"Đòi lại? Ngươi lấy cái gì mà đòi lại?"
Tống Hải Sơn lạnh lùng nhìn Dương Kỳ nâng Lý Hạc dậy, lúc này Dương Kỳ đang đưa chân khí vào trong người đối phương, trong lòng không hề sợ hãi, bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh.
"Ta là đệ tử ngoại viện của học viện, có quyền lực chỉ điểm đối với đệ tử tạp dịch, tiểu tử này học nghệ không tinh mà còn dám bảo ta nể mặt hắn, hắn cho rằng hắn là ai? Còn ngươi nữa, Dương Kỳ, ngươi dùng ngôn ngữ mạo phạm đến ta, với tích cách trước kia chắc chắn ta sẽ phế ngươi. Nhưng mà hiện giờ ngươi đã tiến vào học viện Thiên Vị, nên ta cho ngươi một cơ hội hối cải, quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái, ta sẽ bỏ qua cho."
Tống Hải Sơn dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Dương Kỳ, giống y như mèo đang nhìn chuột.
Hắn đang đùa bỡn. Mọi người đương nhiên nhận ra cho dù Dương Kỳ có dập đầu hắn cũng không bỏ qua chuyện này.
Vân Hải Lam im lặng nhìn tình hình diễn biến, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
Vị cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh Sở Thiên Ca thì chắp hai tay sau lưng, đứng trên tường thành. Lúc này trời đã có hoa tuyết rơi xuống.
"Tuyết rơi."
Dương Kỳ đưa tay tóm lấy một hoa tuyết trên không trung, nói:
"Đáng tiếc là lại có một con chó cứ sủa bên cạnh ta."
Câu này vừa thốt ra, chẳng những là Lý Hạc, mà cả đám người Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi cũng rùng mình một cái, bọn họ dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Dương Kỳ, không bao giờ họ có thể tưởng tượng Dương Kỳ lại dám nói câu này.
Đối mặt với một Tống Hải Sơn cường thế, Dương Kỳ vẫn còn dám mỉa mai đối phương.
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Tống Hải Sơn dường như không nghe rõ, sau đó mới đoán ra Dương Kỳ nói gì, sắc mặt hắn lập tức tái như lợn bị cắt tiết, cơn tức giận bùng nổ ở trong người.
"Điếc hả? Tống Hải Sơn, ta nói ngươi là một con chó."
Dương Kỳ đột nhiên rống to một tiếng kinh thiên động địa.
"Muốn chết."
Tống Hải Sơn nhịn không được nữa, vung tay lên, năm ngón tay cong lại như móng rồng, chân khí biến thành một đám mây, móng vuốt từ trên đám mây hạ xuống giống như muốn vồ lấy một con mồi.
Vân Long Tham Trảo.
Chân khí ngưng tụ trong trảo này đã bao phủ khắp nơi, khí công toả ra khiến cho mặt đất nứt nẻ, Tống Hải Sơn hạ thủ không chút lưu tình, sát khí nồng nặc, hắn muốn dồn Dương Kỳ vào chỗ chết.
Dương Kỳ cũng không quan tâm mà lập tức xuất thủ, chân khí ngưng tụ ở nắm tay, Bất Bại Vương Quyền được thi triển, cánh tay hiện ra ở sau lưng giống như một con cua giơ càng.
Chân khí của hắn giống như một tòa núi, đập vào chân khí của Tống Hải Sơn, tiếng nổ phát ra ầm ầm.
Mọi người nhìn thấy khi cánh tay chân khí của Dương Kỳ chuyển động, chúng kết thành một quả cầu chân khí cực lớn, quả cầu này xoay tròn đập vào người Tống Hải Sơn, đánh tan toàn bộ chân khí hộ thân của hắn.
Tống Hải Sơn kêu thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài, quần áo vỡ tan, rơi xuống đất không bò dậy nổi.
"Thất bại..."
Thấy cảnh tượng này, Lý Hạc bật thốt một câu.
Chẳng những bọn họ, thậm chí mấy đệ tử ngoại viện từ trên Sư Thứu hạ xuống cũng phải trợn mắt há mồm. Phải biết rằng, Tống Hải Sơn là cao thủ cấp bậc Khí Tông, mà Dương Kỳ chỉ là khí công tầng , dựa theo đạo lý hai bên kém nhau một cấp, vậy mà Tống Hải Sơn có thể bị đánh bại trong một chiêu?
Ánh mắt Vân Hải Lam co lại, nàng ta cũng không ngờ tới cảnh này.
"Hả?"
Ngay cả Sở Thiên Ca cũng rung động.
"Ngươi..."
Tống Hải Sơn không tin mình thất bại, hắn muốn đứng dậy giết Dương Kỳ.
Thế nhưng thân hình Dương Kỳ lóe lên một cái đã tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống bên người đối phương, lấy tay vỗ mặt hắn một cái:
"Tống Hải Sơn, ngươi cho rằng mình đạt tới cảnh giới Khí Tông thì ta không làm gì được ngươi sao? Ngươi không biết ta đã luyện hóa được một cây Nhiếp Không thần thảo, nội lực hùng hậu có thể so sánh với cao thủ Khí Tông....."
Dương Kỳ cố ý nói ra chuyện mình luyện hóa Nhiếp Không thần thảo, chính là muốn che giấu tu vi bản thân.
Hắn giúp Dương Chiến luyện hóa Nhiếp Không thần thảo cho bên trong người cũng có một số tia khí chất của loại dược thảo này, đồng thời hắn có thể dùng Thần Tượng Trấn Ngục Kình bắt chước khí tức, người khác không thể nào nhận ra được.
Trừ phi Sở Thiên Ca trực tiếp đem chân khí đưa vào trong cơ thể hắn, bằng không đừng hòng tìm ra mánh khóe.
"Hải Lam mau giết tiểu tử này đi."
Tống Hải Sơn nhục nhã vô cùng, lớn tiếng kêu lên.
“Bốp.”
Dương Kỳ tát một cái vào mặt hắn.
Tống Hải Sơn tru lên, máu tươi phun ra, răng cũng rời hàm.
"Ta đã nói rồi, ai vũ nhục huynh đệ của ta, ta nhất định bắt hắn trả giá gấp bội."
Dương Kỳ tàn bạo nói:
"Hiện giờ ta sẽ phế chân khí của ngươi, khiến cho ngươi không còn cảm giác mình ưu việt nữa."
Trong lúc nói chuyện, Dương Kỳ đua một đạo chân khí vào trong cơ thể đối phương, ý đồ muốn phế bỏ tu vi của Tống Hải Sơn.
"Được rồi."
Cũng trong thời khắc này, Sở Thiên Ca đột nhiên mở miệng nói chuyện, hắn đứng trên thành vung tay áo một cái, một cỗ chân khí tuôn ra giống như thiên quân vạn mã lao tới, đẩy Dương Kỳ về phía sau.
"Lợi hại."
Dương Kỳ cảm thấy bản thân mình không thể chống lại được luồng chân khí này, nhưng đấy là do hắn không thể thi triển ra toàn bộ lực lượng mà thôi.
Dương Kỳ lùi hơn trăm bước, còn Tống Hải Sơn được chân khí cuốn lên tường thành
Sở Thiên Ca tóm lấy Tống Hải Sơn, dùng một ngón tay đưa chân khí vào trong cơ thể đối phương.
Lập tức, toàn thân Tống Hải Sơn run rảy, vết máu lập tức ngưng chảy, thậm chí hắn còn cảm nhận được luồng chân khí này đang di chuyển trong kinh mạch.
"Thiên địa linh khí."
Sở Thiên Ca quát to một tiếng, mọi người thấy một tia chân khí được rót vào trong cơ thể của Tống Hải Sơn, khiến cho răng của hắn mọc trở lại.
"Đây là thủ đoạn của cảnh giới Đoạt Mệnh?"
Dương Kỳ liếm liếm môi.
Mặc dù không thể giết được Tống Hải Sơn, nhưng mà có thể làm nhục hắn, cục tức trong ngực Dương Kỳ cũng giảm đi đôi chút, cái chính là Vân Hải Lam mà thôi.
Tống Hải Sơn chẳng qua chỉ là một con tốt của Vân Hải Lam.
"Được rồi, thương thế của hắn đã được trị liệu xong rồi."
Sở Thiên Ca ném Tống Hải Sơn trở lại lưng Sư Thứu, sau đó quay sang nhìn Vân Hải Lam ôn hòa nói:
"Hải Lam sư muội, dường như muội và tiểu tử này có chút khúc mắc? Chân khí của tiểu tử này cực kỳ hùng hậu, là do hắn phục dụng Nhiếp Không Thảo, nếu như tấn chức đạt tới Khí Tông còn lợi hại hơn nữa. Nếu như muội nói một câu, ta lập tức xuất thủ trợ giúp muội giải quyết chuyện này? Nhưng mà muội cũng thiếu của ta một nhân tình, thế nào?"
Sở Thiên Ca nói một câu làm cho bầu không khí ở đây trở nên khẩn trương.
Hắn đương nhiên không coi Dương Kỳ ra gì, giống như Dương Kỳ không đáng cho hắn xuất thủ, chỉ vì hắn muốn Vân Hải Lam nợ hắn một việc nên mới ra tay.
"Thiên Ca sư huynh, huynh là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, tại sao lại làm khó dễ chúng ta."
Hoa Dần Hổ kêu to.
Sở Thiên Ca không quan tâm tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Hải Lam.
"Thôi, cô cô hắn là Dương Tố Tố, cũng chỉ là một gốc Nhiếp Không Thảo mà thôi, nó không tính là gì cả."
Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ thật lâu, đột nhiên thở ra một hơi:
"Thiên Ca sư huynh, chúng ta đi, còn có nhiều mã tặc đang chờ chúng ta giết đấy."
"Cô cô của hắn là Dương Tố Tố?"
Ánh mắt Sở Thiên Ca sáng lên, hai đạo quang mang bắn ra xa mấy trượng, giống như muốn hòa tan không gian:
"Tốt, rất tốt. Dương Tố Tố cũng đâu có gì đặc biệt hơn người, Hải Lam, chỉ cần muội nói một câu, ta sẽ giúp muội giải quyết cái phiền toái này."
"Đa tạ sư huynh, đi thôi."
Vân Hải Lam chuyển mình bay lên lưng Sư Thứu, Sư Thứu triển khai đôi cánh bay vút lên không trung, Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ nói:
"Dương Kỳ, tốt nhất là ngươi nên làm một người bình thường, nghe ta một câu nói, về đi, không nên ở học viện Thiên Vị, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận mà thôi."
"Đa tạ sự quan tâm của ngươi, nhưng ngươi nên quan tâm mình nhiều hơn."
Dương Kỳ trả lời một câu.
Sở Thiên Ca liếc mắt nhìn Dương Kỳ, thân hình lóe lên một cái đứng ở trên không, sau một chớp mắt chỉ còn lại một cái bóng, thủ đoạn quả thực là quỷ khiếp thần sầu.
“Phù...”
Một chuyện kinh thiên động địa cứ như vậy qua đi.
Thấy những người này rời đi, đám người Lý Hạc dài thở phào một cái, toàn thân trống rỗng như khí lực đã bị hút hết.
Dương Kỳ thì đang nhắm mắt trầm tư, khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, giống như là đang tu luyện cái gì đó.
"Dương Kỳ, hôm nay chúng ta ở lại nơi này một đêm, bây giờ không còn nguy hiểm gì nữa, mã tặc đã bị giết hết, lại có một cao thủ như Sở Thiên Ca ở bên, không mã tặc nào dám tới đâu."
Qua hồi lâu, Hoa Dần Hổ tìm được mấy cây gỗ dựng một căn nhà, đốt lửa gọi Dương Kỳ.
"Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh thật là lợi hại."
Dương Kỳ mở mắt, khoát khoát tay:
"Các ngươi cứ sưởi ấm đi, ta ở trong tuyết tu luyện, lúc nãy nhìn thấy Sở Thiên Ca ta đã lĩnh ngộ được một số đạo lý, có thể đột phá cảnh giới."
"Nếu vậy chúng ta không quấy rầy ngươi nữa."
Mọi người gật đầu đi vào trong phòng tránh gió, song ánh mắt vẫn nhìn về phái Dương Kỳ, ý muốn hộ pháp cho hắn.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, gió bắc rít lên mang theo đất cát bay tới.
Xung quanh người Dương Kỳ có một cái lồng khí, bọc hắn vào trong, cho dù tuyết có rơi, cát có bay tới thì cũng bị nó hất ra ngoài.
"Vân Hải Lam, ngươi có Sở Thiên Ca bảo vệ, nhưng mà điều đó cũng không là gì, ta sẽ đánh bại hắn."
Dương Kỳ vận chuyển chân khí trong cơ thể giống như núi lửa phun trào, dung nham như muốn đốt cháy cả địa ngục.
Lôi Đình Cự Tượng trong cơ thể hắn tiếp tục vận chuyển.
Sâu trong đan điền Khí Hải của Dương Kỳ, tất cả chân khí của Thần Tượng Trấn Ngục Kình đều biến thành một cái lò luyện.
Mô hình Địa Ngục Dung Lô nhốt Lôi Đình Cự Tượng ở trong đó, liên tục tế luyện, những tia sinh mệnh tinh hoa tiếp tục trào ra.
“Oang oang ~!”
Trong cơ thể Dương Kỳ lại có một thêm vi hạt thức tỉnh.
Vi hạt thứ phá kén lao ra.