Một lần chiến đấu cứu viện kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt.
người trên đảo Đào Hoa kết nghĩa kim lan, cùng sinh cùng tử.
Dương Kỳ cảm thấy vô cùng mỹ mãn, hắn cảm thấy việc kết nghĩa bốn biển, tăng cường bằng hữu không phải là chuyện gì xấu.
Đại hội luận võ không phải chỉ bó hẹp trong phạm vi bốn đại học viện, mà còn mời rất nhiều cao thủ của danh môn chính phái đến xem lễ, có thể nói là một đại hội lớn trên đại lục.
Ngay cả chúa tể của đại lục là Thánh Tổ hoàng triều cũng phái người tới quan chiến, thậm chí có một số hoàng tử trong hoàng triều muốn chứng minh bản thân mà thể hiện khí công, đánh bại đối thủ, nhận lấy vinh quang và uy tín.
Đây là một đại hội mà các đại môn phái thể hiện thực lực của mình.
Đại hội chính là nơi kiểm nghiệm rất nhiều tinh anh thiên tài trong học viện, cũng đại biểu cho tiền đồ phát triển của họ sau này.
Thậm chí, nếu đám thiên tài cao thủ của các học viện Chân Long, Nhật Nguyệt, Hải Thần đánh bại đám cao thủ của học viện Thiên Vị, vậy thì học viện Thiên Vị sẽ mất đi cái danh hiệu đệ nhất.
Đây là chuyện mà chẳng một trưởng lão, đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão, chí tôn thái thượng trưởng lão... tha thứ được.
Dương Kỳ đã sớm nhận thấy bầu không khí khẩn trương trong học viện, có nhiều chuyện được tiến hành một khách gióng trống khua chiêng, có rất nhiều cao thủ tiến hành tiềm tu, bao gồm cả cô cô Dương Tố Tố và Bách Hoa thánh nữ cũng bế bế quan.
"Cô cô đang bế quan, nếu mình đem Sinh Mệnh Chi Tuyền cho cô cô sẽ giúp cho tu vi của người tăng mạnh, Bách Hoa thánh nữ xuất quan sẽ kinh sợ cho xem."
Bách hoa thánh nếu như không tấn chức truyền kỳ, vậy thì thực lực chỉ ngang với Dương Kỳ mà thôi, thậm chí nếu Dương Kỳ toàn lực thi triển sẽ chiếm cứ thượng phong.
Nhưng mà, nếu thực sự Bách Hoa thánh nữ không thể tấn chức truyền kỳ, Dương Kỳ cũng không đem Sinh Mệnh Chi Tuyền cho nàng qua vượt ải, bởi vì... hắn còn phải dùng, hơn nữa tấn chức truyền kỳ cần một số lượng nguyên khí cực lớn, Sinh Mệnh Chi Tuyền không cách nào bù đắp đủ được.
Đồng thời nếu quá nhiều người biết hắn có Sinh Mệnh Chi Tuyền, thì Thái Tử hội kiểu gì cũng biết hắn chính là người ra tay cướp đoạt, Thái tử chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó phiền phức không ngừng.
Bách Hoa thánh nữ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng so với Thái tử vẫn kém rất nhiều.
Theo như đồn đại, Thái tử chẳng những là truyền kỳ mà còn là nhân vật tuyệt đỉnh trong truyền kỳ, thậm chí vượt rất xa Phong Vân nhị tổ, bằng không Phong Vân nhị tổ cũng sẽ không nể mặt Bách Hoa thánh nữ như vậy.
Dương Kỳ một mình đứng trên đảo Đào Hoa, hắn không tính chuyện rời đi, mà ngắm nhìn những cây hoa đào, thưởng thức phong cảnh.
Đây là một hòn đảo nhỏ vô danh, cây đào trên đảo này là một loại dị chủng, không phải cây đào bình thường. Hoa đào vô cùng đẹp, màu sắc hoa mỹ, hương thơm lan tỏa khắp nơi, hơn nữa cây nào cây đấy rất to, gỗ màu xanh lục, đặc biệt vô cùng.
Dương Kỳ dùng kiếm khí cắt một cành đào xuống, nơi bị cắt của cây đào chảy ra một loại dịch thể thơm, ngọt, chúng là một loại linh dược cực tốt.
Đảo này không lớn, cây đào mọc ở nơi đây không phải do tự nhiên mà có lẽ do một loại lực lượng nào đó.
Lúc Dương Kỳ hạ xuống, trên đảo nhỏ không có một bóng người, cũng không động phủ của người tu luyện.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, ở trên biển rộng có vô số đảo nhỏ chi chít như sao trên trời, dấu vết con người rất hiếm. Phía dưới hòn đảo này dường như thông với biển cả, vì vậy có nhiều cao thủ khí công chiếm đảo, biến chúng thành vườn thuốc trồng các loại linh dược.
Rừng đào này có lẽ trước đây cũng là nơi một cao thủ nào đó để lại.
Dương Kỳ cũng nghe Quân Thiên Cừu nói, trên Đông hải càng gần Ác Ma đảo thì phong cảnh càng đẹp, nhưng mà mấy trăm năm nay, tà khí nơi đây càng lúc càng nhiều, rất nhiều cao thủ khí công vì tránh né tai hoạ đều bỏ đi, cho nên có khá nhiều đảo hoang phế.
Rất hiển nhiên cái đảo này cũng là một trong số đó.
Dương Kỳ bay lên quan sát hòn đảo, thấy hòn đảo này rộng chừng dặm, có hình trăng khuyết, nằm giữa biển xanh, trong rừng đào chỉ có chim chóc bay nhảy, hiển nhiên không có ma thú nguy hiểm nào.
Nơi nào có ma thú nguy hiểm, nơi đó chim chóc không dám tới gần.
Dương Kỳ khí dùng khí công bao phủ cả hòn đảo, tình hình trong đảo thế nào hắn đều nắm rõ.
Hắn nhận thấy ở giữa đảo dường như là nơi khởi đầu của một con suối, linh khí thoang thoảng từ trong con suối tán phát ra xung quanh.
"A, hóa ra hòn đảo này có dòng suối linh mạch, thảo nào mà nó có nhiều cây đào dị chủng tới như vậy, nhựa của những cây đào này ngọt thơm, hiệu quả còn hơn xa Tụ Khí đan trong việc tu luyện khí công, nhưng lại không có tác dụng đối với cường giả Đoạt Mệnh."
Dương Kỳ sở dĩ không trở về học viện Thiên Vị, là vì muốn ở trên hòn đảo này tập luyện "Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn" và "Bất Bại Vương Quyền".
Hắn biết trên đại hội luận võ của bốn đại học viện không thể thi triển Thần Tượng Trấn Ngục Kình, ở đó có bao nhiêu cao nhân? Có bao nhiêu người trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thậm chí có cường giả có thể suy tính ra quá khứ, tương lai?
Một khi thi triển thì hắn đã đưa mình vào nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ có nhiều kẻ đạo mạo tự biến mình thành Diêm Ma quỷ đế, cướp đoạt khí công của hắn, dồn hắn vào chỗ chết.
Cho nên Dương Kỳ quyết định đem chân khí của Thần Tượng Trấn Ngục Kình chuyển hóa thành kiếm khí của kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, tu luyện bộ kiếm thuật này tới trình độ chưa từng có.
Bằng vào bộ kiếm thuật này, hắn có thể đánh bại bất cứ thiên tài nào, bởi nó giống như mặt trời chói chang.
Hắn hạ mình xuống vị trí trung ương của đảo Đào Hoa, quả nhiên nhận ra đây chính là một dòng suối đang tỏa ra linh khí nhàn nhạt, linh khí này khiến cho xung quanh vô cùng trong lành thanh mát.
Tính ra đầu nguồn của con suối chỉ bằng một cái bát nhỏ, nhưng mà xung quanh lại là một cái hồ sâu vô cùng, sóng xanh lăn tăn, căn bản không thể nhìn không thấy đáy, giống như nó đã thông với đáy biển.
Dương Kỳ cũng không thèm để ý nhiều, hắn ngồi xuống gần con suối này, khí công tỏa ra bao phủ toàn bộ đảo nhỏ, nếu như có người hoặc yêu thú nào đó nhìn trộm, hắn sẽ lập tức phát hiện.
"Tìm hiểu hoàn toàn kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, với chân khí của mình, uy lực của bộ kiếm thuật này không phải chuyện đùa."
Dương Kỳ biết, tuy rằng kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn là vương cấp khí công, thế nhưng bản chất nó đã gần với hoàng cấp.
Năm đó người sáng lập ra bộ khí công này, ngang dọc bát hoang, phá núi dời biển, kiếm khí ngưng tụ tinh hoa của mặt trời chói chang, một khi thi triển thì giống như mặt trời cùng mọc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cương liệt uy mãnh.
Hắn có được phương pháp tu luyện của bộ khí công này từ học viện Thiên Vị, nhưng chưa có thời gian tìm hiểu kỹ, hắn quyết định hôm nay phải lĩnh ngộ nó thật tốt.
Mặt trời chói chang chiếu xuống, trong lúc hắn đang vận công, trên đỉnh đầu hắn cũng hiện ra một mặt trời, một lớn một nhỏ dung nhập vào nhau, khiến cho toàn bộ đảo Đào Hoa ngập tràn trong ánh sáng vàng.
Nhìn từ đàng xa, hòn đảo này không khác gì một hòn đảo đang cháy.
Dương Kỳ một lần nữa một vận chuyển đem kiếm khí của kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn biến thành vòng xoáy, tập trung toàn bộ ánh sáng vào đó.
Vòng xoáy màu vàng liên tục hấp thu tinh hoa của mặt trời chói chang, chỉ thấy tia sáng của mặt trời trong vòng dặm đều bị vòng xoáy hút vào, thậm chí trên chín tầng trời còn ngưng tụ vô số tinh hoa, thu hút chân hỏa của mặt trời từ từ xà xuống.
Chân hỏa của mặt trời ngưng tụ thành những con rắn lửa.
Kiếm khí vòng xoáy của Dương Kỳ tạo thành một cái hố đen, hút vào bộ ánh sáng của đảo Đào Hoa vào bên trong, khiến cho không gian xung quanh đen kịt, một số ma thú ở bên ngoài thấy vậy thì lặn xuống biển sâu, sợ bị vạ lây chết uổng.
Dưới lực hút của hắn, linh khí trong dòng suối trên đảo tuôn ra, dung nhập vào trong kiếm khí, trung hòa cương khí nóng bỏng.
Dương Kỳ hiện giờ đã đem kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn tập luyện tới trình độ “cảm ứng tinh thần”.
Loại cảnh giới này chính là tiêu chí của người sáng lập ra bộ kiếm thuật này, cảm ứng được tinh thần của mặt trời, liên kết với nguyên thần của bản thân, tùy ý vận dụng lực lượng của mặt trời.
Cho dù là ban đêm, một khí kiếm khí được sử dụng, thì chân hỏa của mặt trời ở bên ngoài vũ trụ cũng có thể xà xuống, phá rách màn đêm.
Thậm chí, nếu như tu luyện đạt tới cảnh giới cao nhất thì có thể ở trong đêm tối, vén mây nhìn thấy mặt trời, có thể khiến cho một vùng đất sáng như ban ngày.
Đã từng có cao thủ tu luyện bộ kiếm thuật này tới cực hạn, vén mây nhìn thấy mặt trời, có thể dùng dùng bản thân làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm liên tiếp mấy tháng không có ban đêm.
Đương nhiên, chỉ có cảnh giới truyền kỳ mới có thực lực như vậy, việc này có liên quan tới sự biến ảo vô cùng huyền bí của không gian pháp tắc.
Dương Kỳ vận chuyển kiếm thuật để cảm ứng tinh thần, hắn cảm thấy chân khí mình tiêu hao cực lớn, chúng dung nhập vào trong kiếm khí, biến kiếm khí thành một vòng xoáy mãnh liệt.
Một tiếng chấn động, kiếm khí phá không gào thét vang xa trăm dặm, nó tiến lên bầu trời, tiến vào trong biển mây, xuyên qua những cơn lốc mãnh liệt bên trên, và vẫn còn tiếp tục di chuyển.
Trong vô tận, thần niệm của Dương Kỳ dường như cảm thấy trong nơi cao nhất của bầu trời có một cái hỏa cầu vô cùng khồng lồ, trọn đời cháy rừng rực, mênh mông rộng lớn, không một ai có thể so sánh, thứ này thuộc về thần linh, là mặt trời do các vị thần sáng tạo ra!
Mặt trời này còn trên cả truyền kỳ, cho dù thượng cổ đại thánh, thậm chí cao cấp hơn hàng tỉ lần cũng chỉ là một con kiến hôi trước mặt trời.
Thần niệm của Dương Kỳ thẩm thấu vào trong kiếm khí, cảm ứng mặt trời chói chang trong hư không, không biết qua bao lâu linh hồn của bản thân hắn bị mặt trời đồng hóa, một ngọn lửa bốc lên từ giữa linh hồn.
Kiếm kia khí trở về, mang theo vô số lưu tinh hỏa vũ, hạ xuống đảo Đào Hoa.
Đây là trời sinh dị tượng, khí công triệt hoàn toàn dẫn phát chân hỏa của mặt trời.
Khi dị tượng này hiện ra, ở trong đảo Đào Hoa dường như có thứ gì đó cảm nhận được kiếm khí cường đại này, hơi biến đổi, dòng nước của con suối trở nên lạnh đi rất nhiều.