Thương Lạc cuối cùng vẫn nhấc kiếm quay lưng rời đi.
Bách Lý Dực ngồi ngay ngắn trước án, nhìn bóng lưng nam nhân kiên cường rời đi, con ngươi đang nhìn xa xăm rốt cục vẫn nhiễm màu cô đơn. Nàng đúng là còn chưa mở miệng, tố cáo với hảo hữu từ thời niên thiếu để lấy lại tự do cho mình.
Có thể bị nhốt trong lồng chính là chim Bạch Yến, còn người tàn nhẫn như Bách Lý Dực hẳn phải giống Bắc Hùng Ưng, làm sao có thể bị nhốt trong lồng đây ? Có điều như vậy cũng tốt, chí ít là sau này khi gặp lại, cũng có thể quên đi tình cũ, đối diện với nhau trên chiến trường.
Tháng , Nam Hạ, ở phía nam Thành Thương Châu.
Đã là đầu tiết hạ, thời tiết nơi này thật vô cùng oi bức. Binh lính trấn thành mặc khôi giáp chỉnh tề, cẩn thận kiểm tra người ra vào thành.
Cửa Thành bùn nhão lầy lội, một hàng người xếp dài trước cửa thành, người người nhốn nháo, ngờ ngợ có thể thấy được trên cổng thành có dán lệnh truy nã. Người ra vào thành bị binh lính gắp gao kiểm tra tướng mạo, sau khi được kiểm tra kĩ càng mới được thông quan.
Vừa ra vừa vào, đều là như vậy, ngay ngắn có thứ tự.
Bỗng nhiên, trên đường cái ngoài thành chợt có một nhóm cờ phất phới đón gió đi tới. Xa xa có thể nhìn thấy bụi mù một phương, trên cờ dùng mực trắng cùng đen phác họa một chữ "Thương" lớn.
Đi đầu đội là một đoàn ngựa thồ, ánh mắt mọi người đang có chút đờ đẫn, giờ khắc này như tỉnh ngộ, "Là đội buôn Thương Gia trở về."
Người bên cạnh nhìn lên, Ôi, lúc này có một người mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra mở miệng hỏi, "Thương Gia ? Là đoàn thương gia của hoàng thành sao ?"
"Còn không phải sao ?" Có một người lên tiếng trả lời, "Trong Thương Châu này, người họ Thương tuy nhiều, nhưng đội buôn trở về thành khí thế như thế, chỉ có duy nhất một nhà mới có. Chỉ có điều, lần này về so với những lần khác long trọng hơn nhiều, chẳng lẽ, ông chủ của Thương đoàn - Thương lão gia về rồi sao ?"
Mấy người không khỏi suy đoán một hồi, lại càng hiếu kì hơn trước.
Khi đoàn buôn đi vào mới phát hiện, đâu chỉ là long trọng, quả thực như Thái Thú đi du ngoạn rồi.
Đi đằng trước là con ngựa, phía sau là một cỗ xe ngựa, đằng sau nữa là hắc mã đội buôn mênh mông vô bờ. Đều mặc y phục tuấn mã, uy phong lẫm liệt.
Mọi người không khỏi nhìn ngắm nhiều lần, lại nhìn người dẫn đầu, dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, râu mép xồm xoàm, trông thật là hung thần ác sát. Mọi người không khỏi tò mò người ngồi trong xe ngựa là người phương nào, hoặc là trở đồ vật gì đến mà lại long trọng như vậy.
Hàng dài xếp hàng một hồi lâu, trong đoàn có mấy người đi phía trước kiểm tra, nhưng vẫn không được thông hành, đành phải xếp hàng như chúng dân xung quanh, xếp hàng ngay ngắn.
Ở phía trước hộ vệ khôi ngô lần lượt đi tới, cứ như vậy xếp ngay ngắn thành hàng.
Binh lính thủ thành cố ý muốn vén rèm lên, tìm tòi hư thực bên trong, một vị trung niên đứng bảo hộ bên cạnh xe ngựa nhất quyết không đáp ứng.
Cuối cùng đành phải quấy rầy Hiệu Úy thủ thành.
Hiệu Úy tuổi còn trẻ, nhưng cũng đoán ra được lão giả trước mặt cũng là nhân vật có máu mặt trong Thương Gia, chính là Đại Chưởng quỹ của Túy Vân lâu --- Thương Mạc Tưởng.
Vừa thấy ông lão, chắp tay chắp tay, hỏi thăm một chút.
"Thương lão, có chuyện gì mà không thể vén rèm xe lên?" Hiệu Úy trẻ tuổi hỏi binh lính, nhưng lại nhìn thương lão.
Thương Mạc Tưởng nhíu mày, "Tiểu thư nhà ta sợ người lạ, huống hồ bên trong tuyệt đối không có người khác, không bằng......"
Hiệu úy hơi nhướng mày, có chút khó khăn nói, "Lúc này không giống ngày xưa, sắp tới trong thành có đại sự, nếu là vô sự, chỉ đành ủy khuất tiểu thư một chút, kéo rèm che lên một chút là được rồi."
"Chuyện này. . . . . ."
Chính là lúc đang khó xử, có một giọng nói dịu dàng từ trong xe truyền ra, "Thương lão, tiểu thư nói, để cho bọn họ xét một chút cũng không sao."
Vừa nghe xong, Thương lão cũng dễ xử lý hơn, gật gật đầu.
Hiệu úy thấy vậy, ra lệnh cho binh lính bằng ánh mắt, thủ hạ hiểu ý liền vội vàng tiến lên, xốc lên màn che.
Sau khi màn che được xốc lên, ở bên trong xe có hai người đang ngồi thẳng. Một phụ nhân búi tóc ngồi ở một bên, cung kính hầu hạ thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ ngồi ở chính giữa xe ngựa, đang trong độ tuổi dậy thì, khoác trên mình y phục hồng phấn. An nhiên tĩnh tọa như mặt nước, mặt mày như họa, tựa như tiên nữ giáng trần.
Binh lính nhìn qua dung nhan thiếu nữ, không khỏi ngây ngất một hồi.
Thương lão thấy vậy, lông mày không vui nhíu lại.
Người rất bình ổn như Hiệu úy cũng ngây ngất một phen, một hồi lâu quay đầu lại, nhìn thấy biểu hiện của Thương Lão, mới ho khan vài tiếng.
Tiếng ho khan này hoàn hồn binh lính trở về. Màn che vốn đang được binh lính xốc lên giờ đã được buông xuống, vội vã lui ra ngoài, dập đầu nói lắp ba lắp bắp, "Đại. . . . . . Đại nhân. . . . . . Bên trong. . . . . . Bên trong không có người khả nghi."
"Ừ." Hiệu úy đổi khuôn mặt tươi cười, gật đầu với Thương Lão nói, "Như vậy, Thương lão liền có thể vào thành."
Thương lão gật gù, vừa muốn thăm dò tình hình hôm nay, không khỏi hỏi nhiều một câu, "Hôm nay vì sao trong thành lại giới nghiêm như vậy ?"
Hiệu úy cao giọng nở nụ cười, đáp trả, "Thất công chúa Nam Hạ ta sắp cùng Thái Tử Bắc Hoa tổ chức đính hôn, bên trên hạ chỉ xuống muốn trong thành Nam Hạ trong thời gian này không được phát sinh bất cứ chuyện gì, bằng không........"
Thương lão gật gù, đáp một tiếng, "Thì ra là như vậy."
Thấy hắn vẫn chưa có ý tứ muốn rời đi, Hiệu úy không khỏi nhiều lời một chút, "Thụy Vương Bách Lý Dực này quả là người tốt số, làm con tin ở Nam Hạ này tận năm, nay được Hoàng Đế Bắc Hoa đón về, lại được phong làm Thái Tử, lại là tứ hôn, đồng thời còn là tứ hôn với Thất công chúa cùng với công chúa Khương Hồ...Chà chà, ngồi hưởng Tề Nhân Chi Phúc a. . . . . ."
Vừa dứt lời, loảng xoảng một tiếng, tiếng quân cờ rơi trong xe truyền đến.
Trong xe ngựa thiếu nữ nhìn những quân cờ đen trắng lẫn lộn, run rẩy một hồi, đôi mắt trong veo kia, giờ khắc này tràn ngập nước mắt.
An thị nữ thấy biểu hiện của thiếu nữ bên cạnh, không khỏi lo lắng hoán một tiếng, "Thanh Vũ. . . . . ."