Trương Hải thấy Giản Bình lại ngây ngốc chìm đắm trong suy nghĩ của mình...Anh ngao ngán thở dài..cô nhóc này lúc nào cũng ngây ngô như thế, hèn gì bị lừa nguyên ngôi nhà cũng không hay biết...
-" Đi thôi...Anh đưa em lên xem phòng "
-" Dạ "
-" Em biết nấu ăn không..tạm thời người giúp việc của anh xin phép về quê...chúng ta sẽ tự túc một thời gian?"
Trương Hải thong thả vừa đi vừa chỉ cô mọi ngóc ngách trong nhà...
-" Biết ạ..Mọi người dưới quê ai cũng khen em nấu ăn ngon hết..còn nói ai sao này lấy em sẽ rất hạnh phúc..."
Giản Bình vừa nói vừa cười toe toét...lời cô nói là thật tình...dưới quê mọi người lớn tuổi ai cũng rất thích cô...Họ điều khen cô ngoan...nấu ăn lại ngon...lại rất hiểu chuyện...nhà ai cưới được cô là hạnh phúc...người đàn ông nào gặp được cô là may mắn...
-" Ui da...Sao anh đứng lại mà không báo trước..."
Nghe cô nói thế Trương Hải xoay người đứng lại...Giản Bình đi đến đăm sầm vô lòng ngực của Trương Hải...Anh rất cao...nếu cô đoán không lầm anh phải cao hơn m...cô cao m không tính là quá thấp nhưng khi đứng bên cạnh Trương Hải cô trở nên nhỏ bé....
Trương Hải đưa tay ôm lấy eo Giản Bình...mùi hương thiếu nữ thanh mát xộc vào mũi anh...làm đầu óc Trương Hải mơ hồ...Giản Bình bị anh ôm chặt...cô ngẩng mặt nhìn anh..đôi mắt ngây thơ chẳng hiểu sự đời khiến Trương Hải cảm thấy không nỡ...Anh thở dài...nhéo mũi cô...
-" Em đi phải nhìn đường chứ..."
Anh mỉm cười nhìn cô nhưng cánh tay có vẻ...không muốn buông ra...Giản Bình cục cựa người..lấy tay chống lên ngực Trương Hải...tạo khoảng cách với anh...miệng lấp bấp...mặt ửng hồng càng khiến Trương Hải muốn ôm chặt hơn...
-" Anh...anh buông em ra..."
-" Anh sẽ không để bọn họ có được hạnh phúc đó đâu"
Giản Bình ngây ngốc mấy giây sao mới hiểu lời anh nói...cô cuối đầu..mặt ửng hồng...
miệng cười tủm tỉm..đến khi được anh mở cửa dắt vào phòng...mà lòng cô ngọt ngào không dứt...
-" Đây là phòng của em..còn đây là phòng tắm..Một lúc nữa sẽ có người đem đồ dùng cá nhân và quần áo cho em thay...ngày mai anh sẽ dắt em sắm sửa thêm mọi thứ..."
Trương Hải kéo rèm mở cửa...cho không khí thoáng đảng...khi quay qua thấy cô nhóc đang nhìn trái rồi nhìn phải...nhưng mắt cô lại ửng đỏ...
-" Sao thế?"
Trương Hải kéo cô ngồi xuống giường...ôm mặt cô gặng hỏi...
-" Cám ơn..cám ơn anh rất nhiều "
Cô gái nhỏ lại mũi lòng..anh giúp cô trong lúc khó khăn...còn đối xử với cô vô cùng tốt...làm sao cô không cảm động cho được...
-" Đồ ngốc...em mà khóc là anh sẽ hôn em đấy "
Trương Hải...lau nước mắt cho cô...sao anh lại không hiểu cô nghĩ gì chứ...nhưng anh không thích thấy cô khóc...nước mắt của cô khiến anh cảm thấy phiền muộn và đau lòng....
Giản Bình quên ngay cảm giác buồn phiền..Nghe anh nói mà sợ hãi...lau nước mắt...Cảnh giác nhìn anh...Trương Hải mỉm cười...định trêu cô thêm mấy cô..thì chuông cửa reo lên...
Hình như biết người đến...anh nhanh chóng xuống lầu mở cửa...rất nhanh anh quay lại..cầm một túi đồ đưa cho cô...
-" Đồ của em...em vào tắm..rồi xuống ăn cơm..Anh có nhờ người mua cơm rồi..."
Giản Bình gật đầu...thấy bóng anh khuất sau cánh cửa...cô lấy túi đồ ra xem..toàn là quần áo của cô...có đồ ngủ...đồ mặc nhà.. Những chiếc đầm thật đẹp...từ nhỏ đến lớn cô mới được cầm trên tay những bộ quần áo đẹp như vậy...nhìn một túi đồ khác...mặt Giản Bình đỏ lên..toàn là đồ nội y...tất cả điều màu trắng...sao anh biết cô chỉ thích mặt màu trắng....còn có một số vật dụng các nhân...Giản Bình hạnh phúc...nhìn thấy đồng cũng hơn tám giờ tối...Giản Bình soạn lấy một bộ quần áo thoải mái đi tắm....
Trương Hải sau khi về phòng anh liền tắm nhanh...thay quần áo thoải mái, anh thong thả xuống lầu...vừa đi vừa nghe điện thoại...
-" Á"
Chưa được mấy bước đã nghe tiếng Giản Bình hét lớn...Trương Hải không nghĩ nhiều liền tắt ngang điện thoại...Anh chạy vào phòng của cô...không chút chậm trễ...xoay tay cầm phòng tắm...cô không khóa trái, dễ dàng cho anh đẩy mạnh cửa ra....
-" Tiểu Bình...."
Gọi được tên cô...Trương Hải im bật...cổ họng nghẹn lại...máu nóng xông lên não...
Cô đứng đó một thân trần trụi bị nước vòi sen xói mạnh lên cơ thể nữ tính trắng mịn..Qua làn nước và hơi nước mờ ảo Trương Hải nhìn không soát cảnh đẹp đẽ trước mắt...khuôn mặt xinh xắn ửng hồng...mái tóc đen ướt đẫm dính sát vào bờ vai mảnh khãnh...đi xuống một chút nữa là vòng một đẩy đà như chồi non cần được người ta hái....ánh mắt dần xuống vùng eo nhỏ nhắn...những giọt nước bắn tung téo chảy dài trên cái bụng trắng mịn bằng phẳng rồi lặng lẽ trượt dài xuống thắt lưng mất hút nơi khiến người ta khao khát...đôi chân thon dài trắng muốt...ngại ngùng khép chặt...Giản Bình trước là ngơ ngác khi anh tung cửa chạy vào..sau đó là hốt hỏang hét lên..che đẩy thân thể của mình...
-" Ôi...đừng nhìn...anh không được nhìn"
Khuôn mặt nhỏ nhắn như xung huyết...bàn tay thay nhau che đậy những cô chỉ có hai tay....mà ánh mắt anh ngày càng trở nên nóng bỏng và càn rỡ...không chột dạ hay có ý định ra ngoài...Trời ạ...anh còn đang đi về hướng cô....
-" Hic.....Anh ra ngoài đi mà "
Trương Hải sau khi lấy lại bình tĩnh anh sực nhớ lúc vừa rồi anh chạy vào đây là vì tiếng hét của cô...Trước hết anh tắt dòng nước đang chảy....Anh mặc kệ cô xua đuổi...hai tay ôm lấy bờ vai cô...lo lắng quan sát...
-" Tiểu Bình...em có sao không?"
-" Em không sao...anh buông em ra...buông em ra...em không bị gì cả mà...do cái vòi này...nước nóng quá...làm em tưởng...
Ôi...anh đi ra đi"
Giản Bình khóc không ra nước mắt...cả cơ thể trần trụi phút này lại bị anh nhìn không thiếu thứ gì...vừa rồi cô định xả nước tắm...nhưng không biết khi nước xả ra lại nóng vô cùng, cơ thể chưa quen nhiệt độ..cứ ngỡ mình mở nhầm thứ gì sợ bị bỏng nên mới hét lên...
Anh đưa tay chỉnh nhiệt độ nước cho cô...
Trương Hải thở hắt ra...biết cô không sao...Cô đang mở chế độ nước nóng nước lạnh...Một lần nữa...nhìn người trong lòng khúm núm đỏ như tôm luột...cả đầu cũng không dám ngẩng lên...da thịt cô thật non mềm..đúng là thách thức tính kiên nhẫn của anh quá mà...
Trương Hải nhẹ nhàng vuốt nước trên mặt cô... lưu luyến hôn lên bờ vai trắng mịn của cô...Cả người Giản Bình run rẫy...cô ngước mắt nhìn anh...như lo sợ cũng như van xin..
-" Ngoan...Anh ra ngoài đợi...em tắm nhanh rồi ra biết không...Anh chỉnh nhiệt độ..nước sẽ không nóng như lúc vừa rồi "
Trương Hải dặn dò...rồi quay lưng ra ngoài...Giản Bình thở hắt ra...bàn tay run run chống lên tường...ôm lấy trái tim đang đập dồn dập...
Truyện convert hay : Ở Rể Vì Tế