Có khi thích một người thật sự không cần lý do, có lẽ chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để luân hãm. Loan Mộng có lẽ không nghĩ tới đây là cảm giác động tâm.
Có một số việc vận mệnh đã chú định, có một số việc lại là trùng hợp, ai cũng nói không rõ.
Thời điểm biết Thượng Quan Thành gặp tai nạn đang nằm tai nạn, Giang Thần Hi khống chế không được chính mình, bởi vì đó là người bạn duy nhất của anh, là huynh đệ. Nghĩ tới Thượng Quan Thành một mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh có lẽ không ai chăm sóc, anh lập tức gọi điện gọi cho Giang Thải Dĩnh! Không còn cách nào khác, em gái anh từ nhỏ đã theo sau Thượng Quan Thành, mà bản thân lại không có cách ngăn cản. Trong tình yêu ai yêu trước người đó là kẻ thua cuộc, chính mình không phải cũng như thế sao? Muốn quên nhưng quên không được, muốn yêu nhưng cô gái đó lại không cho anh cơ hội.
Nghe anh trai gọi điện kêu mình ra ngoài, Giang Thải Dĩnh cảm thấy tò mò. Hỏi anh đi đâu, anh không nói, nhưng càng như vậy, lòng hiếu kỳ của cô liền bị khơi dậy, nhanh chóng tung tăng xuống lầu, đi gặp Giang Thần Hi.
Vừa thấy anh, Giang Thải Dĩnh không nói hai lời, trực tiếp xông lên ôm lấy anh trai của mình, hỏi: "Anh đi đâu? Đêm qua không tìm được anh, gọi điện lại không ai bắt máy, anh có biết em lo lắm không?"
Giang Thải Dĩnh chu miệng bày ra bộ dáng ủy khuất khiến Giang Thần Hi bất đắc dĩ, ngay cả tin Thượng Quan Thành nằm viện cũng không biết mở lời thế nào.
Đúng lúc này Ngô Tuyết xuất hiện. Có một số việc thật sự nói không rõ, Ngô Tuyết từ bên ngoài trở về, đúng lúc ở dưới ký túc xá liền thấy Giang Thần Hi và một nữ sinh ôm ôm ấp ấp, nữ sinh kia thậm chí còn làm nũng. Vì khoảng cách khá xa, Ngô Tuyết không thấy rõ gương mặt của cô gái, cũng hoàn toàn không biết đó là Giang Thải Dĩnh.
Trong lòng chỉ nghĩ bản thân theo đuổi Giang Thần Hi lâu như vậy, ba lại ôm hi vọng với mình, mà hiện tại anh lại công khai ôm người con gái khác, nếu để ba biết còn không phải sẽ chê cười mình sao?
Trong lòng một cổ tức giận, một mình Ngô Tuyết hùng hổ đi tới chỗ của Giang Thần Hi.
Thời điểm thấy Giang Thải Dĩnh trong lòng Giang Thần Hi, cả người Ngô Tuyết đều thay đổi, bộ dáng dịu dàng hào phóng đi tới, thậm chí khiến người ta cảm thấy vẻ hừng hực khi nãy chỉ là ảo giác. Diễn viên giỏi nhất sinh ra từ cuộc sống, lời này không hề sai.
Thấy có người tới gần, tuy người đang ôm là em gái nhưng để người không rõ chuyện nhìn thấy lại không biết sẽ nói thế nào! Giang Thần Hi làm bộ lơ đã kéo Giang Thải Dĩnh ra. Lúc này, Giang Thải Dĩnh mới phát hiện có người tới gần, vừa đưa mắt nhìn, cô liền nhìn thấy một người mình không hề thích - Ngô Tuyết.
Lần đầu gặp Ngô Tuyết chính là trong sinh nhật của cô, mẹ nói cô ta là thiên kim của nhà họ Ngô, muốn cô làm bạn với cô ta. Khi đó cô không rõ vì sao nhất định phải làm bạn với cô ta, trong khi cô càng nhìn càng không ưa Ngô Tuyết. Sau này hai người kết thù, kết quả khiến mẹ nổi trận lôi đình, cũng bắt đầu từ khi đó, cô mới rõ địa vị của mình trong lòng của mẹ. Cũng không biết tại sao, Ngô Tuyết lại thích anh trai, cả ngày lì lợm theo đuôi anh ấy, thái độ đối với cô cũng dần tốt lên, chỉ là anh trai không thích cô ta. Nghĩ tới đây, cô không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hi một cái.
Ngô Tuyết thấy Giang Thải Dĩnh, làm bộ trùng hợp gặp mặt, liền thân thiết bắt chuyện: "Thải Dĩnh, thì ra cậu ở đây!"
Giang Thải Dĩnh tức giận nhìn Ngô Tuyết, không đáp một câu, bộ dáng hững hờ.
Ngô Tuyết thấy Giang Thần Hi đang ở cạnh, tâm trạng không tiện giải tỏa, bản thân chỉ có thể nén giận, làm bộ thục nữ dịu dàng hào phóng nhìn Giang Thải Dĩnh: "Đã trễ thế này, sao cậu lại ở đây?" Sau đó lại làm bộ vừa thấy Giang Thần Hi, ngượng ngùng nói, "Anh Thần Hi cũng ở đây sao? Vừa rồi lo nói chuyện với Thải Dĩnh mà không thấy anh, anh đừng để trong lòng nhé."
Tâm tư Giang Thần Hi lúc này đều đặt trên người Thượng Quan Thành, đương nhiên không có tâm tư quản phản ứng của Ngô Tuyết, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ, không sao."
Giang Thải Dĩnh túm chặt cánh tay của Giang Thần Hi không chịu buông ra, làm nũng: "Anh, chúng ta đi thôi, đã trễ thế này, đi sớm về sớm, được không?"
Nghe Giang Thải Dĩnh nói chuyện, Ngô Tuyết một lòng nghĩ cô ấy muốn tiếp cận Giang Thần Hi, lại nhìn túi đồ trong tay của anh, lo lắng hỏi: "Anh Thần Hi, anh xách theo mấy thứ này là muốn đi đâu?"
Cái gọi một câu khiến người trong mộng bừng tỉnh là đây, Giang Thải Dĩnh chỉ nghĩ ra ngoài đi chơi, nãy giờ không hề phát hiện đồ Giang Thần Hi đang cầm, lúc này nghe Ngô Tuyết hỏi cô mới để ý, trong lòng không biết tại sao lại có chút bất an.
Cô vội lắc cánh tay của Giang Thần Hi, hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta rốt cuộc đi đâu?"
Giang Thần Hi cũng là bất dĩ, đang suy nghĩ không biết mở lời thế nào thì bị Ngô Tuyết hỏi trước. Anh nhìn Giang Thải Dĩnh, trấn an: "Không sao, không cần lo lắng, em đừng khẩn trương." Anh vội dỗ cô, sợ cô chịu kí.ch thích.
Lại nghĩ tới lát nữa Giang Thải Dĩnh biết đã xảy ra chuyện, không biết sẽ như thế nào, lại nhớ tới Ngô Tuyết bên cạnh, Giang Thần Hi mỉm cười xin lỗi, sau đó lại nói: "Ngô Tuyết, lát nữa em có thời gian không?"
Nghe xong câu đó, Ngô Tuyết không chút lưỡng lự mà đáp: "Có, đương nhiên là có thời gian." Dứt lời, phát hiện bản thân trả lời quá nhanh, sợ Giang Thần Hi sẽ không có ấn tượng tốt, cô vội bổ sung, "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Giang Thải Dĩnh ở một bên nhìn bộ dáng của Ngô Tuyết, trong lòng cực kỳ không thoải mái, rất muốn buồn nôn. Cô lét giơ tay nhéo Giang Thần Hi một cái, ý bảo anh quay đầu nhìn mình. Giang Thần Hi hiểu rõ em gái nhà mình nhưng vẫn làm bộ không có việc gì, nhấc túi đồ trong tay lên, cười nói với Ngô Tuyết: "Anh có việc muốn nhờ em giúp đỡ, hi vọng không ảnh hưởng tới thời gian của em."
Ngô Tuyết trực tiếp xem nhẹ ánh mắt căm thù của Giang Thải Dĩnh, mỉm cười: "Không ảnh hưởng đâu, hi vọng có thể giúp được anh."
Giang Thải Dĩnh nhìn bọn họ người nói người cười, trong lòng bất giác phẫn hận, hôm qua còn bày ra bộ dáng si tình với Thẩm Duy Nhiên, hôm nay liền vui vẻ với người khác, đây còn là anh trai cô sao? Oán khí trong lòng ngày càng tăng thêm, cô nhịn không được nhéo Giang Thần Hi một cái thật mạnh. Giang Thần Hi vốn không phòng bị, đau đớn bất ngờ đánh úp, phải hít một ngụm khí lạnh.