Nháy mắt cái hôm nay đã là ngày Pierre rời khỏi Thượng Hải trở về Pháp thực hiện tiếp nghĩa vụ của một đại uý. Có lẽ phải thời gian rất dài sau đó anh mới được nghỉ phép. Mà có lẽ anh cũng hết hy vọng với Diệp Nhi. Chỉ mong cô sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình. Như vậy anh cũng thấy vui rồi. Còn anh, sẽ làm một người đại uý mẫu mực, có lẽ cũng chẳng dám yêu thêm lần nào. Bởi trái tim này chỉ rung động một lần hay chăng. Tương lai cũng thật khó đoán mà!
h phút sáng:
- Pierre! Đi đường bảo trọng
Diệp Nhi bây giờ đã đi lại bình thường được, sức khoẻ cũng khá hơn. Hiện tại tất cả mọi người trong nhà đang đều ở sân bay " N " của thành phố tiễn Pierre trở về.
- Ừm...
Pierre nở một nụ cười gượng gạo sau đó tiến tới ôm Diệp Nhi
- Tôi đi rồi sẽ rất nhớ em. Nhưng mà biết làm sao đây, anh phải có nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc.
Diệp Nhi cũng thuận đà ôm lấy anh. Khoảng thời gian mất trí nhớ, dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi nhưng Diệp Nhi cũng cảm nhận được sự quan tâm từ Pierre. Cô biết anh là người tốt, mà cũng biết anh có tình cảm với mình. Nhưng thật sự khi nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy thực sự rất trống vắng, cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó. Theo cảm nhận, cô chỉ coi Pierre như một người anh trai của mình. Một người anh trai yêu thương, bảo vệ, chăm sóc cho đứa em gái của mình
- Hức...huhuhu
Diệp Nhi khóc nức lên. Pierre làm trong quân đội. Trong đó không được dùng điện thoại thì lấy gì mà liên lạc. Vả lại cũng chẳng mấy khi được nghỉ dài hạn như bây giờ cả.
Diệp Nhi khóc đã thấm ướt hai bả vai của Pierre. Chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng, những giọt nước mắt ấm nóng xuyên qua lớp áo thấm vào da thịt của Pierre làm anh cảm nhận được sự chân thật của nó. " Diệp Nhi vì mình mà khóc ". Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được hạnh phúc của mình. Đây chính là giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng cũng chính nó là giọt nước mắt của sự chia lìa.
- Ngoan... đừng khóc nữa. Nếu có thời gian rảnh, anh sẽ viết thư cho em. Khi nào lấy chồng, đừng quên mời anh uống rượu mừng đâu đấy. Anh nhất định sẽ mang đến một bao " hồng bao " dày cộp.
Diệp Nhi huých bả vai Pierre. Gì chứ, cô còn chưa có người yêu thì lấy chồng cái gì. Mà cũng không biết ngày trước cô đã từng yêu ai không nhỉ? Nhưng không biết làm sao, khi nhắc đến người yêu trái tim cô tự nhiên co rút lại, cảm thấy nhói đau
- Sao vậy
Pierre thấy Diệp Nhi vò nhăn mảnh áo trước ngực, đôi lông mày thanh tú nhíu lại thì hỏi.
- Không có gì
Diệp Nhi lắc đầu buông tay nắm mảnh áo xuống, hít thở đều
Lúc này loa thông báo của sân bay cũng vang lên, chỉ còn p nữa chuyến bay sẽ khởi hành. Vì vậy cha mẹ Diệp cũng tiến đến chào tạm biệt
- Cảm ơn con thời gian qua đã chăm sóc Tiểu Diệp giúp ta. Còn có cả thời gian ở bên Pháp nữa...
Cha Diệp bước đến vỗ vai Pierre
- Không có gì ạ. Đây là con hoàn toàn tự nguyện
Pierre nở một nụ cười thoả mãn. Được chăm sóc cho cô là tâm nguyện lớn nhất của anh. Là anh tự nguyện muốn bảo vệ cho cô. Mới đầu cũng chỉ đơn giản là không muốn mấy thằng ranh con quấy nhiễu người đẹp. Lại không giống Kì Lân, khi mới gặp Diệp Nhi là đã trúng phải " tình yêu set đánh ". Pierre của trước kia là một hoa công tử, cô gái nào trong trường đại học cũ xinh xinh cũng đều là người yêu cũ của anh cả. Vì vậy, Diệp Nhi lúc đó ghét anh là phải thôi. Hôm nay không nhận được tình cảm của cô cũng là cái giá phải trả cho tính " hoa công tử " trước kia của mình
- Đi mạnh khoẻ. Về đến nơi nhớ báo bình an
Mẹ Diệp cũng tiến lên ôm Pierre một cái. Bà cũng rất cảm ơn Pierre. Bà biết Pierre thích Diệp Nhi nhưng lại nhiều lần bị Diệp Nhi từ chối. Vậy mà vẫn không từ bỏ, vẫn quan tâm chăm sóc và yêu thương con gái bà. Chắc chắn cậu ta là một người đàn ông rất là si tình nên mới vậy ( )
- Con sẽ, thưa hai bác
Loa thông báo lại một lần nữa phát lên, thời gian chỉ còn lại p, Pierre nhanh chóng chào tạm biệt mọi người sau đó lấp bóng tại cổng kiểm soát
" Tạm biệt Thượng Hải, Tạm biệt Trung Quốc. Không biết bao lâu nữa mới quay lại mảnh đất này ". Pierre đưa tay sờ lên ô cửa sổ trên máy bay. Những đám mây trắng bồng bềnh hoà cùng bầu trời xanh biếc. Nói thật đẹp thì đẹp nhưng rất chóng mặt. Pierre thở một hơi sau đó lấy chụp mắt kéo xuống ngủ một giấc. Không mấy tiếng nữa anh sẽ phải về nhà...
- Aizaaa...xin..xin lỗi. Anh có...có sao không
Pierre đang ngủ thì giật mình thức giấc vì thấy bỏng rát ở đùi. Mở chụp mắt ra anh thấy một cô gái khá xinh đẹp tay cầm chiếc khăn giấy đang định tiến lại chỗ anh. Bất giác anh lùi lại phía sau
- Xin lỗi...tôi không cố ý làm đổ cafe lên người anh. Chắc bỏng lắm...tôi...tôi vô cùng xin lỗi
Cafe??? Thảo nào anh thấy bỏng rát ở phía đùi. Hoá ra là có người làm đổ cafe lên.
- Không sao
Anh nhẹ nhàng đáp lại. Là đàn ông nên có nghĩa khí một chút. Chỉ là bị bẩn chiếc quần âu và bị bỏng rát phần đùi. Vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút là được
- Để tôi giúp anh
- Không cần đâu, dù sao lỗi cũng không hẳn do cô
Pierre vừa nói vừa hất cằm tới chỗ nguyên nhân làm đổ cafe. Là chân của một người đàn ông. Chắc là do anh ta đang ngủ thì duỗi chân ra. Cô gái này đang đi qua thì bị anh ta ngáng chân nên té ngã làm đổ cafe vào anh
- Vậy...vậy cảm ơn anh
Pierre mỉm cười rồi bước vào nàh vệ sinh
Còn cô gái thì ngẩn người
" Đẹp...đẹp trai quá "