Thanh Vân Đài

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bắt chứ! Sao lại không bắt!” Khúc Mậu nói.

Chỉ trong thời gian đi lên lầu, hắn đã tính toán xong tất thảy.

“Ma quỷ nhiễu loạn thành thị như thế, nếu mà không bắt, khéo còn nhiều người chết hơn! Tổ tông ơi, coi như con lạy ngài, cho con chuyển ra ngoài đi! Nếu cậu cảm thấy không trốn được ở phủ Huyện lệnh thì để ta chuyển đến nha huyện đi. Lúc nãy ta đã hỏi rõ rồi, sau nha huyện là miếu Thành hoàng, cậu có thể trốn ở đó cùng Triêu Thiên Lộc Chi!”

Khúc Mậu cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà Tạ Dung Dữ lại đến Thượng Khê.

Mấy hôm trước hắn còn đang thỏa mãn sung sướng ở phủ Tôn Nghị Niên, nhưng có một đêm, y bất thình lình xuất hiện trong phòng.

Y nói mình đến để tra án, nhờ Khúc Mậu hỗ trợ che giấu.

Nếu không vì thế thì còn lâu Khúc Mậu mới đến cái khách điếm rách nát này, Vân Khứ Lâu khó coi chết đi được, sao sánh bằng Đông Lai Thuận hay Hội Vân Lư trong kinh!

“Đạo sĩ bắt ma được nha huyện mời từ miếu Thành hoàng tới, tối mai đạo sĩ sẽ ra ngoài, như vậy các cậu cũng dễ lẻn vào. Tổ tông ơi, cậu đến miếu ở tạm một đêm có được không? Đợi bọn họ bắt ma xong, sáng sớm hôm sau ta sẽ lập tức đến đón cậu ngay, tới khi ấy cả Thượng Khê này, cậu thích ở đâu ta sẽ dẫn cậu đi ở, bao giờ về kinh, Ngũ gia sẽ tới điện Chiêu Doãn phục vụ cậu!”

Đợi Khúc Mậu nói xong, Tạ Dung Dữ mới bảo: “Ta chưa đến miếu Thành hoàng đó bao giờ, có trốn được hay không, khó nói lắm.”

Khúc Mậu thấy y đã dao động, lập tức nhấc ấm trà lên: “Được, để Ngũ gia đi trước kiểm tra giúp cậu!”

Đợi Khúc Mậu rời đi, Chương Lộc Chi mới hỏi: “Ngu hầu, tối mai nha huyện sẽ giăng thiên la địa võng bắt ma bóng xám, chúng ta có cần nghĩ cách bắt nó trước không?”

Tạ Dung Dữ nghĩ ngợi: “Không cần, đuổi nó đi là được.”

“Sao không bắt?” Chương Lộc Chi nói, “Không phải chúng ta đến Thượng Khê là vì nó sao?”

Gần nửa năm qua, cả Huyền Ưng Ti lẫn Tạ Dung Dữ không có lấy một khắc rảnh rỗi.

Bọn họ bắt tay điều tra từ sơn tặc núi Trúc Cố qua lại với Từ Đồ năm xưa, phát hiện ra một manh mối vô cùng quan trọng:

Cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố rất có khả năng liên quan đến Tiển Khâm Đài, và con ma bóng xám quanh quẩn ở Thượng Khê mấy năm nay cũng rất có thể là người duy nhất ở sơn trại đó may mắn còn sống sót.

Thấy Tạ Dung Dữ không lên tiếng, Chương Lộc Chi không kìm được nói: “Chúng ta phí biết bao công sức, hết ma bóng đỏ lại đến công tử ma, ngụy trang đủ mọi cách, mất trăm phương nghìn kế mới ép được con ma xám này xuất hiện, bây giờ nha huyện lẫn quan binh đều muốn truy bắt nó, nếu chúng ta không bắt thì khác gì dâng mỡ tận miệng mèo? Năm ấy sơn tặc bị giết quá sạch, chắc chắn là đã bị diệt khẩu, nếu đám ác nhân đó biết có người còn sống, kiểu gì cũng lại tìm cách diệt khẩu! Nếu chúng ta chậm thua chúng một bước, e rằng người duy nhất biết được sự việc…”

Nhưng vừa nói đến đây, Chương Lộc Chi nhận ra điều gì đó, chợt dừng lại.

Tạ Dung Dữ nhìn hắn: “Ngươi cũng nói đấy thôi, nếu đám ác nhân đó biết sơn tặc có người còn sống, nhất định sẽ tìm cách diệt khẩu. Vậy ta hỏi ngươi, tất cả những người muốn bắt ma ở Thượng Khê lần này có thực sự chỉ vì bắt ma?”

“Chuyện này…” Chương Lộc Chi ngập ngừng đáp, “Dĩ nhiên là không ạ.”

Ma bóng xám xuất hiện, đồng nghĩa với việc nội tình cái chết của sơn tặc năm xưa có khả năng bị bại lộ, vậy Thượng Khê bây giờ…

Chương Lộc Chi nói: “Chắc chắn có kẻ đến không phải để bắt ma, mà là diệt khẩu.”

Tạ Dung Dữ gật đầu, mở nắp cốc trà ra, cầm quạt gõ vào, “Chúng ta sẽ gọi kẻ này là ‘sát thủ’.”

“Điểm lại xem gần đây quan phủ Thượng Khê đã làm gì.” Tạ Dung Dữ nói tiếp, nhúng tay vào nước trà rồi vẽ một vòng tròn lên bàn, “Phong tỏa núi, giới nghiêm ban đêm, dựng trạm kiểm soát, điều tra người ra vào, còn bày thiên la địa võng ở hiệu thuốc Nguyệt Hòa để bắt ma. Khoan nói tới chuyện phong tỏa toàn bộ thị trấn vì ma ám, mà bản thân hành động đó liệu có hợp lý không? Nhìn quyết định của quan phủ mà xem, có phải đều đúng với ý đồ của ‘sát thủ’ không?”

Chương Lộc Chi nhìn vòng tròn trên bàn.

Đúng thế, hành động của quan phủ lúc này chính là thu nhỏ phạm vi, muốn nhốt con ma xám ở Thượng Khê!

Quỷ thần là vật cõi ngoài, những nơi khác bị ma ám chỉ mong chúng mau mau rời đi, làm gì có chuyện vây bắt ma?

Chương Lộc Chi hiểu ra, ngước mắt nhìn Tạ Dung Dữ: “Nên…”

Đuôi mắt Tạ Dung Dữ nhướn lên, mớm lời: “Nên?”

“Nên chắc chắn tên sát thủ muốn diệt khẩu con ma xám là người của quan phủ!” Triêu Thiên đưa ra kết luận.

“Không chỉ là người của quan phủ, mà còn là người có thể ảnh hưởng đến quyết định của quan phủ.” Chương Lộc Chi bừng hiểu, “Đây là lý do Ngu hầu muốn Khúc Ngũ gia ở lại Vân Khứ Lâu, để người của quan phủ phải tới khuyên nhủ?”

Tạ Dung Dữ gật đầu, y lấy ra bốn cốc trà, di chuyển từng cốc một vào trong vòng tròn nước, “Lúc nãy Đình Lam xuống lầu thương lượng với bọn chúng, các ngươi cũng thấy rõ rồi đấy, Tôn Huyện lệnh, Tần sư gia, Ngũ hiệu úy và Khưu hộ vệ, bốn người bọn họ chính là người ra lệnh bắt ma cũng như phong tỏa núi, nói cách khác, trong bốn người này…” Tạ Dung Dữ cầm nắp đậy lên một chiếc cốc trong đó, “Ắt hẳn có ‘sát thủ’ thực sự.”

Triêu Thiên hỏi: “Ý công tử là muốn tìm ra tên sát thủ?”

Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, đã sáu năm từ khi Tiển Khâm Đài sập, rất nhiều bằng chứng đã biến mất trong khói bụi thời gian, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được manh mối, nhất định phải tận dụng hết mức.

Ma bóng xám chỉ là kẻ may mắn sống sót, năm xưa trên núi Trúc Cố có đến mấy trăm tên sơn tặc, dù bọn họ có thực sự tìm được con ma đấy thì hắn có thể biết được bao nhiêu? Kẻ thực sự nắm giữ tin tức giá trị chính là ‘sát thủ’ đến diệt khẩu con ma xám.

Dù mạo hiểm, song Tạ Dung Dữ muốn một mũi tên trúng hai đích.

Chương Lộc Chi hỏi: “Nhưng làm thế nào chúng ta mới tìm được ‘sát thủ’ này?”

“Lợi dụng miếu Thành hoàng.” Tạ Dung Dữ nói.

“Miếu Thành hoàng?”

Nha huyện tìm đủ cách để Khúc Mậu chuyển ra khỏi Vân Khứ Lâu, có thực sự đơn giản là lo cho an nguy của hắn không?

Hay có kẻ biết công tử ma đang trốn trong lầu?

“Sát thủ” không ngốc, đã chừng ấy thời gian, ắt hẳn biết ma bóng đỏ và công tử ma lần lượt xuất hiện là vì Tiển Khâm Đài.

Để giết con ma bóng xám mà hắn phải phong tỏa cả ngọn núi, chứng tỏ muốn giải quyết sạch sẽ, vậy thì sao hắn có thể để hai “con ma” muốn điều tra manh mối Tiển Khâm Đài được sống?

Cho nên, kẻ để trống Vân Khứ Lâu nhằm dụ Khúc Mậu rời khỏi nha huyện, kẻ để trống miếu Hoàng thành hòng đợi người vào tròng chính là sát thủ thực sự.

Nói đến đây, Tạ Dung Dữ thôi giải thích, chỉ ra lệnh: “Triêu Thiên, tối mai sau khi nha huyện sắp xếp ở hiệu thuốc Nguyệt Hòa xong, ngươi nhất định phải gây náo loạn gần trước khi con ma xám tới, dụ binh lính rời đi. Phải nhớ ma bóng xám là nhân chứng chúng ta muốn tìm, nếu hắn không bỏ trốn mà vẫn mạo hiểm thì phải bảo vệ hắn.”

“Vâng.”

“Chương Lộc Chi, đợi Triêu Thiên dụ lính rời đi, ngươi hãy mai phục ở gần nha huyện, xem xem trong bốn người hôm nay rốt cuộc ai là kẻ quay về chỉ huy điều động, báo cho ta biết rồi theo ta đến miếu Thành hoàng.”

“Vâng.”

Chiều tối hôm sau, ở trang viên ngoại ô.

“Thế nào rồi, đã tìm được chưa?”

Dư Hạm đi qua đi lại trong nhà chính, vừa thấy thím Ngô đi vào thì lập tức hỏi.

Thím Ngô nói: “Chưa tìm được ạ, sân trước lẫn sân sau, cũng tìm khắp các phòng nhưng vẫn chẳng thấy bóng người đâu.”

Dư Hạm siết chặt khăn tay, giậm chân thật mạnh: “Cái con bé Tú nhi này, sao đúng lúc quan trọng lại biến mất thế này! Dù muốn mua phấn cũng cần gì phải đi hôm nay, có phải ngày nào oan gia cũng đến đâu, ta một ngày không bôi trét cũng có gì quan trọng!”

Sáng hôm nay Diệp Tú nhi hầu Dư Hạm ngủ dậy, vô tình làm rơi bể hộp phấn của nàng ta, Tú nhi áy náy, nói muốn ra ngoài mua hộp khác đền, tuy Dư Hạm không vui nhưng cũng không so đo với nàng, ai ngờ Tú nhi lại bướng bỉnh, lén chạy ra ngoài.

Tối nay bắt ma, bên ngoài rất loạn, ngoài trang viên còn có lính gác kia kìa!

Một lúc sau, Thanh Duy từ viện hoang đi tới, đưa cho Dư Hạm chiếc vòng cổ vỏ sò, “Ta nhặt được dưới gốc hòe già, có thể Tú nhi đã chui lỗ chó ra ngoài.”

Lỗ chó kia rất nhỏ, cũng chỉ có người gầy như Diệp Tú nhi mới chui ra được.

Dư Hạm nhìn chuỗi vòng, còn là của ai ngoài Tú nhi nữa? Nàng ta càng thêm bồn chồn, đứng ngồi không yên: “Thôi! Để ta ra nói với lính gác ngoài cửa, bảo bọn họ đi báo với lão gia, nhờ lão gia cử người bắt a đầu chết tiệt kia về!”

Diệp lão bá nghe thế, chống gậy đi tới ngăn Dư Hạm lại: “Được rồi, phu nhân báo với lính làm gì, cẩn thận lão gia biết chuyện sẽ không cho Tú nhi phục vụ phu nhân nữa đâu.”

Nhưng Dư Hạm lại nổi cáu, siết khăn tay chỉ vào ông: “Đó là cháu ruột của ông đấy, tối nay ở bên ngoài có ma quỷ lộng hành, đến ta còn cuống cuồng tìm nó, sao ông chẳng lo tí gì thế hả! Ta nói ông hay, nếu nó mà gặp chuyện, đừng hòng ta thèm nhặt xác!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio