Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập đoàn TS của gia tộc Jun bất quá chỉ là một tập đoàn nhỏ, nghe nói còn sắp phá sản, nếu đem so sánh với Nam thị, chả khác nào đang so sánh đại dương mênh mông đặt cạnh một dòng chảy bé xíu. Eric Nam là con trai của chủ tịch Nam thị, dung mạo khôi ngô tuấn tú, xuất thân cao quý, trong tương lai hắn sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản của cha mẹ để lại. Jun Hyo-seong dù là mang tiếng tiểu thư của Jun tộc, nhưng thực chất danh tiếng không có gì nổi bật, ngoại hình và học thức cũng không hơn người, nếu không phải vì hôn sự này, trong giới làm ăn cũng không mấy người biết được Jun tộc còn có cô con gái. Bất luận nhìn từ phương diện nào, vị tiểu thư kia rõ ràng là trèo cao.
Nhiều nơi đối với chuyện hôn sự của tiểu thư Jun Hyo-seong sinh lòng đố kỵ. Thiếu gia Kim Jong-in của tập đoàn EXO từng phàn nàn với cha hắn: "Jun thị chỉ mới như vậy đã có thể kết thân cùng Nam tộc, chúng ta tốt xấu gì cũng so với bọn họ lớn hơn, cha sao lại không thể ở trước mặt Jung lão nhân nói một câu? Bằng không, ta không chừng có thể kết hôn với nhị tiểu thư Jung Soo-jung rồi!" Lời này truyền ra, đều trở thành truyện cười cho những kẻ ngồi lê đôi mách khắp trên trời dưới đất.
Có kẻ nói: "Thật là hảo phúc khí nha."
Lại có kẻ nói: "Không biết khi nào thì đến lượt mình đâu."
Người ngoài cuộc xôn xao truyền miệng đủ mọi lời đồn đãi, ngược lại người trong cuộc thì vẫn im hơi lặng tiếng.
Trọng tâm câu chuyện đi hết một vòng rồi lại quay về điểm khởi đầu, vẫn là lôi chuyện Eric Nam ra bàn tán: "Đến khi đó nếu hắn bỏ trốn, quả thật là mỉa mai càng lớn. Hắn thích ai không thích, lại thích người còn ko quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Hôn sự này là ước định từ nhỏ, người nhà hắn cũng đã chờ đến giờ... Còn có ngày, thật tình... Chậc."
Jung Whee-in đến thăm Moon Byul-yi, nàng ngồi đối diện uống trà mà mặt nhăn đến mức có thể nặn ra được cả những nỗi khó chịu bức bối trong lòng: "Byul-yi a, ta đã thấy rõ trước mắt rồi. Mấy cái chuyện này, cái gì yêu đương, cái gì duyên với không duyên, nói trắng ra chính là tự dằn vặt, vẫn là tự mình làm khổ mình... Ừm, không được dây vào."
"Nghiệt duyên cũng là duyên." Khóe miệng càng cong lên, Moon Byul-yi cười nàng quả là đầu óc đơn giản, "Khi gặp rồi sẽ hận lúc trước vì cái gì lại gặp phải."
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái là đã ngày.
Hôm nay, chính là ngày đại hỉ của Nam tộc.
Gia tộc Nam có gửi thiệp mời, nhưng Kim Yong-sun chỉ gửi đến món quà, sau đó biện lí do bận việc nên ko đến, xem như tâm ý nàng rõ ràng là ko muốn đi.
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi qua, lá khô rơi xào xạc, Moon Byul-yi nhìn Kim Yong-sun vẫn như ngày thường ngồi trong phòng đọc sách, thư quyển che đi đôi mắt màu đen, mái tóc thật dài tuy đã buộc lên nhưng vài sợi vẫn buông rũ xuống trán. Tiếng đồng hồ trong phòng kêu tích tịch bên tai, bên ngoài tiếng lá xao động qua đi, lại là một mảnh yên tĩnh.
Có lẽ đã sắp đến giờ lành? Không rõ là vui hay buồn.
"Trà nguội rồi." Kim Yong-sun bỗng lên tiếng.
Moon Byul-yi giật mình, vội vàng hồi tỉnh lại, tay sờ thử ấm trà, quả nhiên đã không còn chút hơi ấm.
"Mất hồn rồi sao?" Đôi mắt đen sắc từ dưới quyển sách nhìn lên, mâu quang hiện rõ vẻ không hài lòng.
"..." Moon Byul-yi vừa muốn trả lời, ánh mắt khẽ động, lại không nói được gì.
Tâm trạng này phải nói thế nào đây, tựa hồ như chờ đợi rất lâu, cuối cùng kết quả mà Moon Byul-yi đoán trước đã trở thành sự thật, lại dường như hết lòng cầu nguyện để những việc khổ tâm đó sẽ không xảy ra một lần nữa.
Từ trong phòng nhìn ra cổng, đã có thể thấy được chiếc xe ferrari màu bạc quen thuộc, chớp mắt người đã đứng ở cạnh cửa. Âu phục đen, cà vạt đỏ, chỉ có sắc mặt là trắng bệch.
"Thiếu gia..." Moon Byul-yi lên tiếng gọi hắn.
Eric Nam như để ngoài tai, chỉ mở to mắt thẳng hướng Kim Yong-sun bước đến. Không còn thấy bộ dạng từ tốn trước đây, thay vào đó mơ hồ lộ ra ánh mắt mấy phần cố chấp.
"Ta... Ta vốn nghĩ chỉ cần được hảo hảo nhìn nàng vài lần là tốt rồi." Đôi môi hắn rung động, Eric Nam căng thẳng nhìn Kim Yong-sun, "Ta không muốn hỏi. Nhưng... Chính là, ta..."
Ranh giới được dựng lên kiên cố lại xuất hiện vết rạn, tình cảm dồn nén từ rất lâu xô đẩy ào ạt từ kẽ hở thoát ra, tràn đầy trong lồng ngực. Yêu thương sâu đậm, đến bên miệng lại chỉ hóa thành một câu: "Ta không cam lòng."
"Kim Yong-sun, Eric chỉ muốn hỏi nàng một câu, trong lòng nàng đã từng có thiếu gia ta, cho dù chỉ là một chút ít nhỏ nhoi?"
Người ngồi trên ghế thần sắc không thay đổi, đôi mắt đen sắc thản nhiên nhìn Eric Nam một cái lại vùi vào thư quyển.
"Ta... Ta yêu nàng!" Lệ tràn như nước vỡ bờ, Eric Nam nhìn đôi mắt nàng rũ xuống, "Ta thật sự yêu nàng..."
Yêu đến mức vì nàng mà sáng tác nhạc thơ để dành tặng, không ăn không ngủ mà nấu ra những chiếc bánh ngon. Một thiếu tử vốn được chiều chuộng, mười ngón tay không dính xuân thủy, tốn biết bao tâm sức mới thêu được một chiếc khăn nho nhỏ, lại bỏ bao nhiêu ngày đêm mới thiết kế được một chiếc váy trắng hoàn hảo kia. Nghe nói nàng nhận lời đến gia tộc Nam, hắn vui mừng đến mấy đêm liền không thể ngủ ngon, đứng trước mặt Kim Yong-sun còn ngỡ mình đang ở trong mộng. Người ngoài nói hắn đê tiện không biết xấu hổ, phụ thân mắng hắn không hiểu đạo lý, tiểu thư của Jun tộc kia nhìn hắn cười đến khổ não, hắn cũng biết nàng tốt, trên đời này có lẽ chỉ mình nàng có thể chịu đựng bản tính càn quấy của hắn. Nhưng người hắn yêu chính là Kim Yong-sun... Trong mắt trong tâm đều là Kim Yong-sun. Tưởng rằng chỉ cần được nhìn thấy đôi mắt kia là tốt rồi, có thể nói với nàng vài câu đã thỏa dạ, lại còn muốn biết trong lòng nàng có hắn hay không? Hắn toàn tâm toàn ý thích nàng như vậy, nàng nên hiểu rõ, trong lòng nàng rốt cục có một nơi nhỏ bé nào dành cho thiếu gia Eric Nam hắn không? Lòng người luôn đầy bất mãn, cho dù nói rằng cam tâm tình nguyện thế nào cũng sẽ muốn một lời hồi đáp, cho dù là một câu xin lỗi. Thế nhưng nàng ngay cả một câu "Không có" cũng không buồn nói với hắn.
"Từ trước đến giờ, ở trong mắt nàng đều là chê cười sao?"
"Thiếu gia..." Moon Byul-yi thấy sắc mặt hắn thật thảm thương, cảm thấy tình hình cực kì căng thẳng nên toan đến can hắn.
Eric Nam phất tay ý bảo cô im lặng, bỗng chốc sải bước xông lên phía trước, giật lấy quyển sách trong tay Kim Yong-sun, khiến nàng ngước mắt lên đối diện với hắn: "Kim tiểu thư, Eric Nam ta ở trong mắt nàng chỉ là kẻ đáng chê cười hay sao?"
Biểu cảm như chiếc mặt nạ đeo trên mặt lúc này mới biến chuyển: "Là ta ép ngươi sao?" Đuôi lông mày Kim Yong-sun khẽ động, trong mắt không chút áy náy, chỉ có vẻ mất kiên nhẫn.
"Nàng..." Eric Nam lui về phía sau từng bước, quyển sách nắm chặt trong tay rơi bịch xuống đất, dưới mái tóc nhuộm nâu vàng là một gương mặt oán hận, "Nàng không ép ta... Là tự ta đa tình..."
Lệ ngân chưa khô, khóe miệng nhếch lên như tự giễu chính mình: "Là ta đáng khinh, là ta... không có mắt."
Bao năm si luyến trong khoảnh khắc sụp đổ tan tành, từ nhỏ đã là kẻ tài trí hơn người, cao ngạo tự tôn một lần bị tổn thương cũng đủ khiến hắn đau đớn mãi không quên. Đưa tay lau khô lệ trên mặt, tuyệt mỹ nam nhân nhìn thẳng vào đôi đồng tử không chút tình cảm kia, chậm rãi nói: "Kim Yong-sun, ta hối hận vì đã yêu nàng."
Lại chợt cười lạnh: "Trong mắt nàng chỉ có chính bản thân mình. Tất cả người yêu nàng chỉ sợ đều sẽ phải hối hận."
Moon Byul-yi nhìn hắn nhanh chóng bỏ đi, cũng vội vã như khi đến, trong lòng vô cớ thở dài một tiếng, lại sinh ra vài phần hâm mộ. Yêu có thể nói yêu, không yêu cũng có thể lớn tiếng nói ra, khi yêu thì đường hoàng biểu lộ, khi chấm dứt lại quyết liệt dứt khoát. Một câu hối hận kia... A...
Quả thật, hối hận, đã sớm hối hận.
"Trà." Kim Yong-sun khẩu khí vẫn như cũ lãnh mạc xa cách, tựa như vừa rồi chỉ là một màn nháo kịch mà nàng là một khán giả không được hài lòng.
Moon Byul-yi vội đi pha một chén trà mới cho nàng, đột nhiên Kim Yong-sun nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Moon Byul-yi , Moon Byul-yi cả kinh, toan lui về phía sau, người đã bị nàng ngăn lại, lảo đảo không vững, nặng nề suýt ngã quỵ, còn chưa kịp kêu đau, gương mặt sắc sảo tinh tế kia đã gần trong gang tấc, đôi đồng tử đen sắc như muốn đoạt hồn tiến tới, không cho cô chút cơ hội né tránh.
Kim Yong-sun đối mặt nhìn cô, một tay nắm lấy cổ tay Moon Byul-yi, một tay chế trụ cằm cô, chóp mũi chạm nhau, có thể nghe thấy cả hơi thở.
"Ngươi..." Thanh âm của Kim Yong-sun có thể nghe ra có chút khẩn thiết, nhưng chỉ nhả ra một chữ không đầu không cuối, có điều trong mắt càng gắt gao xiết chặt, chợt có chút u ám quái dị lóe lên trong đôi đồng tử âm trầm, như muốn xuyên thấu cả hồn phách của Moon Byul-yi.
Hai người trầm mặc giằng co, bàn tay càng nắm càng chặt, nhãn mâu không ngừng biến động, Moon Byul-yi cũng không ngờ trong đôi mắt ẩn giấu băng tuyết vạn năm kia cũng có thể nhìn thấy cảm xúc dao động.
"Tiểu thư, trà." Khó khăn lắm mới dời mắt đi chỗ khác, tránh khỏi đôi đồng tử gắt gao của Kim Yong-sun, nhìn đến chén trà trên bàn, Moon Byul-yi miễn cưỡng mở miệng. Trên cằm và cổ tay đều là một trận đau buốt.
Kim Yong-sun như tỉnh ngộ đột nhiên buông tay.
"Đừng để ta thấy bộ mặt như vậy nữa." Khi bưng chén trà ra đến cửa, nàng ở sau lưng lạnh giọng cảnh cáo.
Moon Byul-yi dừng bước, cúi đầu đáp: "Vâng."
Một ngày, đại tiểu thư họ Jung phong lưu khắp thiên hạ kia lại tìm đến Moon Byul-yi tán gẫu: "Byul-yi, ta nhớ ngươi."
Moon Byul-yi nhìn nàng đáp: "Ta cũng nhớ ngươi."
Jung Whee-in đắc ý cười to, khuyên vàng trên tai lay động lóa mắt, nói đến nước bọt văng tứ tung, "Tên thiếu gia họ Nam kia cuối cùng cũng an ổn vào lễ đường." Jung Whee-in uể oải nằm trên giường của Moon Byul-yi, "Đi dự lễ cưới mà cứ như đi xem kịch vậy..."
Nàng kể lại lúc gần đến giờ lành mới phát hiện chú rể biến mất, gia đình bên tức khắc rối loạn. Nam lão nhân cực kì tức giận, bất chấp tất cả tân khách ở sảnh đường đều mở to mắt xem kịch vui, lập tức đuổi theo. Chưa được bao xa đã thấy Eric Nam một thân đang trở về, nước mắt vương đầy trên gương mặt, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, không đợi phụ thân hắn tra hỏi, liền mở miệng nói: "Ba! ta đồng ý kết hôn."
Sau khi trở về, hắn tự tay chải tóc, chỉn chu lại trang phục, nhu nhu thuận thuận bước vào thánh đường. Cô dâu cũng là một người có tâm lương thiện, điềm đạm nói với Nam lão nhân: "Ta chờ Eric đã lâu, từ nay trở đi chúng ta là vợ chồng, ta nhất định hảo hảo chung thủy, yêu thương hắn."
Nhưng Nam lão nhân và mọi người trong gia ngược lại vô cùng lo lắng, sợ hắn lại liều mạng gây ra chuyện gì nữa, hắn từng bước từng bước rời đi, bọn họ từng chút từng chút vỗ ngực, mãi đến khi xe hoa đã đi thật xa vẫn còn cảm thấy không an tâm. Jung Whee-in bây giờ kể lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Nhân duyên do trời định. Nên có thì có, đã không có, cố cưỡng cầu cũng không được." Moon Byul-yi nhìn Jung Whee-in nằm ko yên, cứ lăn lộn mãi trên giường mình khiến ga giường cô ko trông ra dạng gì.
Jung Whee-in "Xì" một tiếng, mắt quay sang giễu cợt Moon Byul-yi: "Mấy cái chuyện chỉ có tiểu nha đầu mới tin mà ngươi cũng tin theo?"
Moon Byul-yi không cùng nàng tranh luận, hỏi lại: "Ngươi không tin?"
"Tin cái thứ đó làm gì? Ta cũng đâu phải tên thiếu gia họ Nam ngốc nghếch kia." Jung Whee-in nhếch môi, có chút ý khinh thường. Chợt đứng thẳng dậy, từ trong túi quần lấy ra một cái túi nhỏ thoạt nhìn trông như túi hương, màu đỏ giống như hỉ phục tân nương tử thời xưa mặc khi xuất giá, trên đó dùng tơ vàng may một chữ "Ái".
"Đây là..." Moon Byul-yi nghi hoặc nhìn về phía nàng.
"Em gái ta, Soo-jung đưa cho." Jung Whee-in nói, nàng thảy túi hương lên rồi chụp lại, hành động cứ thế lặp đi lặp lại chán nản, "Tiểu nha đầu này, nói cái gì đây là bùa yêu, chỉ cần viết tên người trong mộng vào tờ giấy rồi bỏ vào đây, sau đó đặt dưới gối trước khi ngủ trong ngày liên tiếp, tức khắc ngươi cùng người trong mộng sẽ thành đôi. Thiệt tình, cứ tối ngày thích đùa giỡn gạt người. Nếu là thật, ta đây chẳng phải được hẹn hò với tài tử Won Bin rồi sao? Ở chợ, loại túi như vậy won cũng mua được mấy chục cái."
Lại nghiêm túc dặn dò Moon Byul-yi: "Tiểu nha đầu đó bản tính xấu khó bỏ, từ nhỏ mà miệng lưỡi rất ghê gớm, gặp ai liền gạt người đó. Đến cả ta là tỷ mà còn bị lừa."
Nghe đến điều đó, Moon Byul-yi nháy mắt tinh quái hỏi: "Ta thật hiếu kỳ, nàng sao có thể làm cho đại tiểu thư đây lúng túng... Hửm?"
Jung Whee-in rụt đầu lại, trên mặt lại nổi lên vài tia hồng hồng ngoài ý muốn, rũ mắt thấp giọng lầm bầm: "Thì... Thì bởi vì... Thôi không nói tới, không nói tới! Nữ nhân ta chỉ là không cẩn thận, hồi nhỏ có ai ko ngây thơ mà ko dễ bị lừa?"
Sau đó nhắm tịt mắt, sống chết không chịu nói.
Moon Byul-yi hiếm khi thấy Jung Whee-in không sợ trời không sợ đất cũng có khi ngượng ngùng, cười tủm tỉm dỗ nàng vài câu, thấy nàng né tránh đủ kiểu, quả thật không muốn đề cập tới, lại thôi không chọc nàng nữa. Cúi đầu thấy túi bùa yêu nàng vứt trên giường, vốn chỉ là một cái túi tầm thường, vừa rồi bị Jung Whee-in thảy lên thảy xuống, khiến nó trông nhăn nheo, ngay cả chữ "Ái" ko ra hình thù gì, thật khó để nhận ra. Túi bùa nằm trên mặt giường ấm áp, nhưng hỉ sắc đỏ tươi lại như ngấm ra vài phần thương cảm...
"Này, số ngươi tình lộ trắc trở, hoặc là ngươi si ngốc đau khổ yêu một người lòng dạ sắt đá, hoặc là người đó khổ sở dây dưa ngươi nhưng trong lòng lại có điều gút mắc, cho nên tìm tìm kiếm kiếm, hết tìm rồi lại kiếm, rốt cục cái gọi là tình yêu bất quá như trăng trong nước, hoa trong kiếng, có thể chạm vào nhưng lại không thể có. Thật đáng thương, quả thật đáng thương..."
Không nhớ rõ là năm nào, Jung lão nhân đến thăm gia tộc Kim, nhưng chỉ dẫn theo nhị tiểu thư Jung Soo-jung, vì lần đó Jung Whee-in ốm nặng, ko thể đến cùng. Jung Soo-jung lúc đó còn là một tiểu nha đầu, nàng khi ấy mặc một thân y phục đỏ thắm tươi tắn, mái tóc đen nhánh búi thành hai búi, lại dùng dây đỏ buộc lên điểm xuyết, gương mặt trắng như tuyết tôn lên hai gò má tròn trĩnh đỏ hồng khiến người ta ko thể ko yêu mến.
Nàng khi ấy tuy nhỏ tuổi, nhưng lời nói lại rất rành rọt bài bản, mở miệng chính là: "Ta tới giúp ngươi độ nhân duyên. Số ngươi tình lộ trắc trở..." Thao thao bất tuyệt nói, lúc thì là có duyên vô phận, khi lại là có phận vô duyên, còn nói ý trời đã định không thể thay đổi, nói đến đoạn thảm thương còn lắc đầu cảm thán hai câu "Thật đáng thương, quả thật đáng thương."
Từ nhỏ Jung Soo-jung đã dẻo mồm, khéo ăn khéo nói, các nữ nô đều bị nàng lừa đến ngây người, nàng thường gian xảo mỉm cười, thật cẩn thận lấy ra một túi bùa đỏ, thanh giọng bảo: "Cũng không phải không thể giải. Các ngươi đều là mỹ nhân khó gặp, tiểu thư ta tuyệt không đành lòng nhìn các mỹ nữ chịu khổ. Đây là bùa yêu ta lấy được ở chùa Nhật, người hữu tình chỉ cần viết tên người trong mộng bỏ vào túi, sau đó đặt dưới gối trong ngày liên tục trước khi ngủ, nhất định có thể trở thành người một nhà. Tiểu thư đây thật vất vả mới có được..."
Nói còn chưa hết câu đã bị các nữ nô giật lấy, Jung Soo-jung bèn che miệng trốn dưới cây cột ở hành lang cười trộm.
Moon Byul-yi đứng một bên, ban đầu bất quá chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng không ngờ nàng đã nhìn trúng cô. Một tả một hữu vây lấy, đứng trước Moon Byul-yi đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên kiêu ngạo không ai bì nổi: "Ngươi trong lòng đã có người yêu."
Dứt lời, còn tự hào cười "Hắc hắc", Jung Soo-jung nói tiếp: "Đáng tiếc hắn không thích ngươi."
Moon Byul-yi chưa trả lời, nha đầu này lại ngẩng lên, trên mặt một mảnh bi thương: "Thật đáng thương, quả thật đáng thương." Giống như người nếm trải hết nỗi khổ tương tư lại chính là nàng.
"Đừng lo, đừng lo, tiểu thư ta đây là người nghĩa hiệp, một lòng giúp đỡ kẻ khó khăn..."
"Chính là, bộ dáng này của ngươi, ta không cần nhìn cũng biết."
"Nhìn kỹ hơn, cũng không muốn nhìn nữa."
"Ai... Không muốn nhìn cũng phải nhìn a..."
"Thật đáng thương, quả thật đáng thương..."
Tiểu nha đầu này tự xướng tự họa, Moon Byul-yi một chữ cũng chưa nói, nàng đã đem túi bùa đỏ nhét vào tay Moon Byul-yi:
"Cầm đi, cầm đi. Viết tên người ngươi thích rồi bỏ vào đây, đặt dưới gối ngươi trước khi ngủ. Cam đoan hắn sẽ thích ngươi."
Moon Byul-yi đẩy ra từ chối, nàng lại nhét vào tay, miệng lưỡi nhanh nhẹn: "Cầm đi, đồ tốt đó nha. Có thể khiến hắn cũng thích ngươi mà."
"Ngươi cũng muốn vậy mà, hắn cũng thích ngươi, đối xử tốt với ngươi, ở đâu cũng đều nhớ tới ngươi."
"Trong mắt trừ ngươi ra không còn ai khác..."
Lời còn chưa dứt đã thấy phụ thân nàng đang từ trong gia đi ra, Jung Soo-jung vội chạy đi, đem túi bùa vứt vào tay Moon Byul-yi, mặc cô có chụp được hay không.
Moon Byul-yi nhìn túi bùa trong tay dở khóc dở cười, ở trong trường còn có ai ko biết nhị tiểu thư gia tộc Jung thích đùa giỡn kẻ khác. Khi thì dùng tơ hồng, khi thì dùng bùa yêu gạt người. Thời đi học, nữ sinh nào mà chả có người trong mộng, thế nên các nàng luôn nhận lấy, để rồi lại làm chuyện vô ích chỉ khiến cho Jung Soo-jung ở trong bóng tối cười đến ngất trời. Không nghĩ tới lúc này lại đến phiên mình.
Năm ngón tay nắm lại, lòng bàn tay nhẹ bổng như hư không, lại như nặng ngàn cân.
"Ngươi trong lòng đã có người yêu, đáng tiếc hắn không thích ngươi."
Trong lòng run rẩy như đang mang một tảng băng nặng nề. Bỗng chốc lại nhớ đến sợi dây chuyền mặt trăng, vốn nghĩ Kim Yong-sun ko phải là kẻ ngốc, có vẻ nàng ko thích món quà đó nên mới đem cho, nhưng bản thân mình lại nhận lấy cách vui vẻ, lại còn giữ cẩn thận đến bây giờ.
Cho dù vậy, sau này không phải là... Nghĩ tới ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười.
Suy tình đã lâu rồi, tốt nhất là nên tỉnh mộng ngay bây giờ.
"Nè, Moon Byul-yi..." Jung Whee-in bỗng nhiên ghé vào tai cô hô to một tiếng, Moon Byul-yi bị nàng rống đến nỗi lỗ tai chấn động "ong ong", tâm trí lại được kéo về.
Jung Whee-in bản tính cẩu thả, khi lúng túng lập tức không thèm suy nghĩ nữa. Lại nhớ tới chuyện khác cần nói với Moon Byul-yi, ngẩng đầu đã thấy cô ngồi ở kia ngẩn người không nói tiếng nào: "Đang nghĩ gì vậy? Kêu ngươi mấy lần cũng không có phản ứng."
"Nga... Nga... Không có gì, không có gì..." Moon Byul-yi hướng nàng cười xin lỗi.
"Nhìn ta nè, dẹp mấy chuyện tào lao đi." Jung Whee-in xoa thái dương mình, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn Moon Byul-yi "Ta nói, theo ta về Jung tộc đi. Ba mẹ luôn nói ta lỗ mãng, làm việc không suy nghĩ, đắc tội người ta cũng không biết. Ta nghĩ a, có ngươi bên cạnh nhắc nhở, có thể sẽ đỡ hơn, có một số việc ngươi cũng có thể ngăn ta..."
"Hơn nữa, gia tộc Kim này cũng không có gì tốt, dù gì Kim Yong-sun cũng chỉ xem ngươi như nô tài. Ngươi thấy thiếu cái gì, ta lập tức không nói hai lời, làm giúp ngươi. Ta đã bố trí rất tốt, ngươi tới Jung gia, chỉ cần theo ta, ngươi cũng là chủ tử, tôi tớ trong gia có điều gì không đúng cứ việc giáo huấn là được. Ai dám lắm miệng, nữ nhân ta một cước đạp chết hắn."
Moon Byul-yi há miệng muốn nói, lại bị nàng phất tay ngăn lại. Jung Whee-in lại tiếp: "Chuyện này mấy năm trước ta đã nói với ngươi rồi, ngươi nói cái gì đã hứa với dượng sẽ trung thành với gia tộc Kim đến khi hóa thanh tro bụi... Ngươi ngốc thật, nhà bọn họ không phải chỉ là cứu ngươi một mạng? Đáng đem bản thân phó thác toàn bộ sao? Ngày nào đó,
»