Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối hôm sau, vẫn là Kim Yong-sun ở lại bệnh viện chăm sóc Moon Byul-yi. Tại đây mỗi ngày, chỉ cần có chút thời gian, Kim Yong-sun sẽ cùng Moon Byul-yi nói chuyện. Có lẽ là để bù đắp trước đây nàng đã đối xử lạnh lùng với cô, có lẽ làm như vậy lòng của nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới chịu tỉnh lại?"
"Có phải ngươi vẫn còn rất hận ta? Ta vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với ngươi, có thể mọi chuyện đã quá muộn, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi sẽ sớm tỉnh lại tha thứ cho ta."
Dần dần, âm thanh Kim Yong-sun càng lúc càng nhỏ, chỉ đủ mình nàng nghe thấy, "Chờ sau khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ không đối xử lạnh nhạt với ngươi như trước đây nữa, sẽ đối với ngươi thật tốt thật tốt..."
"Vậy nên, ngươi tỉnh lại nhìn ta có được ko?"
Phóng ra tiếng thở dài đầy áp lực, Kim Yong-sun mỏi mệt ngẩng đầu, lại uể oải nhìn mẫu thân nàng ngồi gần đấy. Kim phu nhân gần đây liên tục đến bệnh viện, mục đích chính ko phải là để thăm Moon Byul-yi. Trong mắt bà, một tôi tớ ko danh phận như Moon Byul-yi còn ko để vừa vào mắt, huống chi lại ngày đêm đến thăm cô. Từ trước đến đây, Kim phu nhân chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của Moon Byul-yi. Kim Yong-sun thừa hiểu rõ mẹ thường xuyên đến đây là để thuyết phục nàng quay về, tránh để gây tò mò trong giới làm ăn.
"Yong-sun, ngươi mau nghe lời ta quay lại Seoul đi. Trở về nhà nghỉ ngơi rồi lại đến có được không?" Kim phu nhân lo lắng nhìn Kim Yong-sun, bà ko đành lòng nhìn con gái cứ u uất như vậy mãi. Nếu Moon Byul-yi mãi mãi ko tỉnh lại, thế chẳng phải Kim Yong-sun sẽ cứ mãi đau buồn thế này sao. Đứa con gái lớn đã ko còn, vậy còn một đứa đang sống cũng như đang chết thì còn ra sự tình gì, Kim phu nhân thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ.
Kim Yong-sun xoa bên thái dương suy nghĩ, mẫu thân nàng ngày nào cũng vào đây yêu cầu nàng quay về, nhìn mẫu thân cũng mệt mỏi ko kém gì mình, trong lòng Kim Young-sun cũng rất khó chịu. Ko phải là chưa từng nghĩ đến việc sẽ chuyển Moon Byul-yi lên bệnh viện ở Seoul, nhưng bác sĩ bảo rằng chưa thể di chuyển Moon Byul-yi ngay lập tức được. Từ Bucheon chuyển lên Seoul là quãng đường dài, hiện tại tình hình của Moon Byul-yi vẫn chưa xem là ổn định hoàn toàn, nếu như trên đường chuyển cô đi gặp phải biến cố gì, e rằng khó có thể đảm bảo an toàn tính mạng của bệnh nhân. Hơn nữa, bệnh viện Seoul cực kì đông người, đa phần giới làm ăn lớn trong nước thường đến đây khám bệnh. Người nổi tiếng như Kim Yong-sun chắc chắn dễ dàng thu hút sự chú ý, nên sẽ khó khăn hơn nếu thường xuyên đến viện chăm sóc Moon Byul-yi. Mọi người sẽ bắt đầu đặt câu hỏi và điều tra về mối quan hệ giữa Moon Byul-yi với Kim tộc. Hơn nữa, Kim phu nhân lại càng ko cho phép, bởi vì bà sợ nếu có người điều tra ra được sự thật về vụ tham nhũng năm xưa, là phần dẫn đến cái chết của con gái lớn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến Kim thị.
Kim Yong-sun lại nhìn Moon Byul-yi nằm trên giường bất động, cuối cùng cũng phải gật đầu chấp thuận quay về. Dù gì cũng ko rõ khi nào người kia sẽ tỉnh lại, nếu như...chỉ là nếu như cô thật sự ko tỉnh lại, nàng cũng ko thể cứ tiếp tục ở lại đây, bởi điều này sẽ ảnh hưởng đến gia đình và công ty nàng. Cuối tuần nàng vẫn có thể quay về thăm Moon Byul-yi, với lại ở đây có người chăm nom, Moon Byul-yi cũng ko thể bỏ đi được. Chỉ là Kim Yong-sun sợ rằng, nếu Moon Byul-yi tỉnh lại ko thấy nàng, liệu cô có trách nàng nhẫn tâm hay ko.
"Mẹ, ta đồng ý quay về, nhưng hãy hứa với ta, một khi nàng khỏe hơn, ngươi sẽ chuyển nàng lên Seoul. Bởi ta cảm thấy bệnh viện ở Bucheon ko tốt bằng trên đó."
Kim phu nhân gật đầu, dù là miễn cưỡng nhưng bà tạm thời chấp nhận để con gái quay về. Lòng Kim Yong-sun yên tâm hơn khi nhìn thấy sự đồng tình của mẹ.
"Được, ta cho tài xế đưa ngươi về, đừng miễn cưỡng chính mình." Kim phu nhân lo lắng nhìn Kim Yong-sun, bà đương nhiên sẽ không đành lòng nhìn nàng cứ vậy về một mình.
Kim Yong-sun đi rồi, phòng bệnh lập tức trở nên im ắng. Kim phu nhân toan đứng dậy rời đi, một màn kế tiếp, lại làm cho bà vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ đến tột cùng. Moon Byul-yi hai mắt mở to, tuy rằng vô thần, nhưng lại nói rằng cô chính là từ trong hôn mê vừa tỉnh lại.
Kim phu nhân đến gần Moon Byul-yi như để kiểm chứng, sau đó mới ấn vào chiếc chuông đầu giường báo hiệu.
Moon Byul-yi nằm trên giường chợt nhìn Kim phu nhân. "Ngươi..." Thanh âm mỏng manh yếu ớt vang lên, Kim phu nhân kinh ngạc nhìn người nằm ở trên giường, khi nhìn đến Moon Byul-yi hai mắt sáng ngời nhìn mình, Kim phu nhân có thể xác định tiếng vừa rồi đích thị là do Moon Byul-yi phát ra.
"Ngươi đã tỉnh?...." Moon Byul-yi bỗng nhiên chuyển biến gây cho Kim phu nhân kích động, nhưng lời cô nói ra càng làm bà ngạc nhiên hơn. "Ngươi...là ai?" Moon Byul-yi dùng lực nói xong, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Đúng lúc đó, bác sĩ và y tá bước vào phòng xem xét cô, rồi làm ít điều trị, mục đích là làm cho tay chân cô khôi phục ít tri giác. Nhưng vẫn là chưa có cách nào giúp Moon Byul-yi khôi phục lại trí nhớ, bác sĩ bảo cô cần phải có thêm thời gian, chỉ là đối với vài người ít tiếp xúc với Moon Byul-yi trước kia sẽ khiến cô khó nhận ra ngay lập tức. Kim phu nhân nghe xong cũng ko hỏi nhiều, cảm ơn bác sĩ rồi ở lại với Moon Byul-yi.
Tâm tư của Kim phu nhân bây giờ rất hỗn loạn. Bà ko biết có cần thiết phải thông báo cho Kim Yong-sun biết hay ko. Trước kia Moon Byul-yi rời khỏi Kim tộc chỉ năm, mà đã ảnh hưởng ít nhiều tâm trí của Kim Yong-sun. Nếu như nàng biết Moon Byul-yi mất trí nhớ, ko phải nàng sẽ nhất quyết giữ cô lại bên nàng cả đời sao. Kim phu nhân lo sợ rằng con gái bà sẽ ko tập trung vào việc quản lí Kim thị, mà chỉ lo chăm sóc Moon Byul-yi, và nếu điều đó thực sự diễn ra, tương lai của Kim Yong-sun sẽ ko ấm êm như trước đây nữa. Điều quan trọng là, tập đoàn RBW sẽ rơi vào tay người khác. Nghĩ thế, Kim phu nhân quyết định tạm thời giữ bí mật với con gái mình, tuyệt đối ko thể để tôi tớ ko danh phận như Moon Byul-yi ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc đời Kim Yong-sun sau này. Nhất định phải tách Moon Byul-yi ra khỏi Kim Yong-sun càng xa càng tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Gia tộc Kim vẫn luôn lạnh lẽo yên tĩnh, sàn gạch gỗ trơn bóng phản chiếu những thân ảnh màu trắng vội vã lui tới như mây, cơ hồ chân không chạm đất, nửa điểm tiếng vang cũng không dám phát ra. Nhìn kỹ, gương mặt ai cũng đều căng thẳng đến tù túng, cúi mày hạ mắt, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Theo chân một nữ tôi tớ đang bưng khay trà rụt rè đứng trước phòng, cúi đầu gọi một tiếng: "Tiểu thư, trà đây ạ." Trong sự cung kính hàm chứa vài phần run rẩy không thể tự chủ.
Giữa tĩnh mịch, "Vào đi!" tiếng nói trong phòng cất lên đột ngột, khiến tôi tớ hoảng sợ co rụt lại, rồi mới dám sải bước tiến vào. Trong phòng khá là bừa bộn, xung quanh bàn làm việc của Kim Yong-sun là đầy những tờ giấy trắng chi chít mực đen và những con số. Trên mặt bàn làm việc có bình hoa lài đã héo vì ko được thay nước đã lâu, nên mới khiến mùi rượu sực nức, xông thẳng vào mũi, át đi cả làn hương thanh dịu thường có. Nữ tôi tớ thật cẩn thận liếc mắt nhìn xem một cái, một người ngồi trên ghế sofa mệt nhoài, mái tóc màu nâu đỏ tán loạn rũ xuống, vài quyển sách dưới sàn loang lổ vết rượu, rõ ràng là còn tỉnh, đôi mắt khép hờ chỉ ngơ ngẩn nhìn chăm chú một sợi dây chuyền có hình mặt trăng trong lòng bàn tay.
Thật nhẹ nhàng vòng qua những quyển sách rơi tản mác đầy trên mặt đất, nữ tôi tớ đem chén trà đặt lên chiếc bàn con, rồi vội vã lui ra ngoài. Chờ khẽ khàng khép lại cánh cửa, lúc này mới dựa lưng vào cửa, thở dài ra một hơi thật dài. Tiểu thư tính tình càng ngày càng khó đoán, thình lình bị nàng nhìn đến cái gì, cho dù không làm lỗi cũng có thể bị nàng tìm cho ra lỗi. Nhớ tới bộ dáng một nha đầu trong gia dám ăn cắp lư hương ngày hôm qua bị phạt, dù ban ngày cũng dám bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lòng còn sợ hãi liếc nhìn sau lưng một cái, cánh cửa vẫn đóng chặt, tay nhè nhẹ vỗ vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, Kim Yong-sun không bắt lỗi nàng, xem như nhặt trở về một cái mạng. Nghĩ lại, sau này nếu mỗi ngày đều như vậy, tiểu thư không đến phạt nàng, nàng cũng tự hù chết mình. Nhất thời không cẩn thận thở dài một tiếng, vội vã bụm miệng nhanh như chớp chạy đi.
Tiếng bước chân cẩn thận khẽ khàng dần dần đi xa, trong phòng lại quay về tĩnh mịch, Kim Yong-sun chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đầy tơ máu lộ ra vài phần mờ mịt. Ánh mắt rơi xuống trên những tờ giấy trắng chi chít mực đen tán loạn, hắc hắc bạch bạch tản mác đầy trên đất.
Lại nhớ tới chuyện Kim phu nhân vài ngày trước nói với nàng. Mẫu thân nói rằng Moon Byul-yi đã tỉnh lại, tuy nhiên cô ko muốn gặp mặt nàng. Moon Byul-yi còn cầu xin bà hãy đưa cô ra nước ngoài, tuyệt đối càng ko thể để Kim Yong-sun biết sự thật.
"Thế nên người chấp thuận ý nàng?" Kim Yong-sun nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, ý đồ tìm được mục đích bên trong mắt bà.
"Phải. Chúng ta đã nợ con bé quá nhiều, hơn nữa kĩ thuật trong nước vẫn không có cách nào khôi phục tay chân Moon Byul-yi nhanh chóng. Ta có quen bác sĩ ở phương Tây rất giỏi, ta đã nhờ nàng giúp đỡ Moon Byul-yi. Coi như là lời cảm ơn con bé đã đỡ cho con mạng." Kim phu nhân nhìn thẳng vào mắt Kim Yong-sun, bà biết quý nữ nhà mình đang dò xét bà, nên cách tốt nhất là trực tiếp nhìn vào mắt nàng, để tránh khỏi sự nghi ngờ.
Nhưng Kim Yong-sun là người thông minh, tính cách của mẫu thân nàng sao ko rõ. Mẫu thân trước giờ vốn đã không hảo cảm với Moon Byul-yi, cho dù có là trả ân nghĩa cũng ko thể chi khoản tiền lớn để Moon Byul-yi ra nước ngoài chữa bệnh được. Trước đây khi Moon Byul-yi bị cảm hay trên người cô có vết thương nào, mẫu thân nào để ý tới, còn nhớ lại trước kia Kim phu nhân chính tay đưa USB có chứa đoạn clip Moon Byul-yi lén hôn nàng, mục đích là để nàng tự đuổi Moon Byul-yi ra khỏi Kim tộc, nhưng lại phản tác dụng. Thế nên lần này là lợi dụng thời cơ mà tách Moon Byul-yi ra khỏi Kim Yong-sun. Nghĩ đến điều đó, khiến Kim Yong-sun ko khỏi tức giận với mẹ mình, huống chi bà đã ko giữ đúng lời hứa trước đây, sẽ chuyển Moon Byul-yi lên bệnh viện ở Seoul sau khi cơ thể cô ổn định hơn.
"Mẹ... ta cũng không phản đối việc đem nàng ra nước ngoài trị bệnh, nhưng ít ra ngươi trước đó nên nói sớm với ta tiếng, ngươi đã ko giữ lời hứa, nay còn muốn tách nàng ra khỏi ta?"
"Yong-sun, ngươi hiểu lầm rồi, là Moon Byul-yi ko muốn gặp mặt ngươi nên mới cầu xin ta đưa nàng ra nước ngoài, ta làm như vậy cũng không phải có ác ý. Mẫu thân chính là không để cho hai ngươi cứ vậy tra tấn nhau, cho nên ta không thể không làm vậy, ngươi không thể bên cạnh nàng được nữa." Đây có lẽ là từ lúc Kim Yong-sun sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên bị Kim phu nhân cự tuyệt. Nàng kinh ngạc nhìn mẫu thân, trong ánh mắt tràn đầy ấm ức.
"Yong-sun, nghe lời ta đi. Ta thấy ngươi tạm tránh nhau thời gian, có khi sẽ tốt cho cả . Moon Byul-yi ngay từ đầu đã muốn rời Kim tộc, cắt đứt mối quan hệ giữa nàng với chúng ta, rõ ràng là nàng vẫn ko thể tha thứ chuyện quá khứ, cớ sao ngươi vẫn muốn giữ nàng lại, ngươi ko lẽ có tình cảm đặc biệt với Moon Byul-yi?"
Kim phu nhân hỏi, làm cho Kim Yong-sun á khẩu không trả lời được. Nàng thừa nhận trước đây luôn có những cảm xúc kì lạ đối với Moon Byul-yi. Còn nhớ khi nhìn thấy tấm bùa yêu có chứa tờ giấy viết tên nàng, có những cảm xúc khó tả trong lòng Kim Yong-sun ko thể nói. Còn nhớ khi Moon Byul-yi hôn mình, đúng lí là phải bật dậy quát cô một trận, nhưng lại cố tình ngủ yên như chưa có chuyện gì. Lại nhớ khi Moon Byul-yi muốn rời xa nàng, trong lòng lại cực kì tức giận, cố gắng dùng mọi lí do để giữ cô lại nhưng lại bất thành.
Kim Yong-sun đối với Moon Byul-yi là yêu, là điều quan trọng, nhưng còn cảm giác của nàng đối với người kia là gì, Kim Yong-sun hoàn toàn ko hiểu. Rốt cuộc là nàng đang ghét hay đang yêu Moon Byul-yi?
"Yong-sun, cái gì thuộc về ta, cho dù có thất lạc thì cuối cũng vẫn sẽ quay về với ta, nhưng nếu đã ko phải, thì đừng cố chấp miễn cưỡng. Nếu Moon Byul-yi thật lòng thích ngươi, nàng ngay từ đầu ko vì chuyện xưa kia sẽ rời xa ngươi, thế nên đừng chờ đợi hay tìm kiếm vô ích nữa."
"Chúng ta tạo thành thương tổn cho nàng, so với bất cứ kẻ nào đều nhiều nhất. Lúc này đây, lòng của nàng đã chết, nàng không còn muốn gặp lại ngươi hay người của Kim tộc. Vậy nên nếu ngươi cứ tiếp tục cứng đầu muốn gặp nàng, sẽ chỉ khiến Moon Byul-yi đau khổ thêm thôi." Kim phu nhân nói xong, nhìn Kim Yong-sun vốn gương mặt nhợt nhạt đã chảy mồ hôi, bà đau lòng dùng khăn tay giúp Kim Yong-sun lau mồ hôi.
"Các ngươi hãy cho nhau cơ hội, ngươi sẽ sớm tìm được ý trung nhân tốt hơn, Moon Byul-yi cũng sẽ gặp được người tốt hơn. Các ngươi sau này sẽ ko dày vò nhau nữa."
Lời nói Kim phu nhân không ngừng vang lên trong đầu Kim Yong-sun. Kim Yong-sun ko biết nàng lúc này là say hay đang ngủ? Trước mắt hiện ra một đôi tay nhỏ bé trắng muốt, khớp xương trên ngón tay gầy guộc mong manh. Mắt thấy cô nhặt những tờ giấy trên đất sau đó sắp xếp đặt ngay ngắn trên bàn, tay áo màu trắng phủ trên cánh tay, càng tôn thêm sắc trắng cho đôi tay kia, trắng đến có phần già cỗi, xuyên thấu qua làn da hơi có vẻ trong suốt cơ hồ có thể nhìn đến những sợi gân xanh dài mảnh, tựa như chỉ cần một chút không chịu đựng được sẽ vỡ tan ngay trước mắt.
Tiếng tim đập truyền vào màng nhĩ, thình thịch rung động. Kim Yong-sun không thể kiềm chế ngước mắt lên, trong khắc tiếp theo lọt vào mắt chính là cái gì? Vạt áo màu trắng bay lên, bên trong lộ ra hình ảnh cơ bụng trắng ngần, tiếp đó là chiếc cằm thon thon... Hướng lên trên, lên trên nữa, nhân ảnh như mùi hoa lài trong phòng dần dần nhạt đi. Không nghe được thanh âm xào xạc của giấy nhặt lên nữa, chỉ thấy đôi tay kia chậm rãi tan biến, trong mắt vẫn như cũ chỉ có những giấy tờ bừa bộn, lặng lẽ nằm trên mặt đất, không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh lẽo thấu tâm can.
Giống như ngày đó, cô trước mặt nàng buông giọng lạnh lùng.
"Ta hối hận rồi." Vẫn là khuôn mặt và khẩu khí bình thản, không mang theo một tia hận ý, chỉ là thản nhiên mà nói ra một sự thật cho nàng nghe.
Vào đến tai Kim Yong-sun lại như sấm sét, trơ mắt nhìn cô nhắm mắt lại, phải đến khi nghe tiếng xe cấp cứu nàng mới thức tỉnh.
Uống rượu đến say khướt, trong mắt sẽ không phân rõ chân thật hay hư ảo. Luôn thấy có người một thân bạch y, vạt áo phiêu phiêu tiến vào cửa, đứng bên cạnh nàng, nghe cô nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, có gì phân phó?", hay thấy cô sắp xếp lại những bộ quần áo rồi đặt trên giường nàng, trong mênh mang thậm chí có thể nhìn thấy đôi mày cau lại của cô, chớp mắt, trước mắt hoặc là một kẻ khác, hoặc là, cái gì cũng không có. Luôn rõ ràng nhìn thấy thân ảnh y phục trắng tinh kia, thậm chí có thể thấy cả những nếp gấp trên áo, khóe môi hơi cong cong của người nọ, nét cười nhàn nhạt nơi đuôi chân mày, lại như thế nào vẫn nhìn không rõ ràng, như thế nào cũng không nhìn được đầy đủ một gương mặt. Cố gắng kiềm chế khao khát của bản thân muốn đưa tay ra bắt lấy, ảo giác vẫn như trước mong manh đến chỉ cần một cái nháy mắt sẽ biến thành hiện thực. Trong tim như lần thứ hai chứng kiến cảnh tượng cô rơi xuống đất sau khi bị tông phải, rất nhanh mà rơi xuống, hư không vô tận tràn ngập dâng đầy, tràn ngập phiền muộn cùng đau đớn.
Không kìm lòng nổi mà xiết chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay. Những tờ giấy hỗn loạn nằm dưới đất chỉ như hư không, duy nhất một sợi dây chuyền hình mặt trăng được nàng xem như bảo bối mà ôm chặt lấy. Vật cô lưu lại thực rất ít, chỉ có sợi dây chuyền nàng cho cô trước kia. Trong tủ sách của Moon Byul-yi có chứa vài bài hát mà tự cô sáng tác, còn có quần áo của Moon Byul-yi đều được Kim Yong-sun cẩn thận giữ lại, không dám chạm vào nó, nhìn tới ngực lại càng đau.
Hôm nay Kim Yong-sun lại đến chỗ ở cũ của Moon Byul-yi. Kim Yong-sun vẫn ko cho người dọn dẹp lại, nhất định vẫn phải giữ nguyên vị trí mọi thứ như cũ. Trong lòng nàng, Moon Byul-yi chưa bao giờ rời khỏi đây. Cửa gỗ chậm rãi mở ra, bờ tường từng bám đầy tử đằng biêng biếc lăn tăn từng đợt sóng xanh lục, giờ đây héo khô chẳng còn gì, lộ ra mặt tường xám tro nguyên bản. Bộ bàn ghế bằng đá vẫn còn đó, trên bàn đặt một khay trà, trong khay có một bình trà nhỏ màu đỏ tía, xung quanh là bốn chén trà đồng màu ôm lấy. Kim Yong-sun đứng ở cạnh cửa ngây ngẩn mà nhìn, một khắc thất thần, tưởng như người nọ đang đứng ở sau bàn, một bên nhấc ấm châm trà, một bên ngẩng mặt, lộ ra nụ cười ôn nhã: "Tiểu thư đến rồi." Bên cạnh cô còn có Jung Whee-in. Một người cười mỉm, một người mắt hờ hững, không vui vẻ mà chào hỏi nàng. Nàng còn chưa biểu hiện gì, một chén trà nhỏ đã đưa tới trong tay, hương thơm lan tỏa, tức giận vô cớ trong lòng liền lắng xuống rất nhiều.
Kim Yong-sun nhớ đến cảnh tượng xưa trong lòng thắt lại, quay đầu bước nhanh về phía phòng trong, không dám ngoái đầu nhìn.
Trong phòng sắp xếp rất ngăn nắp, đệm chăn chỉnh tề đặt ở đầu giường, đã sớm mất đi độ ấm. Kéo ra ngăn tủ bên cạnh giường, chỉ là vài bộ y phục thường mặc, định lật xem thêm chút nữa, ngón tay vuốt ve trên mặt vải mềm mại hồi lâu, cuối cùng lại thôi. Duy trì nguyên dạng là tốt rồi, không đành lòng hủy hoại thêm gì nữa.
Kim Yong-sun ngồi ở cạnh giường Moon Byul-yi một lúc lâu, nhìn quanh một vòng, đều là đồ vật của Kim tộc. Moon Byul-yi từ nhỏ đã vào Kim gia, khi ấy vô cùng nghèo túng, làm sao có vật gì do cô mang đến được? Lúc này mới nhớ tới, chính là muốn lưu lại một thứ gì đó làm niệm tưởng, cư nhiên cũng không vật nào để nàng gửi gắm tình cảm. Vốn muốn tìm một vài thứ để bù đắp khoảng trống trong lòng, thế nhưng cái gì cũng không tìm được, miệng hố sâu tan vỡ ngược lại càng bị khuếch đại ra thêm.
Trước kia là không cam lòng, lại lang thang đến Bucheon, dọc theo dấu chân Moon Byul-yi ngày trước, đem những nơi mà trước kia cô từng ở nhất nhất đi lại một lần. Ý đồ tìm thấy cô ở đây. Lúc trước Kim Yong-sun vì tìm cô cũng từng đi qua, nhưng là lướt qua vội vàng, nhìn một cái rồi đi. Lúc này đây cẩn thận đến từng nhánh cây ngọn cỏ cũng không muốn bỏ qua. Bucheon ko có gì thay đổi, cảnh vật vẫn y nguyên. Chỉ có xóm trọ trước kia Moon Byul-yi từng ở nay vắng vẻ hơn, có lẽ là vì từ sau tai nạn của Moon Byul-yi, mọi người cảm thấy nơi này ko còn an toàn nữa nên đã di dời.
Nhớ lại ngày đó khi nàng đến, từ ngoài cửa nhìn cảnh cô cùng với Jung Whee-in trò chuyện thật vui
»