Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Jung Whee-in từng nói: "Trên đời này ta đảm bảo ko ai có thể cao ngạo hơn biểu tỷ của ta."
Moon Byul-yi cười khẽ, mắt vẫn chăm chú đọc sách: "Đúng vậy."
Jung Whee-in còn nói: "Ta cũng đoán rằng trên đời này ko có ai tốt số được như ngươi."
Moon Byul-yi nhàn nhạt mỉm cười, hạ mi mắt đáp: "Có lẽ vậy."
Moon Byul-yi trong lòng thực cũng ko rõ có phải cô là người may mắn hay ko.
Moon Byul-yi là trẻ mồ côi, thậm chí còn ko nhớ được mặt ba mẹ. Ký ức của cô về ba mẹ rất nhạt nhòa. Trong người thậm chí còn ko có tấm ảnh nào về họ. Cô chỉ nhớ được tên mình là Moon Byul-yi. Moon Byul-yi cũng ko có họ hàng nhiều, cô chỉ nhớ trước đây từng sống cùng một bà dì. Nhưng bà ta thường hay đánh đập và bỏ đói Moon Byul-yi, khiến cô phải thụt mạng chạy trốn. Người ta thường thấy cô lang thang ngoài xóm. Các bà các thím trong thôn thấy cô đáng thương, thỉnh thoảng cho cô một chén cơm trắng, vài manh áo ấm, tuổi cô còn nhỏ đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh.
Năm Moon Byul-yi tuổi, một lần vì đói quá nên lỡ dại, cô đành ăn cắp cái bánh bao, mà bị bà chủ quán rượt đuổi, đánh đập. Sau đó, bà ta giao cô cho cảnh sát.
Đang lúc Moon Byul-yi tuyệt vọng, trước mắt lờ mờ hiện ra hiện ra một người đàn ông cao to, hắn mặc đồng phục sĩ quan, trông khí chất ngời ngời. Hắn ko hề chớp mắt nhìn Moon Byul-yi, chỉ buông giọng lạnh lùng bảo chủ quán bánh bao yên tâm rời đi. Sau đó, hắn mới rót ly nước, nheo mắt đối mặt cô nở nụ cười điềm đạm. Quanh thân Moon Byul-yi bỗng thấy ấm áp nhẹ bổng, nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào trước mặt cô lại hiện ra cái đùi gà to nóng hổi. Giọng hắn đột nhiên trầm bổng, nhẹ nhàng bảo Moon Byul-yi tự nhiên cứ việc ăn. Moon Byul-yi vì đói và mệt nên ko nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng ngoạm lấy cái đùi gà to, chưa đầy phút đã sạch bách. Moon Byul-yi nghĩ nếu xương có thể ăn được thì cô cũng nuốt ực vào bụng luôn rồi.
Tên sĩ quan lại khẽ cười. Sau đó, hắn tra hỏi về cô, biết được sự tình, hắn đưa cô về nhà. Nhà hắn tường chạm mái trổ, mỗi vật trang trí đều tinh xảo hoa lệ cả đời cô chưa từng nhìn thấy, xem hoa cả mắt nửa ngày cũng không nói nên lời.
Tên sĩ quan xoa đầu Moon Byul-yi, bảo rằng từ đây cô có thể xem là nhà của mình.
Một người tôi tớ đứng gần đấy mặc đồng phục đen liếc cô nhắc nhở: "Còn không mau cám ơn Kim lão gia, bằng không tiểu nữ nhà ngươi đã sớm chết."
Moon Byul-yi nhanh chóng hiểu chuyện, vội vàng quỳ xuống: "Tạ. . . tạ ơn lão gia..." Hơi lạnh từ sàn nhà xuyên qua y phục mỏng manh, rách rưới khiến dưới gối cô cảm nhận lạnh buốt.
Kim lão gia giờ đây giống như tiên nhân trong truyền thuyết lũ nhóc trong xóm hay kể, là một người thật tốt, hắn cứu Moon Byul-yi, cho cô ở lại nhà hắn, lại còn mua đồ đẹp cho cô mặc, cho cô căn phòng ấm cúng mà ở. Lại còn được ăn những bữa cơm ngon, thậm chí còn được cắp sách đến trường. Có nằm mơ, Moon Byul-yi cũng ko ngờ đến chuyện này.
Một tiểu nữ cũng là tôi tớ trong nhà lớn tuổi hơn Moon Byul-yi rất nhiều, thường bảo rằng Moon Byul-yi là kẻ cực kì may mắn: " Kim lão gia năm trước vừa mới mất cô con gái lớn, cảm thấy hối tiếc vì ko tin vào đức Phật phù hộ, nên năm nay đều ăn chay, lòng giúp đỡ người gặp nạn. Ta chắc sau khi nhìn thấy ngươi, Kim lão gia thấy tội nghiệp, nghĩ đến đại tiểu thư nên mới dẫn ngươi về nhà. Bằng không, một tên ăn mày nhỏ bé chưa tu được một kiếp như ngươi sao có thể có phúc như vậy?"
Moon Byul-yi gật đầu, cuống quít vâng dạ, lại càng làm việc chăm chỉ cần cù hơn.
Mọi thứ trong nhà đều thật tốt, được ăn no, được mặc ấm, lại còn được đến trường, thường nhân cầu cả đời còn không có. Như vậy còn gì bất mãn nữa?
Những tôi tớ nhàn rỗi không có việc gì làm thường ở sau lưng cô xì xầm: "Tiểu nữ đó. . . Tiểu nữ kia chính là Moon Byul-yi may mắn được Kim lão gia mang về từ ngoài đường đó."
"Bộ dạng cũng đâu có gì đặc biệt, sao mệnh lại tốt như vậy?"
Tiếng bàn tán xầm xì truyền đến tai, Moon Byul-yi im lặng cúi đầu đi qua, nghe cũng đã nhiều lần rồi, bọn họ dường như bàn tán mãi không biết chán.
Mỗi lần như vậy, cháu gái của Kim lão gia, đại tiểu thư Jung Whee-in nghe thấy được sẽ thay cô ra mặt, rống to vài câu dọa những kẻ thích huyên thuyên im miệng.
Moon Byul-yi biết nàng tính tình nóng nảy, không còn cách nào khác, đành kéo nàng ra nhẹ nhàng bảo: "Không sao đâu. Ân tình dù thế nào vẫn là ân tình, vẫn cần phải báo đáp." Cho dù là nhất thời cao hứng cũng là ân tình, không phải sao?
Nhị tiểu thư Jung Soo-jung, cũng là cháu gái Kim lão gia thường ở trước mặt Kim Young-sun cùng Moon Byul-yi nói: "Moon Byul-yi ngươi thật sự là hảo phúc khí, biểu tỷ Kim Young- sun là người tôn quý biết bao? Trong gia tộc này có vô số kẻ tranh nhau đến hầu hạ biểu tỷ, được như ngươi là khao khát của không biết bao nhiêu người."
Moon Byul-yi khoanh tay đứng bên cạnh Kim Young-sun, nhu thuận đáp: "Đúng là phúc khí của một kẻ thấp hèn như ta."
Kim Young-sun khinh miệt liếc nhìn cô một cái, biểu tình xa cách lạnh lùng.
Kim Young-sun là nhị tiểu thư của gia tộc Kim. Xuất thân đã là quý tộc, thân phận vô cùng cao quý. Nàng từ nhỏ đã thông minh, nói một mà hiểu mười, năm liền là học trò giỏi, còn được nhận học bổng từ đại học Harvard. Nàng còn là con út, nên được Kim lão gia và Kim phu nhân sủng từ nhỏ, nhưng ko vì được nuông chiều mà học hư. Ngược lại, nàng còn là con ngoan trò giỏi, được nhiều người yêu mến và tôn trọng. Sau khi đại tiểu thư đột ngột qua đời, Kim lão gia càng sủng nàng hơn, đôi lúc cũng phải nhượng nàng ba phần. Kim phu nhân hiện là tổng giám đốc của tập đoàn RBW, bà quyết sau này nghỉ ngơi, người thay thế và lãnh đạo tập đoàn RBW chắc chắn phải là Kim Young-sun.
Jung Whee-in sau này bức xúc nói với Moon Byul-yi: "Ngươi nói trong mắt Kim phu nhân còn có thể có ai? Ta biết biểu tỷ là người có tài, nhưng như thế thực ko công bằng a, ngươi xem trên đời này thiếu gì nhân tài, mà chỉ chọn biểu tỷ chỉ vì nàng là con gái cưng của dì sao? Ta thực ko can tâm mà."
Moon Byul-yi cúi người châm trà, chỉ biết im lặng. Chuyện "con ông cháu cha" diễn ra trong giới làm ăn lâu rồi, nhưng Moon Byul-yi ko phản đối chuyện này, bởi cô biết Kim-Young-sun là người có tài. Hơn nữa, một kẻ hèn thấp như mình có gì mà dám lên tiếng đối đáp.
Moon Byul-yi lần đầu gặp Kim Young-sun là năm tuổi. Lúc ấy, Moon Byul-yi thực sự ko có cảm tình nhiều với Kim Yong-sun. Moon Byul-yi thừa nhận Kim Young-sun thực sự xinh đẹp, nhưng là cô thật sự ko thể hảo cảm vì nàng quá cao ngạo lạnh lùng.
Kim lão gia dẫn cô đến trước mặt Kim Young-sun nói: "Byul-yi! Đây là con gái của ta, Young-sun. Nàng lớn hơn ngươi tuổi, ngươi nên gọi nàng là tỷ. Tuổi của đứa cũng không cách biệt lắm, ta để ngươi kết bạn, sau này hi vọng ngươi có thể trở thành chị em tốt của nhau, có thể bên cạnh hỗ trợ lẫn nhau."
Bên người lại nổi lên một trận bàn tán xầm xì, ganh tị Moon Byul-yi vận khí tốt.
Nhị tiểu thư Kim Young-sun, vốn là đối tượng trong những câu chuyện phiếm của mọi người vì nàng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, lại giỏi giang và tài năng hơn người. Các nam nhân khác đều mang một vẻ mặt như nhau khi nhớ tới nhất cử nhất động của nàng, nghĩ đến đôi mắt tỏa sáng nhưng băng lãnh của nàng, khóe miệng của họ đã sớm kéo dài đến mang tai.
Bọn tôi tớ trong nhà lại xì xầm to nhỏ : "Tiểu nữ như Moon Byul-yi như thế nào lại may mắn như vậy? Sao chuyện tốt gì cũng đến phiên nàng?"
Moon Byul-yi lại chỉ biết cúi đầu mà im lặng.
"Vâng, thưa ba!" Giọng nói xuất phát từ khuôn mặt dễ thương ấy, nhưng lại cực kì băng lãnh, khiến Moon Byul-yi không khỏi rùng mình.
Căn phòng bỗng chốc không còn người bên cạnh, đột nhiên lại tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn lại có cô và nàng. Kim Young-sun đột nhiên bảo cô đóng cửa lại, Moon Byul-yi im lặng mà tuân theo. Nàng một giây cũng ko màng tới Moon Byul-yi, lẳng lặng ngồi vào bàn đọc sách, giọng nàng lại băng lãnh truyền đến tai Moon Byul-yi: "Quỳ xuống!"
Moon Byul-yi cúi đầu phủ phục rạp trên mặt đất, một cử động cũng không dám. Mùi hương hoa nhài trong phòng tỏa ra nhàn nhạt, lại có chút ngọt ngào, thanh thanh dễ chịu.
Đã quỳ đến một canh giờ rồi? Moon Byul-yi nghĩ.
Đầu gối quỳ đến tê dại, khí lạnh từ đầu gối và lòng bàn tay từng chút, từng chút một lan khắp thân thể. Hơi hé mắt nhìn, sàn nhà xây bằng gỗ nâu bóng loáng mơ hồ ẩn hiện hình ảnh chính mình đang khẽ run rẩy. Nhãn cầu hơi do dự, sau đó , bản tính hiếu kỳ càng xem càng xa, quên cả tay chân đang tê dại, bất giác đầu lại từ từ ngẩng lên. Đập vào mắt là cái ghế tựa chạm khắc hình long phượng, nhiều giá bày biện toàn là sách, ko có một món đồ chơi hay tấm poster của hình tượng nào cả, hoàn toàn khác biệt so với căn phòng của Jung Whee-in.
Tầm mắt Moon Byul-yi ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn phúng phính như cái bánh bao, da lại trắng như sữa, sống mũi thẳng. . . Lại hướng lên trên nữa, hô hấp không khỏi đình trệ. Đôi mắt đen láy, trong đến nỗi Moon Byul-yi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó. Hàn ý như mũi kiếm xuyên thấu vào tim, Moon Byul-yi sững sờ nhìn đôi mắt kia phản chiếu gương mặt ngơ ngẩn của chính mình, ngây người mà im lặng.
" Ngươi nhìn đủ chưa, nô tì?" Thiếu nữ đang đứng trước mặt cô hỏi. Hai chữ "nô tì" vừa ra khỏi miệng, pha lẫn ý khinh thường.
Kim Young-sun đưa ngón tay thon dài điểm lên trán cô: "Nhìn cho rõ, sau này khỏi nhận lầm người."
Trực giác muốn chạy trốn, tay chân lại như bị đóng đinh, không thể động đậy. Moon Byul-yi nhắm chặt mắt lại, cảm giác ngón tay dừng lại trên trán cũng lạnh buốt, cả người như rơi vào hầm băng, không cưỡng lại được toàn thân run rẩy.
Ngón tay lạnh lẽo điểm trên trán một chút liền ly khai, Moon Byul-yi từ từ hé mắt, nhìn thấy đôi mắt sắc sảo lạnh lùng của nàng, người cô lại run lên.
"Lâu rồi ta mới thấy kẻ tôi tớ thú vị như ngươi." Mỗi một câu lại một tiếng "nô tì" hay "tôi tớ" từ miệng nàng nói ra, ngữ khí bình thản, hàm chứa ý tứ khinh miệt từ tận trong xương cốt.
Moon Byul-yi phủ phục trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư người quá khen."
Trong lòng đã sáng tỏ như sàn gỗ dưới chân, đứa bé gái trước mặt tuy rằng chỉ lớn hơn Moon Byul-yi tuổi, nhưng lại tôn quý hơn mình không biết bao nhiêu lần, có thể để ai vào trong mắt?
Cuộc sống ở gia tộc Kim quả thực rất thanh nhàn, Moon Byul-yi ngày ngày cắp sách đến trường, chiều về chỉ hầu hạ một mình Kim Young-sun. Sắp xếp quần áo, pha trà, thu dọn giá sách. . . Kim Young-sun cũng là người ngăn nắp nên Moon Byul-yi thực sự ko cần fải làm quá nhiều việc. Tối ăn cơm xong thì đi học bài. Moon Byul-yi thiết nghĩ so với việc các tôi tớ khác phải quét rác, nấu nước tạp dịch thì việc của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kim Young-sun là người đơn giản, trong nhà nàng chỉ thích mặc áo và quần thun, mùa hè thì nên mặc thoải mái, sang đông thì thay áo quần dài tay. So với các chị em họ khác của mình, thay vì thích mặc đồ, váy vóc sang trọng, nàng chỉ mặc đồ giản đơn thế thôi, nhưng trên người vẫn tỏa ra khí chất ngời ngời.
Kim Young-sun rất thích uống trà. Mỗi buổi sáng là phải uống tách trà nóng trước rồi mới đi học. Trà nhất định phải là trà mới đầu mùa thanh khiết, hơn nữa còn phải là trà trong nước, là trà ngoại nàng sẽ ko uống.
Jung Whee-in từng nói nhị biểu tỷ nàng già trước tuổi: " Thời bằng tuổi nàng, ta chỉ thích uống nước ngọt a, những đứa trẻ khác cũng chỉ thích uống sữa ngọt hay cacao. Ngươi xem nàng lại thích trà, cái thức uống hồi nhỏ ta ghét nhất a. Ta hỏi ngươi chẳng phải biểu tỷ quá kì lạ hay sao?"
Moon Byul-yi cô lại chỉ biết cười gượng gạo, trong lòng thực sự thừa nhận Kim Young-sun là một đứa trẻ khác biệt.
Kim Young-sun rất nghiêm khắc, nàng ko thích ai làm phiền nàng khi đang học hay đọc sách. Nàng cũng ít khi ra ngoài, tan học thì về nhà làm bạn với sách, ngay cả Moon Byul-yi thường thường túc trực bên nàng mà nàng cũng ít khi mở lời.
Những khi quá nhàn rỗi, Moon Byul-yi thường hay viết nhạc. Moon Byul-yi thích nhất là môn âm nhạc, thời gian duy nhất Moon Byul-yi được hát và đàn là khi ở trong lớp. Ngay cả cô giáo dạy nhạc cũng bảo rằng Moon Byul-yi hát và đàn hay nhất trong lớp. Moon Byul-yi cầm cây bút chì xanh nhỏ nhỏ, hì hục viết lên những nốt nhạc, cô viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Jung Whee-in là người đầu tiên phát hiện Moon Byul-yi biết viết nhạc, nàng bảo nếu bản nhạc được hoàn thành thì nàng phải là người được nghe đầu tiên. Thế nên sau khi cảm thấy hài lòng, Moon Byul-yi nhanh chóng tìm Jung Whee-in sau giờ học.
Tuy Moon Byul-yi lớn hơn nàng tuổi nhưng Moon Byul-yi và Jung Whee-in học cùng lớp vì cô bắt đầu đi học trễ hơn so với những đứa trẻ khác. Jung Whee-in trước đây ko biết Moon Byul-yi lớn tuổi hơn mình, nên luôn quen miệng xưng ta và ngươi, sau này nàng biết được sự thật, lúc đó thói quen khó bỏ, vẫn ko thể dùng kính ngữ với Moon Byul-yi. Moon Byul-yi cũng là người hiền lành, nên ko quan tâm đến những chuyện đó, cứ để Jung Whee-in thoải mái xưng hô. So với việc Kim Young-sun từng gọi cô là "nô tì", thì Moon Byul-yi cảm thấy chuyện này chả đáng là bao.
Đợi mãi ko thấy Jung Whee-in đến. Moon Byul-yi ngồi xuống thử đánh vài nốt nhạc. Vừa quay lại, đã thấy Kim Young-sun đứng ở cửa, vô thanh vô tức, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Moon Byul-yi kinh hãi, vội vã đúng dậy: "Tỷ."
Moon Byul-yi từng gọi Kim Young-sun là tiểu thư. Nhưng Kim Young-sun quy định trong trường tuyệt đối ko được gọi như thế, nàng ko muốn nhiều người bàn tán, chuyện nàng học cùng trường với một nô tì, lại còn là đứa trẻ ăn cắp ngoài đường được ba nàng đem về. Kim Young-sun thậm chí còn bán bơ Moon Byul-yi trong trường, nếu cô em họ nàng, Jung Whee-in ko nhiều chuyện nói năng lung tung thì cả trường cũng chả ai biết là người sống chung nhà. May mắn là Jung Whee-in ko tiết lộ hết sự thật về Moon Byul-yi nên mọi người trong trường đều nghĩ họ là chị em họ, thế nên Moon Byul-yi mới gọi Kim Young-sun là chị.
Moon Byul-yi nhanh chóng cất bản nhạc lại vào trong cặp, lại bị Kim Young-sun liếc mắt một cái nhìn thấy: "Đưa đây."
"Đây là. . . Là bản nhạc đầu tiên do ta sáng tác, ta nghĩ nó ko hay, chắc chắn tỷ ko thích đâu."
"Đưa đây."
Buộc lòng phải thuận theo mà đưa bản nhạc cho Kim Young-sun, nhìn tờ giấy trắng cầm trên tay búp măng của Kim Young-sun, đôi đồng tử đen sắc ấy lại mơ hồ hiện lên vẻ khinh miệt, cũng vẫn là thói quen đã nhiều năm như vậy. Moon Byul-yi thấy Kim Young-sun mắt vẫn chăm chú đọc.
"Lời lẽ tầm thường như vậy, ngươi cũng dám viết sao?" Moon Byul-yi nhớ rõ nàng đã nói vậy.
Nói rồi nàng rời đi, để lại bản nhạc trên mặt sàn lạnh ngắt. Moon Byul-yi nhìn bóng nàng rời khỏi, chỉ biết lắc đầu cười khổ: "Cho nên mới nói tỷ sẽ ko thích mà."
---Hết chương ---
p/s: Au ko tìm được hình MoonSun năm tuổi nên lấy đại hình cấp vậy =)
Cách hành văn của mình cũng học hỏi từ mấy chuyện khác nên chắc có số bạn sẽ thấy giống giống ah.
Ban đầu au tính để Buyl ngược Sun nhưng thấy ở ngoài đời Sun ngược Buyl nhiều hơn nên chuyển lại, sau này Buyl sẽ ngược lại Sun >.