Thánh Viện

chương 34: sơ cấp cuộc thi (năm)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dilin trong lòng âm thầm kêu khổ.

Lấy trạng thái hiện tại của cậu lúc này, đối phó nhất giai ma thú còn khó khăn, huống chi bộ dáng của con ma thú trước mắt trông sao cũng không giống sẽ yếu nhược hơn ngân giáp thú.

Thật ra cậu hoàn toàn có thể sử dụng phong hệ (? Sao lại là phong hệ chứ? @[email protected]), nhưng con ma thú này lại đang ở trước mặt cậu, nếu như cậu quay ngược lại thì lại xung đột cùng ngân giáp thú. Nếu cậu chọn hướng khác cậu sợ rằng đầu óc vốn đã bị làm cho quay cuồng của mình sẽ lại càng thêm choáng váng.

Ngay khi cậu còn đang do dự thì cặp mắt đỏ sậm kia đã lao lên hướng cậu đánh tới.

Thân hình ma thú hoàn toàn hiển lộ trong ánh sáng yếu ớt. Nếu như ngân giáp thú là một con lợn rừng mặc giáp bạc thì con ma thú trước mắt chính là một con hắc báo trước đầu có một chiếc sừng lớn!

Dilin ngưng trọng tụ tập thủy nguyên tố đem chính mình dịch ra sau tầm sáu thước.

Mục tiêu đột nhiên biến mất làm cho hắc báo chó chút sửng sốt. Cặp mắt đỏ sậm rát nhanh lại di động đến trên người Dilin, răng nanh bén nhọn như đinh thép lóe ra quang mang quỷ dị dưới ánh tà dương, trong kẽ răng mơ hồ có thể thấy được vụn thịt.

Xem ra nó đi đến nơi này là vì chuẩn bị ăn tối.

Tuy rằng có thể lý giải nhu cầu của nó, nhưng là Dilin cũng không có tính toán đem chính mình dâng lên. Cậu nhanh chóng phán đoán tình huống trước mắt. Nếu muốn thoát ly nơi này thì cậu cần phải chạy về sau lưng của đầu hắc báo một sừng kia, khốn nỗi phong hệ ma pháp của cậu hiển nhiên vẫn chưa đạt đến tùy tâm sở dục —- cậu không biết phải làm thế nào để có thể bay hình vòng cung a. Tính toán qua lại, biện pháp tốt nhất chính là chọn một hướng khác để rút lui.

Dù sao cùng lắm thì bóp nát thủy tinh cầu, buông tha cho cuộc thi lần này.

Hắc báo một sừng chỉ kịp thấy trước mắt lóe lên một cái, tên nhân loại nhìn qua rất ngon miệng kia đã hoàn toàn biến mất.

Cái gì gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Dilin cuối cùng đã hiểu được. Thật vất vả thoát khỏi địa bàn của hắc báo một sứng, cậu lại gặp phải một loại phi hành ma thú.

Nếu cậu đoán không sai, đây chính là một loại ma thú mà cậu từng nhìn thấy trong một cuốn sách ở đồ thư quán – tật phong tấn lang. Chúng nó là sinh vật quàn cư, cho nên hiện tại đang đuổi theo phía sau cậu không phải một con, mà là một bầy.

Cho dù cậu có vận dụng phong hệ ma pháp bay nhanh đến đâu, bầy lang vẫn như cũ bám sát bên người, thậm chí chỉ cần cậu hơi lơi long, chúng sẽ nhân đó mà hướng cậu công kích khiến Dilin không thể không đẩy nhanh tốc độ.

Vận dụng ma pháp vô cùng hao phí tinh thần lực, hơn nữa cậu mới nắm giữ phong hệ ma pháp chưa lâu, dưới cường độ hoạt động liên tục như hiện giờ, Dilin dần dần hết chống đỡ nổi, đầu giống như bị ngâm nước, hỗn loạn, sự cảm ứng với thủy nguyên tố bắt đầu yếu dần đi.

“Ngao ô......”

Phía sau giống như truyền đến một tiếng sói tru.

Dilin thân thể chấn động, trong đầu truyền đến một trận đau đớn, thủy nguyên tố dùng để nâng đỡ cơ thể bỗng nhiên biến mất, cơ thể từ không trung rơi thẳng xuống.

Đáng chết.

Cậu không có thời gian để ý tới tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng từ túi không gian lấy ra chủy thủ đâm tới bên cạnh. Tốc độ của tật phong tấn lang quá nhanh, cậu căn bản nhìn không thấy thân ảnh của nó chỉ có thể dựa vào sự lưu chuyển của gió mà phán đoán hành động của chúng.

Chủy thủ huy vào khoảng không. Dilin cảm thấy cổ tay phải đau xót, thân thể bị kéo đến trên mặt đất. Một con sói cả người màu lam nhạt đang gắt gao cắn cổ tay cậu, con ngươi đen tối tràn đầy thô bạo.

Máu không ngừng trong tay cậu cùng răng nanh của nó chảy ra, răng nanh giống như khảm sâu vào trong xương cốt.

Dilin môi trắng bệch, nhất thời đau đến ngất đi.

Không biết qua bao lâu, cậu mở to mắt.

Chung quanh tối như mực, trời và đất hòa hợp thành nhất thể, giơ tay ra không thấy năm ngón tay.

Dilin lại nhắm mắt lại, thủy nguyên tố sáng trong suốt lại xuất hiện ở trong đầu.

...... Chẳng lẽ, đã chết?

Cậu giật giật, cổ tay nhất thời truyền đến đau đớn cùng hô ứng với sự đau đớn từ ngực khiến cho cậu đau đến nhếch miệng co quắp hai chân.

“Tỉnh?” Tiếng nói vang lên mang theo nồng đậm giọng mũi độc đáo, đỉnh đầu Dilin phiêu đãng lên vô số đóa hoa lửa nho nhỏ, như linh hồn phiêu phù giữa không trung, đem bốn phía chiếu sáng.

“Ngươi?” Dilin lúc này mới phát hiện cổ tay của mình đã được băng bó, cổ tay truyền đến đau nhức so với lúc trước đã giảm bớt không ít. Cậu chịu đựng đau đớn, dùng tay trái không bị thương chống lên mặt đất ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn vào nam tử tóc vàng đang ngồi trước mặt. Cho dù đang ngồi trên một đám cỏ loạn thất bát tao, hắn vẫn như cũ mang theo sự thong dong ngạo mạn quen thuộc trên mặt.

Hydeine thấy cậu mãi không nói được một lời mà chỉ chăm chăm nhìn mình, trào phúng hỏi: “Choáng váng rồi hả?”

Dilin đột nhiên dùng tay trái chống lên mặt đất, nhích thân thể của mình về phía trước.

Hydeine lẳng lặng nhìn thân ảnh của cậu đang tới gần, nhìn thấy cậu giơ tay lên..... dán tại trên má phải của chính mình. Đôi mắt lam nhạt ẩn ẩn có tức giận lưu chuyển, Hydeine âm thanh lạnh lùng nói: “Làm cái gì?”

Dilin sờ còn chưa có đã nghiền, lại cọ cọ một chút mới nhẹ nhàng thở ra, buông tay thấp giọng nói: “Là thật a.”

“Thật cao hứng?” Hydeine nói.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên là thật cao hứng. Dilin lộ ra mỉm cười.

“Không giải thích về hành vi vừa rồi?” Hydeine hiển nhiên không tính toán buông tha cậu.

Dilin nghiêng đầu nhìn dấu tay rõ ràng khắc trên khuôn mặt hắn, khóe miệng co rút, nhưng rất nhanh đã nghiêm lại mặt nói: “Ta chỉ là muốn biểu đạt sự hưng phấn khi gặp lại đạo sư trong thời khắc nguy hiểm mà thôi.”

“thời khắc nguy hiểm?” Hydeine híp mắt lại, “Nếu biết là thời khắc nguy hiểm vì sao lại không bóp nát thủy tinh cầu?”

Trước khi rừng Mộng Yểm sống lại, hắn cũng đã canh giữ ở bên ngoài cánh rừng đợi mệnh, chợ Dilin bóp nát thủy tinh cầu cung cấp phương vị. Cơ mà chờ tới chờ lui, các đệ tử khác đều đã lục tục đi ra chính là vẫn không thấy tín hiệu của Dilin. Nếu như không phải mấy người cùng tổ của cậu đi ra chỉ ra vị trí đại khái, hắn cũng không thể xuất hiện đúng lúc để giải cứu.

Nhớ tới tình cảnh mành chỉ treo chuông lúc đó, đôi mắt xanh thẳm hơi hơi co rụt lại.

Dilin nhất thới nhớ tới thủy tinh cầu của chính mình còn chưa có bóp nát thì rất ngạc nhiên, không khỏi mừng rỡ nói: “Cuộc thi của ta còn chưa có chấm dứt a.”

“Ngươi cảm thấy dưới loại tình huống như vừa rồi còn muốn băn khoăn về cuộc thi sao?” Hydeine tàn khốc nói. Hắn nếu như đến muộn một bước thôi, như vậy ngồi tại chỗ này sẽ không phải là một thiếu niên bị thương mà là một bộ thi cốt đã bị gặm sạch sẽ!

Dilin bị giọng điệu âm trầm, thần sắc nghiêm nghị của hắn khiến cho hoảng sợ, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, lúng ta lúng túng nói: “Quên mất.” Câu này không phải nói dối. Sau khi gặp phải Tật phong tán lang cậu hoàn toàn không có thời gian tự hỏi về chuyện cầu cứu.

Hydeine nói: “Ngươi làm sao lại chạy đến nơi này?”

Dilin nói: “Ta nói với bọn họ dẫn dắt ma thú theo hướng đông rời đi.”

“Hướng đông?” Hydeine trừng mắt, “Đồng bạn của ngươi nói ngươi chính là đi hướng bắc.”

“A?” Dilin mờ mịt.

Hydeine nói: “Hơn nữa ta xác định ta là căn cứ theo chỉ dẫn của đồng bạn ngươi mới tìm được ngươi.”

Dilin nhíu mày nói: “Sau đó ta gặp phải một con hắc báo một sừng, liền tháy đổi phương hướng, kia có thể là hướng bắc chăng?”

“Như vậy ta hẳn là phải ở hường đông bắc gặp được người?” Hydeine nhướn mày nói, “Vậy ngươi có thể giải thích cho ta biết tại sao hiện giờ chúng ta lại đang ở phương tây bắc không?”

“Rừng Mộng Yểm rất quỷ dị.” Dilin kết luận.

Hydeine: “......”

“Đúng rồi, Mikris đạo sư trưởng không phải đã nói chúng ta chỉ có thể gặp phải nhất giai ma thú sao? Vì sao chúng ta lại không hề gặp được?” Dilin hò nghi nhìn hắn, ánh mắt kia tựa như đang nhìn đầu sỏ gây nên.

“Bởi vì ngươi không hay ho.” Hydeine vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Dilin càng thêm tin tưởng sự hoài nghi của chính mình, “Đây là cuộc thi bổ sung thêm?”

“Cuộc thi đã bị hủy bỏ.”

“Hủy bỏ?” Dilin ngẩn ra, lập tức nói, “Vì cái gì?” Cậu phải trải qua cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới có thể bảo trụ thủy tinh cầu, cư nhiên đổi lấy một câu cuộc thi hủy bỏ?

Hydeine nói: “Orosey quyết định.”

“Học viện trưởng?” Dilin rốt cục phát hiện sự tình cũng không có đơn giản như cậu tưởng tượng, “Vì cái gì?”

Hydeine nói: “Bởi vì......” Tay phải của hắn không chút để chà xát trên mặt đất một phen.

Dilin dài cổ ra, “Cái gì?”

Dilin thân dài cổ, “Cái gì?”

Ba.

Bàn tay vừa mới cào cấu trên mặt đất kia dán tại trên mặt Dilin, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Dilin bị tát nói không ra lời.

Hydeine thu hồi tay, bĩu mỗi nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và người đều không biết trên mặt ta có cái gì sao?”

Dilin: “......” Cậu liệu có thể giả thiết rằng, biểu hiện phía trước của Hydeine có phải đều là vì để dẫn dắt đi sự chú ý của cậu, tìm thời cơ đem một chưởng này trả lại hay không?

Phía trước phát ra chút tiếng vang của cây cỏ bị đạp gãy.

Dilin khẩn trương đứng lên, cổ tay run rẩy đau.

Hydeine phất tay.

Những ngọn lửa nhỏ nguyên bản đang xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ nhất thời tản ra bốn phía, xếp thành một vòng tròn, không ngừng chuyển động xoay quanh bọn họ.

“Đây là?” Dilin buồn bực nói.

“Kết giới của ta.” Hydeine vung tay lên. Vòng tròn lửa đang xoay xung quanh theo chiều kim đồng hồ đột nhiên dừng lại, đứng thẳng trên mặt đất tạo thành một hàng rào lửa nhỏ.

Dilin: “......”

Cậu đột nhiên hiểu được, cái gì gọi là thuộc loại ma pháp của chính mình. Tỷ như là cậu lúc này, tuyệt đối sẽ không sử dụng một cái kết giới ngây thơ như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio