẩn bị, vừa đánh trống vừa la làng hòng giá họa cho Trâu Bình?”
Thanh Duy giật mình, nhìn Tào Côn Đức một cái rồi cụp mắt:
“Con cũng có từng có suy đoán giống nghĩa phụ, nhưng… lúc ấy tử sĩ rất đông, con mải đối phó với chúng nên không rõ là ai ném thuốc nổ, sau lại nghe nói phụ thân của Trâu Bình là Vệ úy tự khanh, nếu suy ra từ lẽ thường, vậy chắc chắn là hắn ta.”
“Theo lẽ thường?” Tào Côn Đức cười lạnh, lão nhìn Thanh Duy, “Giá mà việc nào cũng suy ra theo lẽ thường thì đỡ phải biết.”
“Theo lẽ thường, Giang Từ Chu chính là Giang Từ Chu, không đảm đương nổi chức Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti; theo lẽ thường, con là con gái Ôn Thiên, nhẽ ra đã chết dưới thanh đao của triều đình; theo lẽ thường, tân đế trẻ tuổi non nớt, việc triều chính có Chương Hà dồn ép, không đủ sức đương đầu nên phải dùng Huyền Ưng ti; theo lẽ thường, Vinh Hoa trưởng công chúa không nên về kinh sớm, Tiết Trường Hưng cũng sẽ không mất tích; theo lẽ thường, đáng ra năm năm trước Tiển Khâm đài sẽ không sập!”
Nói đến đoạn cuối, giọng lão trở nên dồn dập, lạnh buốt như có kim châm, thẻ tre trong tay cũng gãy làm đôi.
Thanh Duy lập tức khuỵu gối: “Thanh Duy hành sự không thấu đáo, xin nghĩa phụ trách phạt.”
Tào Côn Đức chậm rãi nhìn nàng, một hồi sau mới cất tiếng: “Con thành thân với Giang Từ Chu chỉ vài hôm, ắt không tới nỗi muốn làm vợ chồng với hắn, dần dà sinh tình, không kiểm soát được trái tim, để rồi hùa theo hắn lừa nghĩa phụ đâu nhỉ?” Lão ném thẻ tre đã gãy vào trong hộp, “Nhưng con chớ quên, con là con gái Ôn Thiên, lỡ để triều đình biết chuyện này, không có nghĩa phụ bao che, không những con gặp họa mà cả Ngư Thất kia, khéo cũng sẽ liên lụy vì con.”
Thanh Duy nhận ra ý đe dọa ẩn sau lời, nàng nặng nề đáp, “Nghĩa phụ nói chí phải. Có điều những năm qua con đã quen một mình, không liên quan ai chẳng vướng bận gì, cũng không đặt nặng chuyện sống chết, triều đình muốn mạng của con thì cứ việc lấy, tự con biết bản thân mình trong sạch thế nào. Cả sư phụ mà nghĩa phụ nhắc đến, con tìm ông ấy nhiều năm chỉ đơn giản vì muốn làm tròn chữ hiếu, nếu con chết thì tất thảy đều thành lời nói suông, ông ấy sẽ không chịu liên lụy vì con, con cũng không hại ông ấy.”
Tào Côn Đức nhìn Thanh Duy chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo.
Lão biết nàng rất ngang, nhưng bị nàng phản kích như thế khiến lão rất bực.
Lão từ từ thở ra, nghĩ tới những tội danh Thanh Duy đang đeo trên lưng, thời gian trước còn đi cướp ngục thành Nam, nhưng bây giờ? Đang ở tạm tại Giang gia.
Nói gì mà “không sợ chết”, không sợ tức không sợ, nhưng nàng ta còn chuyện chưa làm xong, chắc chắn sẽ không chịu chết.
Chỉ cần chưa muốn chết thì nàng ta sẽ không trở mặt với lão, hai kẻ lợi dụng nhau nói chi tới chân thành?
Nghĩ đến đây, Tào Côn Đức giãn chân mày, giọng dịu đi: “Xem con kìa, nghĩa phụ chỉ nhắc nhở một câu, con hà tất làm vậy?”
Lão thong thả nói: “Thôi, chuyện thuốc nổ, người của nghĩa phụ sẽ điều tra.”
Rồi lão đứng dậy đẩy cửa ra, gọi Đôn Tử: “Đưa đèn và áo choàng của ngươi cho nó.”
Đôn Tử nhanh chóng đi lấy đem tới, Tào Côn Đức khoác áo choàng Nội thị lên người Thanh Duy, dặn: “Đêm khuya khó ngủ, tối nay đi dạo thâm cung, hàn huyên với nghĩa phụ một lát nào.”
Thanh Duy gật đầu: “Vâng.”
Nói là đi dạo thâm cung, thực ra chỉ là đi dạo trên con đường ngoài cửa cung thứ ba.
Gió đêm thu thổi qua, chú dế ngủ đông dưới chân tường giật mình gáy lên, chất giọng già nua của Tào Côn Đức nghe thật lạnh lùng:
“Con có biết Vinh Hoa trưởng công chúa không?”
“Có biết ạ.” Thanh Duy im lặng một lát rồi đáp, “Bà ấy là em gái ruột với Chiêu Hóa tiên đế, nghe bảo rất được tiên đế yêu quý.”
“Đúng thế. Hồi tiên đế còn sống, tiên hoàng hậu đi sớm, đương kim Hà Thái hậu chỉ mới là một phi tần, không lên nổi phân vị Quý, cho nên trong một quãng thời gian rất dài, quyền quản lý hậu cung nằm cả trong tay Vinh Hoa trưởng công chúa.”
“Thực ra chuyện đó không hợp điều lệ, nhưng năm xưa phò mã của trưởng công chúa đã gieo mình xuống sông Thương Lãng, lấy cái chết khuyên can, sau khi y chết, tiên đế quyết định đón bà vào cung.”
“… Dòng Thương Lãng, sông Trường Độ, Tiển Khâm đài, việc này nối việc kia, đối với những người ở lứa như ta, mãi mãi không cách nào quên đi. Tiên đế thương Vinh Hoa trưởng công chúa mất chồng, không những đón bà vào cung mà còn đích thân dạy dỗ con trai của bà và phò mã, phong vương cho y, trở thành Tiểu Chiêu vương vang danh kinh thành sau này.”
Thanh Duy cầm đèn đi theo, im lặng nghe lão kể, sau mới hỏi: “Nghĩa phụ nói với con chuyện này làm gì?”
“Lúc trước Chương Hạc Thư muốn dâng tấu xin xây lại Tiển Khâm đài, đại quan trong triều tranh chấp không ngơi, hôm qua ý chỉ ban xuống, nói Quan gia đã phê chuẩn chuyện này.”
“Tiển Khâm đài sắp sửa trùng kiến, Vinh Hoa trưởng công chúa hồi kinh, Huyền Ưng ti cũng được trọng dụng, dưới dòng nước lẳng lặng đã có gợn sóng, nghĩa phụ nhìn thấy xoáy nước mà muốn hít hơi, nên mới nói nhiều đôi câu.”
Tào Côn Đức dừng bước bên ngoài cánh cửa ở đầu đường, nhìn theo hướng cửa sẽ lại thấy một cung đường sâu hun hút, như nối liền với tòa cung điện nguy nga.
Thanh Duy nào biết trong thâm cung còn có cung điện như vậy, người ở bên trong không phải đế vương cũng chẳng phải cung phi, mà là một cặp mẹ con sống trong cung cấm đã lâu.
Gió dần lớn, chuông gió treo ngoài điện vang reo ting tang trong màn đêm sương giá.
Tào Côn Đức thu bước chân, quay đầu đi thẳng về phía trước, “Bản thân nghĩa phụ chẳng phải người trong sạch, nhưng chung quy sẽ không hại con. Năm xưa khi Tiển Khâm đài sập, bụi bặm khắp nơi, ngấm tới cả nguồn nước ở thâm cung, vì nước đục, nên người bị mắc kẹt trong đấy buộc phải đeo mặt nạ.”
Tiếng chuông gió quá ồn ào, Thanh Duy theo Tào Côn Đức đi tới trước, lại nhịn không đặng mà ngoái đầu, lần thứ hai trông về phía tòa cung điện ấy.
Đèn đóm vẫn sáng, dường như người bên trong vẫn đang thức.
Song, nàng lại chẳng thể nhìn vào sâu thêm.
“Chốn thâm cung này, nghĩa phụ cũng chỉ có thể dẫn con đi một vòng ở ngoài, không thể cho con vào bên trong. Bởi con sẽ không biết rốt cuộc là ai ở đằng sau lớp mặt nạ ấy? Bọn họ tốt với con hay sẽ lợi dụng con, làm hại con…”
Đêm khuya thanh vắng, đèn cung đình trong cung Chiêu Doãn vẫn cháy tí tách, chuông gió ngoài hiên hẵng xoay tròn trong gió.
Một cung tì bưng thuốc đến cửa cung, nói với tiểu hoàng môn đứng trước cửa: “Lấy gậy khều chuông gió xuống đi, tránh làm phiền điện hạ nghỉ ngơi.”
Tiểu hoàng môn vâng dạ rồi chạy đi tìm gậy.
Cung tì đem thuốc đi vào, băng qua chủ điện tiến tới nội điện, đặt thuốc lên bàn trà gỗ lê.
Trong nội điện, ngoài thái y ra còn có thị vệ và người hầu, bên trong có một chiếc giường, rèm giường vén cao, một chiếc mặt nạ bạc được đặt trên tủ kê cạnh giường.
Giang Từ Chu tỉnh dậy từ giấc mơ hỗn loạn, ngửi thấy mùi thuốc đông y cay nồng quen thuộc.
Y chậm rãi mở mắt, tia sáng trong mắt không còn rời rạc như lúc tỉnh lúc ngất mấy hôm trước, cũng dần dà lấy lại ý thức.
Viên thái y chồm người đến, ngập ngừng gọi: “Điện hạ, điện hạ?”
Hầu kết di chuyển lên xuống, Giang Từ Chu “ừm” một tiếng.
Thái y lập tứ hạ lệnh: “Điện hạ tỉnh rồi, nhanh lên, nhanh đem thuốc đến đây!”
Triêu Thiên vâng dạ, mau chóng cầm bát thuốc tới, và cùng lúc đó, Đức Vinh chạy ra cửa đại điện, nói với cung tì vừa đến: “Điện hạ tỉnh rồi, nhanh đi bẩm báo cho trưởng công chúa điện hạ.”
Cung nữ gật đầu, hớt hải chạy ra cửa điện Chiêu Doãn, âm thanh tản mạn trong gió đêm cuối thu, “Mau bẩm báo với trưởng công chúa và Quan gia, Tiểu Chiêu vương điện hạ đã tỉnh rồi…”