Tây Điện của Thụy Vương phủ, luôn là nơi tiếp đón khách của Bách Lý Dực. Từ cửa nhìn vào, bàn Lê Mộc thượng hạng đặt ở giữa phòng, gọn gàng ngăn nắp, cao quý mà trang nhã. Ở phía sau bàn gỗ, chính là đặt một bức tranh phong cảnh ba vạn dặm của Nam Hạ, vô cùng tráng lệ và phong lưu. Ở trong phòng được rải thảm da Bạch Hổ được vận chuyển từ Bắc Xuyên tới đây. Thương Lạc vừa vào cửa, nhìn tấm thảm da Bạch Hổ được dải dưới chân không khỏi cảm thán một phen.
Thụy Vương phủ này, thật đúng là xa xỉ vô cùng a. A !!! Không đúng, nếu Bách Lý Dực không đến đây, đây hẳn là phủ đệ của Trưởng công chúa Nam Hạ. Như vậy có thể thấy được, vị công chúa Nam Hạ này hẳn là được nhiều ân sủng rồi.
Chúng thị nữ đem cơm canh đều đã bày biện lên bàn, sau đó cung kính đứng hầu ở phía sau. Bách Lý Dực mang theo Thanh Vũ cũng đã an vị, liền ra hiệu cho Thương Lạc cùng ngồi xuống. Thanh Vũ ngồi bên cạnh Bách Lý Dực, đưa tay cầm lấy ly rượu cho Bách Lý Dực rót. Bách Lý Dực nhìn nàng đang cụp mắt nhìn ròng rượu chậm rãi rót xuống ly, trong đáy mắt của Bách Lý Dực đều là ôn nhu. Nàng quay đầu, nhìn lướt qua đám thị nữ phía sau rồi nói với Thương Lạc, "Trước tiên nghe từ khúc hay là xem ca múa ?"
"Quý phủ lại có ca vũ mới ?" Thương Lạc đem chén rượu dừng ở trên môi, nhìn chăm chăm Bách Lý Dực, hơi kinh ngạc một chút.
"Ừ, mới tuyển ngày gần đây." Bách Lý Dực gật gù, trong giọng nói cũng không lưu tâm cho lắm.
"Tốt lắm, trước tiên xem ca vũ mới đi." Thương Lạc nâng chén, hướng Bách Lý Dực cười cợt. Đàn tỳ bà có thể nghe sau, không ngờ còn có diễm phúc giúp Nhị ca duyệt đội ca vũ mới.
Bách Lý Dực nghe vậy, quay về phía sau ra hiệu cho thị nữ, người kia liền lui ra. Chỉ chốc lát sau, một hàng ca cơ nối đuôi nhau đi vào trong Đại Điện.
Người đứng đầu đội ca cơ này chính là Lạc Phạm. Hai năm trước Bách Lý Dực đưa nàng tới, lệnh nàng làm nữ quan ca vũ của Thụy phủ. Nàng dẫn chúng ca cơ đứng thành hàng hành lễ với Bách Lý Dực cùng Thương Lạc, sau đó cung kính đứng trong điện cúi đầu hỏi, "Đại Vương muốn xem chính là 'Mộng Xuân' ?"
Bách Lý Dực nhìn nàng, thanh đạm trả lời, "Mộng xuân."
"Vâng." Lạc Phạm khom người hành lễ một cái, sau đó mang theo Cầm đi tới bên phải ngồi xuống, hướng tới chúng nhạc công ra hiệu, tiếng nhạc bắt đầu cất lên.
Chúng vũ ca mặc trên mình y phục lụa mỏng màu đỏ, lộ nửa vai khoe thân thể kiều diễm đang say xưa nhảy múa. Đại Điện xa hoa lúc này tràn ngập hương thơm của chúng ca vũ. Làn váy màu đỏ của các nàng tô điểm lên trên tấm thảm màu trắng, thật giống như Châu Thành vào tháng , khi đó băng ở trên sông vừa mới tan, hai bên bờ nở ngợp trời hoa Hỏa Đằng , hoa mỹ khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
Lạc Phạm đưa tay vuốt ve lên dây đàn, gảy ra "Xuân Khúc", khúc này vốn là từ khúc thờ cúng Thần Xuân của người Bắc Hoa, làn điệu hoạt bát nhẹ nhàng dưới bàn tay của nàng có thể khiến cho người ta triền miên trong đó. Giống như nữ tử Nam Hạ, bề ngoài mềm mại nhưng lại nói không ra hết được bao nhiêu thiên kiều bá mị động lòng người. Lạc Phạm chuyên tâm gảy đàn, tình cờ tầm mắt lướt qua trên người Bách Lý Dực, nhìn thấy vị Đại Vương kia híp mắt chuyên chú nhìn chúng ca vũ bên dưới điện, đáy lòng nàng cũng chìm đi mấy phần.
Cánh tay chúng ca vũ trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp lụa đỏ rực lại càng thêm rung động lòng người, thân thể thướt tha ca múa càng thêm câu hồn đoạt phách. Dù cho là Thương Lạc tung hoành ngang dọc nhiều năm ở các túy lâu cũng không cưỡng lại được vẻ đẹp câu hồn của các nàng. Tay trái Thương Lạc nâng cằm, tay phải đung đưa chén rượu của mình, vô cùng phong lưu phóng khoáng. Bên môi nở nụ cười, nụ cười này mãi đến khi khúc dừng mới tắt.
"Được được được, " Thương Lạc đứng lên, nhìn chúng vũ cơ bên dưới nhiệt tình vỗ tay, sau đó quay về hướng Bách Lý Dực nở nụ cười nói, "Ca vũ này, quả thực là mộng xuân. Mộng này, là mộng của biết bao nhiêu thiếu niên a. Nhị ca, ca vũ mới này, rất tốt, rất tốt."
"Ừ." Bách Lý Dực cười cười, như ngầm đồng ý với ý kiến của hắn. Nhìn Thanh Vũ ngồi ở một bên vẫn đang phi thường trấn định, mím mím môi đem tầm mắt nhìn sang Lạc Phạm đang ngồi ở trước Thất Huyền Cầm, "Hôm nay ca múa rất tốt. Thưởng !"
"Tạ ơn Đại Vương ban thưởng." Lạc Phạm dẫn đầu mọi người lên tiếng cảm tạ Bách Lý Dực.
"Ừ, có thể lui xuống." Bách Lý Dực lắc lắc tay phải, ra hiệu cho chúng vũ cơ lui xuống.
"Vâng." Giống như lúc đến, Lạc Phạm dẫn một đám người dần dần lui đi.
Thương Lạc nhìn bóng người Lạc Phạm đang rời đi, đăm chiêu, đợi đến khi đám người lui ra ngoài cửa, sau đó mới quay đầu nhìn Bách Lý Dực nháy mắt cười cợt, "Nhị ca, vị Lạc Phạm tỷ tỷ này càng ngày càng thêm động lòng người rồi đó. Từ khúc này cũng càng ngày càng hay, aizzz, quả thực là nữ nhân mà mọi nam nhân luôn tìm kiếm rồi !!!"
Bách Lý Dực thanh đạm liếc mắt nhìn hắn, sau đó đưa mắt nhìn Thanh Vũ, phát hiện khuôn mặt nàng vẫn bất động thanh sắc, vẫn cứ nhàn nhã gắp thức ăn cho Bách Lý Dực, lông mày liền hơi nhíu lại. Giọng nói nhàn nhạt đáp lời Thương Lạc, "Nếu ngươi yêu thích, ta có thể đưa nàng đến chỗ ngươi." Bàn tay lặng lẽ đặt sau lưng Thanh Vũ, vòng qua eo nàng, kéo nàng vào trong lòng mình. Khi ôm thân thể nàng vào trong lòng, cũng cảm thấy thân thể nàng trong nháy mắt căng thẳng.
Đột nhiên thân mật như thế làm cho Thanh Vũ đơ người, cảm nhận được Bách Lý Dực đang ôm mình, vành tai của nàng liền nhanh chóng ửng hồng. Trong đáy mắt giấu diếm đi cảm xúc mừng rỡ, cảm nhận được động tác tiếp theo của Bách Lý Dực, ngượng ngùng khẽ dịch chuyển thân thể một chút, đem cả người vùi vào trong lồng ngực Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực cúi đầu nhìn người trong ngực mình, thấy được tai Thanh Vũ đang ửng hồng, nhíu mày lại, làm cho chúng thị nữ đứng hầu một bên kinh hãi, đỏ mặt cúi thấp đầu. Hôm nay, Thanh Vũ có vẻ càng thêm thẹn thùng, động tác thân mật của Bách Lý Dực với nàng trước đây vô cùng tự tại, tại sao hôm nay lại thẹn thùng như thế ? Như thế này cũng không được, không tốt. Nghĩ nghĩ một hồi, siết chặt cánh tay đang ôm Thanh Vũ lại, đem Thanh Vũ ôm thật chặt trong lòng. Hương thơm đặc trưng của Thanh Vũ quanh quẩn chóp mũi của Bách Lý Dực. Nhưng trên mặt Bách Lý Dực, vẫn thủy chung không biến sắc.
Thương Lạc sau khi uống xong chén rượu của mình, ngước mắt lên, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn nhìn nhìn Bách Lý Dực, ánh mắt cực kì gian xảo, chớp chớp mắt cười phong lưu nói, "Quân tử không đoạt người của người khác, Nhị ca vẫn là giữ chặt đi." Câu trước ý là chỉ Lạc Phạm, nhưng câu sau lại ám chỉ Thanh Vũ, trong giọng nói còn mang theo mấy phần chế nhạo.
"Hả ?" Bách Lý Dực gắp rau đút cho Thanh Vũ ăn. Nàng cúi đầu, nhìn chăm chú Thanh Vũ, cất giọng phân phó chúng thị nữ bên cạnh, "Đi gọi Chủy Trưng Ngu Đại Gia tới đây."
"Vâng." Thị nữ khom người, sau đó lui ra khỏi đại điện.
Thương Lạc vừa nghe xong lời này, lắc chén rượu trong tay, hai mắt quay sang nhìn Bách Lý Dực sáng lấp lánh, "Vị Chủy Trưng Ngu này, hẳn là vị gảy đàn tỳ bà kia ?"
Bách Lý Dực gật gù, thu hồi đũa, "Ừ."
"Nha, Vị này là người phương nào ? Ta sao lại chưa từng nghe danh của nàng ?" Thương Lạc nhìn Bách Lý Dực, gương mặt vô cùng tò mò.
"Đợi một chút sẽ biết thôi." Bách Lý Dực cầm chén rượu lên, ánh mắt đang nhìn về phía cửa, sắc mặt vẫn bình thản khiến cho người ra không đoán ra được nàng đang nghĩ gì.
Tiếng gió thổi qua, chuông gió treo ở ngoài hành lang Đại Điện đung đưa theo gió phát ra tiếng vang lanh lảnh, tai Bách Lý Dực hơi chuyển động một chút, nhẹ nhàng nói ra một câu, "Đến rồi."
Đến rồi ? Gió đến rồi ? Hay là nàng đến rồi ?
Thương Lạc nghe được câu này, theo bản năng quay đầu, vừa mới quay đầu, ở đầu mũi đã ngửi thấy mùi thơm mê người. Theo mùi hương kia ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người toàn thân khoác lên y phục trắng như tuyết.
Nữ tử kia, toàn thân khoác bạch y, ôm tỳ bà trong ngực, hai gò má được một khăn lụa trắng che đi dung nhan, hương thơm thoang thoảng của nàng càng làm cho nàng thêm thanh lệ thoát tục. Theo tiếng chuông vang lên, Thương Lạc nghe tiếng mà nhìn, khi thấy nữ tử kia vừa đặt chân đến, ở trên mắt cá chân bên dưới Bạch Trù có một vệt dây màu đỏ treo trên mình Chuông màu bạc.
Trong nháy mắt........
Nữ tử kia chân trần trắng nõn như tuyết, so với thảm trải trên đất còn muốn trắng hơn ba phần. Óng ánh long lanh......Thương Lạc nhìn chân trân của nữ tử kia, vẫn cứ ngây người mà nhìn.
Bách Lý Dực nhìn nữ tử kia càng ngày càng gần, cầm ly rượu nâng lên môi. Nữ tử kia chậm rãi đi tới giữa Đại Điện, ôm đàn tỳ bà hành lễ, "Tiểu nữ Chủy Trưng Ngu bái kiến Thụy Vương điện hạ, Tần Vương điện hạ."
Trong nháy mắt khi cúi đầu đó, khăn che mặt của nàng bị gió hơi đẩy ra, lộ ra da thịt trắng nõn, Thương Lạc nhìn lạc một nhịp hơi thở.
Từ nhỏ đến nay, hắn gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa có một người nào làm cho hắn có suy nghĩ muốn nhìn trộm như người này.......
Bách Lý Dực không chút biến sắc liếc mắt nhìn nàng, đem chén rượu khẽ đặt lên bàn, "Không cần đa lễ, đứng lên đi. Tần vương, ngươi hôm nay muốn nghe từ khúc gì ?"
"A. . . . . ." Thương Lạc nghe được Bách Lý Dực hoán hắn, lúc này mới tỉnh táo lại, tự giác biết mình khi nãy có chút thất thố, hơi lúng túng một chút, trên mặt vô cùng khó xử nói, "Tùy ý........."
Bách Lý Dực cau mày liếc mắt nhìn hắn, đảo mắt nhìn Chủy Trưng Ngu ra lệnh, "Tắc Thu Phong" đi.
"Vâng." Chủy Trưng Ngu ôm đàn tỳ bà khom người lui tới bên phải Đại Điện, Thương Lạc nhìn nàng ôm đàn cúi đầu lả lướt bước đi, lại thất thần lần nữa.....
Thanh Vũ vốn dĩ đang vùi đầu trong lồng ngực Bách Lý Dực, lúc nghe thấy tiếng đàn tỳ bà vang lên, liếc mắt một chút nhìn bộ dạng si ngốc của Thương Lạc kia, quay đầu nhìn lại ánh mắt không biểu lộ bất cứ điều gì kia của Bách Lý Dực, thở dài một hơi.......
Tắc Thu Phong là từ khúc nổi danh ở biên cương xa xôi Thương Châu, ngoại từ người Thương Châu, những người ở địa phương khác sẽ không đàn, mà Thương Châu.....chính là khu vực tự trị nằm giao giữa quốc gia Nam Hạ - Bắc Hoa - Bắc Man Tộc.......Nữ tử này.........Aizzzzz.
Nàng đưa tay, mò được tay Bách Lý Dực, lại phát hiện ra bàn tay vốn dĩ lúc nào cũng ấm áp của Bách Lý Dực lúc này có chút lạnh cả người. Dù sao cũng là bằng hữu từ thời niên thiếu, đến bước này cũng là không đành lòng đi.......
Bách Lý Dực nhìn nữ tử đang gảy đàn tỳ bà kia, lại liếc mắt nhìn Thương Lạc. Vẻ tuấn lãng của thiếu niên này cũng đã nở rộ rồi, nhưng trên khuôn mặt vẫn phảng phất nét trẻ con như lần đầu gặp gỡ, nhưng bất kể thế nào, thời gian lặng lẽ trôi đi, chúng ta đã không còn là hai đứa bé vô ưu vô lo như trước.....