Diệp Tiểu Nhi. Cô ấy là Diệp Tiểu Nhi sao...?
- Diệp Tiểu Nhi...Con gái của Diệp Chi Lăng. Có đúng không
Anh nghi hoặc nhìn vào mắt cô mà nói. Trái tim dường như đang cồn cào muốn lắng nghe đáp án...thịch thịch...thịch thịch
- Đúng vậy... anh biết tôi sao
Hai mắt Diệp Nhi tròn xoe, trong veo như không thấy đáy. Anh ta nhìn vào mà trái tim muốn nhũn ra. Sao lại là cô ấy chứ. Trái tim anh như gào xé, lần đầu tiên gặp được người con gái khiến trái tim thổn thức. Thật không ngờ rằng, người ấy lại là người mà chính mình muốn hại, còn lâm vào cảnh suýt chết. Nực cười...thật nực cười mà....
- Không có gì
Sau đó lại nhấn ga đi tiếp. Trên đường đi, anh ta im lặng chẳng nói gì cả. Vì vậy cô liều mình bắt chuyện trước
- Anh..tên gì vậy
Anh ta không buồn quay lại nhìn cô luôn, vẫn nhìn về phía trước mà lái xe. Nhìn cảnh này, khoé môi của cô giật giật. Sau đó nói tiếp
- Tôi chỉ muốn hỏi để...nếu có dịp tôi sẽ trả ơn
Người đàn ông im lặng một chút sau đó mỉm cười lên tiếng
- Nam Đình
- Nam Đình...
Cô đang suy nghĩ gì đó, làm anh tưởng cô đã phát hiện gì đó. Chỉ sợ Kì Lân đã nói về anh cho cô nghe. Dù gì hai người họ đã quen nhau hơn năm. Chắc anh ta cũng phải kể một số chuyện hồi nhỏ cho cô nghe chứ.
Nhắc đến con số năm đó anh lại không khỏi phiền lòng. Anh chính là người hại chết Kì Lân, chia cắt đôi uyên ương giữa họ. Lại là người cố ý hãm hại cô. Trong trí tưởng tượng của anh, lại tưởng tượng ra cô là người ngực to não phẳng. Thật không ngờ lại là một cô gái hiền dịu lại mang vẻ hồn nhiên như vậy. Đến mình còn vừa gặp đã yêu...
- Cô...nhận ra tôi sao
Anh vẫn đang lái xe, nhưng lái với một tốc độ khá chậm. Nhịp tim vẫn cứ đập thình thịch trong cái không gian này.
- Không có. Tôi và anh có từng gặp nhau sao
Anh thở dài một hơi. Cũng may mắn, chắc là do anh ta chưa nói cho cô biết
- Không
Anh lắc đầu rồi tiếp tục lái xe. Về đến biệt thự, anh ta thay đổi hẳn thái độ. Tháo nịt an toàn ra cho cô rồi bước xuống mở cửa xe cho cô
- Hôm nay...cảm ơn anh
- Vậy thôi sao
- Chứ phải cảm ơn làm sao
Cô hồn nhiên như vậy càng làm anh tăng lên cảm giác tội lỗi. Vậy cho nên, anh sẽ cố gắng đền bù những tội lỗi đấy. Mới đầu anh không nên lôi cô vào thù hận này. Dù gì cô cũng là người vô tội
Anh đưa tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại ra. Mở khoá rồi đưa cho cô
Cô khó hiểu nhướn mày
- Lưu số của cô vào đây. Lúc nào cần trả ơn tôi sẽ gọi
- À...
Cô gật đầu như đã hiểu, sau đó cầm chiếc điện thoại lưu số của mình vào
- Trả cho anh
- Được. Vậy tôi về trước
- Bye bye
—————————
Từ khi Kì Lân mất, Rich gần như đã hoạt động hết công suất của mình. Anh chưa được rảnh rỗi khi nào vì các đối tác liên tục gọi đến đò gặp mặt Kì Lân. Các cánh nhà báo cũng nghi ngờ, vì sao lâu như vậy vẫn chưa hề thấy bóng dáng. Vì để sử lí rắc rối này mà cha Mạc cũng phải ra mặt sử lí, nhưng cũng không giúp ích được gì cho lắm. Cổ phiếu liên tục rớt giá, công ty đang trong tình trạng rắn mất đầu. Nhiều đối tác vì không gặp mặt được với Kì Lân còn tưởng là lừa đảo nên hầu hết đều huỷ hợp đồng. Mà tổn thất lại chính công ty Mạc thị chịu tổn thất
- Sao rồi
Cha Mạc ngồi nghiêm nghị trên ghế chủ tịch, thấy Rich đi vào ngay lập tức hỏi
- Chủ tịch, có lẽ công ty chúng ta...không trụ được bao lâu nữa...Trừ phi
- Trừ phi làm sao
- Chủ tịch cũng biết, người bây giờ có thể xoay chuyển được sự việc chỉ có " Chủ tử "...
Sau đó lại nói tiếp
- Chủ tịch có nghĩ đến, " Chủ tử " có khi nào vẫn còn sống không
Câu nói của Rich cũng làm cha Mạc suy nghĩ.
- Ta chỉ tìm được cái xác chết giống với chủ tử, khuôn mặt đã bị huỷ dung hoàn toàn không xác định. Chỉ có vòng cổ và nhẫn là giống. Có khi nào phu nhân nhận lầm thì sao. Trên thế giới thiếu gì đồ giống nhau..
Rich kể ra một loạt dẫn chứng, cha Mạc nghe xong cũng có phần nào xúc động. Nếu như con trai ông còn sống vậy thì quá tốt rồi. Nhưng vấn đề là, nếu như có còn sống vậy tháng qua nó ở đâu? Tại sao không về nhà. Ông có phần miên man nửa tin thật, nửa không tin. Thật sự bây giờ, đầu óc ông rất rối
- Ta hiện tại đang rất rối. Bây giờ cho người điều tra,xét nghiệm ADN xem người có có phải Kì Lân không. Rồi chúng ta sẽ tính tiếp
Bây giờ chỉ còn cách xét nghiệm tử thi mà thôi. Đã qua một tháng, không biết xác chết đó đã được đưa đi hoả táng hay vẫn giữ trong phòng đông lạnh. Bây giờ chỉ còn cách tìm đến bệnh viện xem mà thôi
- Đã rõ, tôi sẽ đi làm ngay
Sau đó Rich rời khỏi căn phòng và đến ngay bệnh viện. Nếu như tử thi đó đã được đem đi thiêu thì vẫn còn một cách. Anh có thể xin mẫu xét nghiệm trước đó của tử thi này làm xét nghiệm mà. Như vậy sao lại không nghĩ ra chứ