Thanh Vĩ

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Sakura Trang

Nếu như nói đứa bé thứ nhất thứ hai đến ứng phó không kịp, Thanh Vĩ mặc dù đau đớn, nhưng mượn thân thể cường tráng của người cá, còn có thể chịu đựng được, thông qua vô máu và nước biển, nghỉ ngơi mấy giờ, cũng có thể từ từ chịu đựng được.

Nhưng mà đứa bé thứ ba, thật là thương tổn tới căn bản của Thanh Vĩ. Người thuộc về biển khơi, cưỡng ép dùng thân thể con người ở trên mặt đất đẻ con, còn đẻ gian khổ như vậy.

Lần này cơ thể của cậu thật sự đã bị tàn phá không chịu nổi.

Ngực Thanh Vĩ đã phập phồng rất nhỏ rồi, cậu nhìn thai nhi nhỏ nhỏ trên màn hình kìa, bình tĩnh vô cùng.

“Còn sống không?” Cậu hỏi.

Lâm Niệm lấy ra mấy đo tim thai, bên trong truyền tới tiếng đập yếu ớt.

“Còn sống.” Tâm tình anh phức tạp trả lời.

“Mạng của đứa trẻ lớn thật…” Thanh Vĩ vẫn dạng rộng chân, dưới người máu thịt lẫn lọn, trong mắt rã rời. Cậu từ từ nâng tay lên, vuốt ve bụng gặp biết bao trắc trở hành hạ của mình.

Bụng vốn mượt mà xinh đẹp, đã bị đè ép ứ máu biến hình, tràn đầy mạch máu đỏ nhạt và vết ứ tím bầm. Cậu như không cảm giác được đau ấn ở cạnh bụng, cảm giác vị trí của đứa bé.

Đây là do vị trí bào thai bị lệch, bị máy siêu âm bỏ qua, nếu như biết nó tồn tại, vừa nãy Lâm Niệm cũng sẽ không liều mạng ép bụng. Nhưng không nghĩ tới, nó lại có thể trong quá trình ép bụng mà sống sót, cái này làm người ngạc nhiên mừng rỡ, cũng làm người ta tuyệt vọng.

“Thanh Vĩ....” Lâm Niệm mở miệng, “Đứa bé này.... Sợ rằng đã rất yếu, cho dù đẻ ra được, cũng không nhất định có thể sống sót, cho nên.. Chúng ta...”

Anh cũng không muốn để cho Thanh Vĩ chịu khổ, vốn là người cá ở trong đại dương không buồn không lo, bỗng dưng phải chịu đựng trận đau đớn thảm thiết như vậy, bây giờ ngay cả mạng cũng sắp không gánh nổi. Lâm Niệm càng nghĩ, càng hận bản thân.

Mặt người cá nhỏ trắng bệch vùi lấp ở trong mái tóc dài, ánh mắt cậu mơ màng suy nghĩ, chạm vào ngón tay người yêu.

“Mổ bụng em đi…”

“Cái gì?” Lâm Niệm cho là mình nghe lầm.

Nhưng Thanh Vĩ vô cùng tỉnh táo, khóe mắt chân mày mệt mỏi không chịu nổi, thậm chí cười nhẹ: “Em thực sự, không còn sức để đẻ rồi… Cho nên, anh… Mổ bụng em ra, lấy đứa bé.”

“Không được!” Lâm Niệm quát nhẹ cậu, “Em sẽ chết đó!”

Thanh Vĩ cường chống tinh thần trêu ghẹo anh: “Em… Em là người cá, cá có sức sống rất mạnh, em… Em làm sao sẽ chết chứ?

Lâm Niệm nhào tới bên người cậu, bi thương hôn ánh mắt, lông mi, sống mũi, ngón tay của cậu.

Thanh Vĩ híp mắt, hưởng thụ những cái hôn của người yêu, giống như phơi nắng, lười biếng nói: “Lâm Niệm, lúc em hôn mê, trong giấc mơ, em mơ thấy trong bụng có bốn đứa bé, con của chúng ta…”

Hai mắt Lâm Niệm ngấn lệ cố mở.

“Ở trong mơ em còn không tin, bây giờ nhìn lại, đây là ý trời đi....” Thanh Vĩ nhếch khóe miệng, vuốt nhẹ nhàng lên bụng mình, cảm thụ thai nhi an tĩnh trong bụng mình, “Em muốn đẻ nó ra, chẳng may sống được thì sao? Lâm Niệm… Nó chắc chắn rất muốn sống sót, cùng với anh chị của nó…”

Lâm Niệm ngồi ở mép giường, khóc đến nói không ra lời, trơ mắt nhìn Thanh Vĩ dần mất đi sức sống, hít thở trở nên vỡ tan, ngón tay đặt ở trên bụng vô lực rủ xuống, chỉ có thể hơi run rẩy.

Người cá nhỏ vẫn cố dùng hết sức lực nới với anh: “Thừa dịp em còn chịu đựng được, nhanh, nhanh mở lấy nó ra… Coi như là, giúp em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, có được hay không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio