- Nhờ ơn phước của Trịnh thiếu gia, tôi đây mới khóc hết mấy lít nước mắt. Trong khi đó, Trịnh thiếu gia bên này vẫn ôm gối tìm chu công
Diệp Nhi ngồi vắt chân khoanh tay lại, hơi dựa vào ghế, mặt lạnh tanh chỉ trúch Nam Ca khiến cậu ta không nói nên lời
- Trịnh thiếu gia, mồm cậu bị dính lại với nhau rồi à. Nói gì đi chứ
Cậu ta càng im lặng lại làm cô càng bực mình. Cậu ta chẳng bị bệnh gì sao lại nói dối ở trong thư rằng sợ sẽ không qua khỏi chứ. Trong cuộc đời của cô, điều mà cô ghét nhất đó chính là lừa dối. Vì đơn giản cô rất ghét. Mặc dù Nam Ca là bạn thân của cô nhưng cô cũng không bỏ qua được. Phải trừng trị hắn một phen để bỏ cái tính trẻ con ngu xuẩn này đi
- Sao, nói đi chứ
Nam Ca bên kia mặt cứ cúi gầm xuống, đơn giản vì không còn mặt mũi đâu mà nhìn cô. Tỏ tình với cô trong thư là thật, vốn dĩ anh làm vậy để sau này trở về có thể có lấy một tia hi vọng nhận được sự đồng cảm của cô. Ai ngờ bây giờ...tỏ tình thất bại lại còn cộng thêm tội danh lừa dối. Chơi với Diệp Nhi từ nhỏ, anh biết Diệp Nhi ghét nhất là dối trá. Tất cả là tại bà già Khả Ngân. Đang đâu tự nhiên nghe bà ta xúi giục. Tính ra anh cũng ngu, tin theo Khả Ngân làm chi chứ. Nói gì thì nói, anh có chết cũng phải lôi Khả Ngân chết chung...hừ bà già chết tiệt
- Tôi không cố ý lừa Diệp bảo bối đâu, là do...là do cái bà già Khả Ngân đó xúi giục tôi nên tôi mới... tôi mới...mới làm như vậy
Hừm, muốn nghe giảng đạo thì cả hai phải cùng nghe, cớ chi phải nghe một mình. Ông đây không ngu ngốc đến mức đó. Mụ già, bà lần này chết chắc. Tự mỉm cười trong lòng, nhưng Nam Ca không để ý tới khuôn mặt xám xịt qua điện thoại
- Nam...Khả....Ngân
Diệp Nhi tức giận, lòng bàn tay bấu chặt vào nhau làm móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến nó suýt chảy máu. Nam Ca thấy một màn này mà sợ hãi khóc không ra nước mắt
- Tạm thời tha cho cậu trước, tôi sẽ sử đẹp cậu sau
Xong xuôi, Diệp Nhi bấm máy gọi cho Khả Ngân. Chưa để bên Khả Ngân nói gì cô đã cướp ngay lời, ra lệnh cho Khả Ngân
- phút, quán cafe số
Diệp Nhi nói gằn giọng. Khả Ngân thấy là lạ. Mọi khi Diệp bảo bối của cô ăn nói có chủ vị ngữ đoàng hoàng, vả lại chưa ra lệnh cho cô bao giờ. Thái độ này.... ơn trời cậu ta không phải khai hết rồi chứ. Mẹ kiếp, Trịnh Kì Nam tôi muốn giết chết cậu
p sau tại quán cafe số
- Phù phù... hi Diệp bảo bối. Sao nay có nhã hứng mời mình uống cafe vậy
- Rất có nhã hứng
Diệp Nhi hời hợt đáp, làm Khả Ngân nuốt nước bọt ực một cái. Khí thế của Diệp Nhi quá kinh khủng làm Khả Ngân thấy sợ. Sao mới đầu tự nhiên giúp cái trò quỷ quái này giúp tên kia cơ chứ
- Nghe mình nói này Diệp bảo bối... bảo bối à thật ra....
- Nghiêm túc
- À, thật ra mình biết... biết Nam Ca thích cậu từ lâu rồi. Nhưng hắn ta cứ ngu ngốc không nói cho cậu biết. Nên mình mới xui cậu ta thử tỏ tình với cậu
- Diệp bảo bối à, thật ra Nam Ca không phải bị loạn thị bình thường mà là bị loạn nặng, có thể không chữa được. Sau này bị nặng nữa có thể sẽ mù loà. Ba cậu ta đưa cậu ta sang Mĩ để điều trị, tiện thể tìm giác mạc phù hợp với cậu ta. Nhưng tìm lâu rồi, vẫn chưa hề có giác mạc phù hợp với mắt của cậu ấy. Cho nên cậu ấy mới nói, có thể sẽ không quay về. Cậu ta thật sự rất muốn có một đôi mắt sáng. Cậu biết vì sao không, là vì cậu ấy muốn lúc mào cũng có thể nhìn thấy được cậu. Nếu mất đi đôi mắt, đồng nghĩa với việc cậu ấy sẽ không còn nhìn thấy cậu. Đó cũng chính là lí do mà cậu ta nói nếu may mắn hay không có thể cướp được cậu từ Kì Lân
Khả Ngân nói xong một hơi thì thở phào nhẹ nhõm, vì Diệp Nhi không có động tĩnh gì, chỉ trầm mặc suy nghĩ gì đó.
Thật ra bệnh của Nam Ca không có nặng như Khả Ngân kể. Chỉ là muốn thoát tội thì phải tâng bốc lên cao một tí. Thật ra cậu ta chỉ bị loạn thị nặng chỉ cần dùng thuốc một thời gian là khỏi. Khả Ngân cố tình xui cậu ta viết vào như vậy để cho lúc Diệp Nhi biết được cậu ta lừa dối, sẽ bị Diệp Nhi dìm cho một trận. Ai ngờ cậu ta còn kéo cô chết theo làm cô muốn thổ huyết mà
Hừ... Trịnh Kì Nam, cậu chết chắc với tôi. Tưởng như vậy là xong à, bà đây sẽ khiến cậu sống không được mà chết cũng không xong