Trước mặt Hydeine để năm bao cà phê lớn đóng gói tỉ mỉ. Để biểu hiện long trọng, mặt trên còn thắt năm cái nơ con bướm màu hồng to thiệt to.
Dilin trộm ngắm sắc mặt hắn, giải thích: “Đây là cà phê quý tộc Shamanlier thường uống nhất, Vileyka. Phụ thân biết ngài thích uống cà phê, đặc biệt mang về từ nơi tiếp phẩm trong hoàng cung.”
Hydeine muốn nói gì đó, bỗng thấy Andre đi xuống từ lầu thượng, vẻ mặt tươi cười: “Vị này nhất định là Tajires đạo sư.”
Dilin bật người dậy nhỏ giọng giới thiệu với Hydeine: “Phụ thân của tôi.”
Hydeine đứng lên, trang trọng hành lễ: “Bassekou công tước các hạ.”
Dilin giật mình. Cậu biết Hydeine lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn khách khí như thế. Không phải hắn không thèm khách sáo ngay cả với Ciro, Orosey sao? Chẳng lẽ do tác dụng của năm gói cà phê?
Andre không biết việc xấu của Hydeine, cho nên vẫn chưa cảm thấy thụ sủng nhược kinh, “Dilin nhất định đã mang đến cho thầy rất nhiều phiền toái.”
Hydeine nói: “Còn trong phạm vi có thể thừa nhận.”
Andre cười như không cười nhìn về phía Dilin.
Ánh mắt Dilin liếc sang nơi khác. Nói thật, cậu đem lại rất nhiều phiền toái cho Hydeine sao? Hình như không có. Ngoại trừ rừng Mộng Yểm… Nhưng đó không phải lỗi của cậu. Về phần trận đấu cùng St Sorvi… cũng không thể trách cậu.
… Được rồi, đích xác có vài phiền toái nhỏ.
Andre hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?” Vấn đề thường dùng khi không biết nói gì.
Hydeine nói: “Nếu giường mềm mại một chút nữa sẽ rất ngon.”
Andre cũng không mất vui đối với thái độ thẳng thắn của hắn, cười cười: “Ta quen ở trong quân doanh, cho nên thích dùng ván giường cứng rắn, không nghĩ đến cảm thụ của khách nhân, là ta tiếp đãi không chu toàn.”
Hydeine tựa hồ cũng nhận thấy yêu cầu của mình quá mức khắc nghiệt, bèn nói: “Không, đó cũng là thử nghiệm mới lạ.”
Dilin nhịn không được muốn cười, vừa vặn ánh mắt Andre đảo qua, cậu lập tức đưa tay che miệng.
“Làm sao vậy?” Dư quang khóe mắt Hydeine luôn luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu.
Dilin chớp chớp mắt, “Tối qua ngủ không ngon, có chút rã rời.”
Andre giải thích giúp:” Tối qua chúng ta trò chuyện đến khuya.”
Hydeine hơi nhíu mày.
Andre vội vàng hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Tinh thần khỏe mạnh rất quan trọng đối với ma pháp sư.” Hydeine nói.
Andre nghiêm mặt: “Lần sau ta sẽ chú ý.”
Nói chuyện chấm dứt trong cứng ngắc.
Sau khi Andre rời đi, Hydeine ngồi trên ghế sa lông vẫn không nhúc nhích.
Dilin lo lắng: “Đạo sư?”
“Vừa rồi thể hiện của ta có phải rất kém cỏi?” Hydeine đột nhiên tung ra một câu như thế, khiến cho Dilin suýt nữa ngã sấp!
“Không có. Ngài lo nghĩ nhiều.” Trên thực tế, so với chiến tích dĩ vãng của hắn, thể hiện vừa rồi của hắn quả thực có thể xưng là nhã nhặn.
Hydeine quay đầu nhìn cậu, phát hiện cậu đang dùng loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình.
Dilin thấy bốn mắt nhìn nhau, dứt khoát nói ra ý nghĩ trong đầu, “Đạo sư, anh sùng bái cha tôi sao?”
Hydeine: “…”
Dilin cho là hắn ngầm thừa nhận, “Hàng năm có rất nhiều người sùng bái chờ ở cửa nhà tôi, ngôn ngữ điên cuồng gì cũng có, cho nên, những lời đạo sư anh vừa mới nói thật sư không tính là gì.”
Hydeine trừng cậu, đôi mắt trạm lam lóe ra quang mang nguy hiểm.
Dilin hậu tri hậu giác phát hiện không ổn, “Vừa rồi anh thể hiện tốt lắm.”
Hydeine chậm rãi nói: “Pha giúp ta chén cà phê.”
Dilin như trút được gánh nặng chạy vào nhà bếp.
Hydeine chậm rãi thả lỏng cơ thể, lưng tựa vào sô pha.
Mới rồi vừa nhìn thấy Andre Bassekou, tinh thần và thân thể liền đột nhiên căng thẳng, quả thực là bất khả tư nghị đối với một ma pháp sư sở trường tinh thần lực. Nhất là hắn và đối phương thực chất cũng không có quan hệ hoặc xung đột gì. Mà sau đó, hắn cư nhiên còn để ý đến thể hiện vừa rồi của mình.
Hai tay Dilin bưng cà phê, mang đến trước mặt hắn.
Ánh mắt Hydeine hướng lên, quỷ dị theo dõi cậu.
Dilin bị hắn nhìn chăm chú đến nổi da gà, “Đạo sư?”
Là bởi vì cậu ta sao?
Hydeine tự vấn lòng, liên hệ duy nhất giữa mình và Andre chính là thiếu niên trước mặt. Cho nên, tiềm thức hắn muốn thể hiện ra một đạo sư ưu tú, không hy vọng Andre có bất luận lý do gì mang cậu ấy đi khỏi bên người mình?
“Đạo sư?” Hai tay Dilin mỏi nhừ.
“Ta nhớ trước kia ngươi từng muốn đổi đạo sư.” Hydeine trầm giọng.
“…” Chẳng lẽ hiện tại hắn chuẩn bị tính sổ? Ngay trong nhà cậu? Dilin buồn bực nghĩ. Xem như kẻ tài cao gan cũng lớn sao?
Hydeine thấy cậu thật lâu không đáp, tâm chậm rãi trầm xuống.
Dilin nghĩ đến một khả năng khác, “Đạo sư chuẩn bị bỏ tôi ở nhà?”
Hydeine cố gắng liên hệ ý nghĩ của mình với đối phương.
” Vincent đạo sư mà đạo sư muốn tìm, là người rất khó đối phó sao?” Dilin thử thăm dò.
“Làm sao ngươi biết ta muốn đối phó hắn?” Hydeine hỏi lại.
Dilin nói: “Tôi đoán.” Một là khi Hydeine nhắc tới tên này biểu tình thật sự không thể coi là thân mật. Hai là bởi vì cậu cảm thấy so với nhớ thương, Hydeine ghi hận thì đúng hơn. Người biến mất nhiều năm như thế còn bị hắn nhớ mãi không quên, tuyệt đối không phải do đơn giản là đạo sư vỡ lòng.
Hydeine không phủ nhận.
Dilin nghĩ nghĩ: “Có lẽ tôi không thể giúp đỡ bao nhiêu, còn có khả năng sẽ cản trở…”
Trên mặt Hydeine viết đích xác như thế.
Dilin coi như không thấy, tiếp tục: “Nhưng tôi có thể thỉnh cầu phụ phân trợ giúp.” Từ sau khi đề xuất với phụ thận buông tha quyền thừa kế gia tộc, cậu cũng rất ít dùng đến thế lực gia tộc. Nhưng vì Hydeine, cậu không ngại lại phiền toái phụ thân lần nữa.
Hydeine cau mày nói: “Ở trong lòng ngươi, ta là một ma đạo sư lúc nào cũng cần người khác trợ giúp?”
Dilin vội vàng nói: “Đương nhiên không phải.” Cậu thiếu chút nữa quên, cường giả đều có chung một đặc điểm, đó là tự tin và kiêu ngạo.
Hydeine tiện tay ném năm gói cà phê vào túi không gian, sau đó đứng lên, thản nhiên nói: “Vẫn là cám ơn.”
…
Hắn cám ơn vì cà phê hay vì đề nghị vừa rồi của mình?
Dilin suy nghĩ thật lâu mà không ra đáp án, nhịn không được chạy đến thỉnh giáo Andre sau khi ông về đến nhà.
Andre nói: “Tại sao không thể cảm ơn vì cả hai?”
Dilin sửng sốt.
“Con ta tựa hồ rất quan tâm đo sư của mình.” Andre thăm dò nhìn cậu.
Dilin nói: “Anh ta là một người thực cảm xúc hóa.”
“Cảm xúc hóa đến mức ngay cả hai chữ cám ơn cũng cất giấu bẫy rập.” Andre không tính toán buông tha cậu như vậy.
Dilin nghẹn lời.
“Hơn nữa quan tâm đến mức mất đi lực phán đoán vốn rất sáng suốt.” Andre từ thăm dò biến thành nghiên cứu, “Mức độ quan tâm như vậy chỉ bởi vì đạo sư thực cảm xúc hóa?”
Dilin nói: “Phụ thân, người đến tột cùng muốn nói gì?”
Andre nói: “Không có gì. Cho dù là phụ thân con, ta thủy chung cũng chỉ là một trong những người đứng xem. Con đường nhân sinh không dung nạp được thao túng của kẻ khác, đáp án phải do chính con tìm ra.”
Hốc mắt Dilin hơi ẩm ướt.
Đây chính là phụ thân cậu. Luôn đứng phía sau yên lặng bảo hộ cậu, ông sẽ nhắc nhở, hướng dẫn, nhưng chưa bao giờ cưỡng ép cậu lựa chọn. Bởi vì ông luôn nói, mỗi người đều chỉ có một con đường nhân sinh, nhân sinh đó chỉ có thể đi theo một phương hướng, mà phương hướng đó cũng chỉ có thể do chính bản thân chọn ra.
“Việc đạo sư con giao thác đã có tin tức.” Andre cúi đầu, không chú ý biểu tình nhi tử, “Trong mười một người còn lại, có chín người xác định không có bất cứ ma pháp gì, cũng chưa từng có bất luận tiếp xúc nào với ma pháp.”
Dilin trong lòng khẽ động, “Còn hai người.”
“Một người đã xuất ngũ, trước khi xuất ngũ, hắn là thành viên quân đoàn ma pháp hoàng thất.” Andre nói.
Nhãn tình Dilin sáng lên: “Có thể gia nhập quân đoàn ma pháp hoàng thất nhất định là đại ma pháp sư rất mạnh.”
“Không đủ mạnh.” Andre nói, “Ít nhất không đủ cường đại đến mức vào được học viện St Paders. Hắn từng thất bại ba lần liên tục cuộc thi vào St Paders trong chín năm, cuối cùng phải học ở học viện ma pháp đế đô Bert.”
Khóe miệng Dilin xệ xuống.
Andre mỉm cười: “Không cần thất vọng nhanh vậy. Một Vincent Lin cuối cùng… Tuổi phù hợp.”
Dilin nói: “Còn gì nữa?”
“Không có.” Andre nói, “Tài liệu của hắn trống rỗng, ngoại trừ tuổi và tên.”
Dilin cau mày: “Tại sao có thể như thế?” Chế độ điều tra dân cư Shamanlier vô cùng nghiêm cẩn, không có khả năng xuất hiện tình huống nhiều năm có tên tuổi nhưng không có bất cứ ghi chép gì.
Andre cười: “Có giống mồi nhử không?”
Dilin chợt nói: “Chẳng lẽ người kia luôn chờ đạo sư đến tìm hắn?”
Andre buông lỏng: “Chỉ sợ chỉ có đạo sư của con biết.”
Dilin khẩn cấp đem tin tức nói cho Hydeine.
Hydeine đang mở đám lễ vật do thành viên phân hội Bert của ma pháp nghiệp đoàn đưa tới, “Đích xác có khả năng.”
Dilin đang đầy ngập nhiệt tình nhất thời bị xối cho bát nước lạnh, “Chỉ là có khả năng sao?”
“Là thật là giả đi xem sẽ biết. Nếu hắn muốn dẫn ta đến, nhất định sẽ lưu lại tin tức.”
“Chúng ta khi nào xuất phát?”
“Không vội.” Hydeine mở một cái hòm vuông to cỡ bàn trà, sau đó lấy ra một viên ru bi nhỏ hơn cả trứng chim cút, ngắm nghía dưới ánh mặt trời, “Khối bảo thạch này gặp ánh sáng sẽ to ra sao?”
Dilin nói: “Không hề.” Không chỉ khối bảo thạch này không thể, toàn bộ bảo thạch đều không thể.
“Vậy vì sao hắn lại dùng cái hòm lớn như vậy?”
Dilin nói: “Có lẽ để khiến cho anh dễ dàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy nó trong đống lễ vật.”
Hydeine nói: “Sau đó?”
“Như vậy anh sẽ nhớ kỹ hắn là ai.” Dilin vươn tay lấy thiệp chúc mừng trong hòm, nhưng Hydeine đi trước một bước giữ hòm lại.
“Ta không chuẩn bị lãng phí trí nhớ đi nhớ tin tức nhàm chán đó.” Hydeine ném viên ru bi vào túi không gian.
Dilin âm thầm lo lắng mình nên nể mặt đồng bào ruột thịt, trộm nói cho bọn hắn biết không nên tiếp tục tiêu tiền hoang phí.
“Ngươi không ra ngoài?” Hydeine bắt đầu mở phân lễ vật tiếp theo.
Dilin sửng sốt: “Đi đâu?”
“Đây là gia hương của ngươi, ngươi có thể đi gặp bằng hữu.” Trong hòm là một quyển sách ma pháp, nếu Hydeine không nhớ lầm, tác giả quyển sách là Chaifuang.
“Bằng hữu tốt nhất của tôi ở học viện St Paders. Anh đang làm gì vậy?” Cậu nhìn quyển sách trên tay Hydeine bị một ngọn lửa cắn nuốt, đốt cho đến thành tro.
“Tiêu diệt rác rưởi.” Hydeine mở phân lễ vật thứ ba.
Dilin nói: “Anh chuẩn bị khi nào khởi hành? Để tôi nhờ chú Bob chuẩn bị chút.”
“Nếu ngươi không có việc gì, ngày mai chúng ta có thể khởi hành.” Hydeine nhíu mày nhìn tấm vải màu hồng phấn trong phân lễ vật thứ ba, nếu hắn nhớ không lầm, đây tựa hồ là đồ dùng của nữ giới.
Dilin liếc một cái, muốn cười mà không dám cười: “Tôi nghĩ, đây là nội y của phu nhân Neichel.”
“Cho nên?” Hydeine ném bay.
“Nàng cũng là một vị ma pháp sư, tôi nghĩ cái này đại biểu cho, ách, mời.”
Hydeine liếc cậu, “Làm sao ngươi biết đó là nội y của ai?”
Dilin chỉ chỉ hòm đựng nội y, mặt trên viết Neichel.
Ngón trỏ Hydeine gõ bàn, vẻ mặt suy xét.
Trong lòng Dilin căng thẳng, cười khan nói: “Đạo sư thật sự muốn đi?”
“Không, ta chỉ là nghĩ, có lẽ đây là một phân lễ vật không tồi.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dilin, hắn một lần nữa đem nội y bỏ vào hòm, sau đó ném vào túi không gian.
Hydeine cũng tuân thủ ước định, sáng sớm hôm sau cùng Dilin đi đến trấn nhỏ Hanguna nơi vị Vincent Lin cuối cùng kia ở.
Andre và Bob yên lặng tiễn đưa phía sau bọn họ.
Chờ thân hình bọn họ hoàn toàn biến mất trong ma pháp trận, Andre và Bob mới xuống khỏi xe ngựa.
Bob nói: “Công tước, tôi không rõ, vì sao ông không ngăn cản thiếu gia? Cậu ấy là người kế thừa gia tộc Bassekou tốt nhất, mà gia tộc Bassekou cũng là lựa chọn tốt nhất của cậu ấy.”
“Bởi vì ta là phụ thân của nó.”
Bob vẫn như cũ vẻ mặt mờ mịt.
Andre mỉm cười: “Kỳ vọng lớn nhất của phụ thân với nhi tử, chính là hy vọng chúng mỗi ngày đều khoái khoái lạc lạc.”
Bob nói: “Có lẽ sau khi cậu ấy kế thừa gia tộc Bassekou cũng sẽ rất khoái nhạc.”
“Đây là sự khác nhau giữa thúc thúc và phụ thân.” Andre nói, “Thúc thúc nguyện ý mạo hiểm vì cái ‘có lẽ’ này, nhưng phụ thân thì không.”
Bob lăng lăng suy nghĩ nửa ngày, giận dữ nói: “Ngài rất cưng chiều cậu ấy.”
Andre tự hào nói: “Nó cũng chưa từng cô phụ sủng ái của ta.” Hắn rất cao hứng con hắn có lý tưởng của riêng mình, so với những con cháu quý tộc trong thành ngày ngày ngẩng đầu chờ tước vị rụng xuống, hắn phi thường vừa lòng với nhi tử nguyện ý tự bay lượn bằng đôi cánh bản thân của mình.
Trấn nhỏ Hanguna cách Sangtu rất gần, sát với biên giới giữa Shamanlier và Sangtu. Thành Bert không có ma pháp trận tốc hành tới đó, trước hết phải đến đại thành Joseph bên cạnh, tiếp đó ngồi xe ngựa qua trấn.
Đợi đến khi Hydeine và Dilin đến nơi, đã là buổi chiều ngày thứ tư.
Trưởng trấn sớm có được tin tức, đợi tại giao lộ hai ngày. Khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ bước xuống từ trên xe, khuôn mặt ảm đạm nháy mắt tản ra ánh sáng chói lọi, “A, hai vị nhất định là Bassekou thiếu gia và ma đạo sư đại nhân.”
Dilin mỉm cười, “Ngài khỏe. Vất vả ngài đợi lâu.”
“Đâu có đâu có.” Mỉm cười của Dilin khiến hắn nhất thời cảm thấy chờ đợi của mình đều đáng giá, bực tức đầy bụng cũng đã bay lên chín tầng mây, “Bữa tối và phòng nghỉ đã được chuẩn bị tốt, xin mời.”