Một điều mà Trần An Hy chưa từng biết, đó chính là Lưu Hạo Nhiên đã thích cô từ rất lâu rồi.
Anh nói, anh thích cô vào mùa hè năm anh mới tuổi. Khi ấy, anh mới chỉ là một cậu thiếu niên, tinh nghịch, lanh lợi. Cũng khi ấy, anh đã được gặp một cô gái nhỏ nhắn, trông rất xinh xắn. Ngày đó, gia đình của anh có dắt anh tới dự đám cưới một người quen và anh đã vô tình bắt gặp cô bé ấy. Anh còn nhớ rất rõ hình ảnh cô bé ấy ngồi trên chiếc ghế, khuôn mặt trông rất buồn, mặc dù đây là một tiệc cưới. Anh rất thắc mắc nét mặt ấy của cô, bởi vậy nó để lại cho anh một ấn tượng thật đặc biệt. Anh không thể rời mắt khỏi cô bé đó, anh rất muốn được đến bắt chuyện, muốn được làm quen và cùng cô bé đó chơi đùa với nhau. Và tất nhiên, người như Lưu Hạo Nhiên luôn sôi nổi, hoà đồng ấy không thể ngồi yên một chỗ được. Anh đã bước đến cô bé ấy, chủ động làm quen.
“ Này, cậu kia, sao lại buồn thiu vậy? Cậu không biết rằng mọi người sẽ rất bực mình nếu cậu không cười lên cùng chung vui với mọi người hay sao? “ - cậu bé nói.
Cô bé ấy quay sang nhìn thẳng vào mặt cậu, nét mặt không thay đổi, điềm đạm nhưng vẫn thoáng buồn.
“ Mình biết, mình không nên có nét mặt này ở đây, đáng lẽ mình nên vui. Nhưng... “ Cô bé bỗng dưng ngừng lại, cảm giác như cổ họng cô như đang bị mắc nghẹn lại, không nói được.
“ Có chuyện gì sao? Cậu hãy nói đi, đừng lo... “ - cậu bé nói.
“ Người xinh đẹp nhất hôm nay chính là cô dâu, và người đang đứng ở trên kia là mẹ của mình... “ - cô bé tiếp tục nói, giọng nói cô bé nhỏ lại nhỏ lại, chất đầy nỗi niềm.
“ Sao cơ? Chẳng lẽ... “
“ Đúng vậy, bố mẹ mình đã ly dị. Bố mình đưa mình đến đây để được gặp mẹ lần cuối, nhưng là lén lút, mình không hề được mời, nhưng mình đã năn nỉ bố cho đến đây... “
“ Mẹ cậu biết điều này chứ? “
Cô bé lắc đầu
“ Mình chỉ đến gặp mẹ một xíu thôi, bởi mình và bố sắp chuyển đi rồi, bố mình bảo đây là lần cuối được nhìn thấy mẹ. Bố mình còn dặn chỉ được nhìn mẹ từ xa, không được đến gần... “
“ Tại sao chứ? “
“... “ - Cô bé không trả lời.
Cậu bé cũng không hỏi nữa.
“ Này, cậu biết không? Mình rất ấn tượng về cậu đó. Mình không chắc rằng mình có thể điềm tĩnh ngồi ở đây nếu mình là cậu đâu. Chắc mình sẽ khóc rất to đó. Nhưng cậu thì không như vậy, cậu vẫn rất điềm tĩnh, ngắm nhìn mẹ mình, mặc dù cậu vẫn thoáng nét buồn nhưng mình thấy cậu như đáng muốn chúc phúc cho mình đúng chứ? “
“ Đúng là vậy, mình muốn mẹ mình sẽ được hạnh phúc. Mình sẽ không khóc đâu. Bởi, có khóc mẹ cũng không thể quay về bên bố, bởi có khóc mẹ cũng không thể ngồi ở đây mà lau nước mắt cho mình được. Mình sẽ chỉ chúc phúc cho mẹ... “ - cô bé dù nói vậy, nhưng cô cũng đã rơi nước mắt. Dù sao thì đây cũng chỉ là một cô bé tuổi, cô còn rất ngây thơ, trẻ con nhưng cũng đã rất hiểu chuyện. Cậu bé ngồi xích lại gần với cô bé, ngửa mặt lên trời, và chỉ tay lên “ Hôm nay không phải là trời rất đẹp sao? Cậu còn vừa nói với mình là cậu sẽ chúc phúc cho mẹ mà đúng chứ? Vậy đừng ngồi đây nữa, ra kia chơi với tụi mình đi! “ Cậu bé nói, cười rất tươi. Cô bé cũng gật đầu đồng ý. Ngày hôm đó, họ đã cùng vui đùa với nhau rất vui. Nhưng cuối cùng họ cũng phải chia tay nhau. Trước khi bị bố mình dắt tay đưa đi, cô bé ấy đã kịp ngoảnh mặt lại nở một nụ cười rất rạng rỡ với cậu bé “ Cảm ơn cậu, mình đã rất vui trong ngày hôm nay! “
Nụ cười ấy rạng rỡ dưới ánh nắng và nó đẹp hơn những gì cậu đã từng thấy, nó nhẹ nhàng nhưng khiến cho người ta thật khó quên, nó đẹp như bông hoa đang ở độ bung nở tươi rói nhất. Để rồi chính khoảnh khắc đó cậu bé ấy đã biết thế nào là tình đầu.
Đúng vậy, câu chuyện đáng yêu đó chẳng ai khác chính là của Lưu Hạo Nhiên. Cậu bé thiếu niên tuổi đó là Lưu Hạo Nhiên. Cô bé có nụ cười xinh xắn đó là Trần An Hy. Trần An Hy chính là tình đầu của anh. Mọi người sẽ nghĩ rằng làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, nhưng chính là trùng hợp đến lạ thường như vậy.
Kể từ giây phút rung động đó, Lưu Hạo Nhiên chẳng hề có thông tin gì về cô bé cho đó, cho đến khi anh nghe bố cô ấy gọi tên “ Trần An Hy “ Và rồi anh đã luôn ghi nhớ tên cô bé, hy vọng một ngày được gặp cô.
Rốt cuộc sau hơn năm, anh lại được gặp lại cô, được chung trường cấp ba, thậm chí còn được chung lớp với cô. Nó như được sắp đặt trước vậy, đối với anh đó chính là duyên phận.
Khi được gặp lại cô, anh đã nhận ra ngay dù chỉ là lướt qua. Anh đã cố tình giả vờ đứng cạnh cô, để rồi tiếp cận với cô. Ngày khai giảng năm khi ấy, anh không hề nghe lời thầy hiệu trưởng nói, mà chỉ để ý đến Trần An Hy, ngắm nhìn cô thật kĩ, để rồi nhận ra rằng cô đang lắng nghe lời của thầy hiệu trưởng. Anh lại cố tình thử nói ra những điều đó, kiếm chuyện để gây ấn tượng với Trần An Hy, và anh đã đúng.
Năm đó, bạn bè của Lưu Hạo Nhiên đều biết rằng anh thích Trần An Hy và đã đồn khắp trường ghép đôi anh với cô. Chỉ có điều, Trần An Hy lại không tin, không để tâm và cũng chỉ coi đó như một lời đồn. Năm đó, ai ai cũng đều biết chuyện Lưu Hạo Nhiên luôn cố tình kiếm cớ bắt chuyện với Trần An Hy, nhưng chỉ có cô nghĩ rằng với ai anh cũng đều như vậy. Năm đó, không biết bao nhiêu lần, Lưu Hạo Nhiên và Trần An Hy đều chạm ánh mắt với nhau, cả hai người đều ngại ngùng và đều cho rằng người kia là tình cờ chạm mắt. Năm đó, Trần An Hy nghĩ rằng chỉ có mình là đơn phương thích thầm Lưu Hạo Nhiên và rồi bị từ chối. Còn Lưu Hạo Nhiên, năm đó anh lại khờ khạo tỏ tình Trần An Hy qua tờ giấy kẹp trong khối rô bíc mà không hề biết rằng cô chưa từng được nhận lấy nó, để rồi tình cảm của anh bị chôn giữ. Năm đó, hai người đều thích nhau theo cách riêng của mình, họ đều nói ra lời tỏ tình, anh viết lời tỏ tình với cô nhưng tiếc rằng lại không đến được, còn lời tỏ tình của cô thì lại không đúng thời điểm, không trọn vẹn.
Tình cảm của hai người vào ba năm phổ thông khi ấy chỉ gói gọn vào trong hai từ “ bỏ lỡ “..